Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Yong Shan vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-02-2022] Tôi muốn chia sẻ với các bạn về việc tôi đã trở thành một nhân viên đáng tin cậy nhất ở một doanh nghiệp tư nhân như thế nào. Năm 1996, tôi mới đầu ba mươi, có một bằng đại học và là Trưởng phòng Tài chính ở một ngân hàng thương mại. Tôi nhanh chóng trên con đường thành công rực rỡ và có cuộc sống thoải mái. Một ngày hè, một người đồng nghiệp nói với tôi rằng có một môn luyện khí công rất tốt mà khác hẳn với các môn khác-Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy gợi ý tôi thử xem sao. Tôi đã đồng ý vì cuối tuần tôi cũng không có nhiều việc phải làm. Cậu ấy đưa cho tôi một vài cuộn băng video và nói rằng tôi sẽ được mở mắt ra đấy.

Khi tôi xem bài giảng thứ nhất của nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, thì tôi cảm thấy thực sự rất tốt– vì thế trong vòng hai ngày tôi đã xem hết cả chín bài giảng. Ngày thứ Hai, tôi nói với cậu đồng nghiệp rằng tôi muốn học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy giới thiệu tôi đến điểm luyện công địa phương. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải vì tôi muốn chữa bệnh khỏe người mà vì qua việc xem các bài giảng của Sư phụ thì các câu hỏi của tôi đã được trả lời và tôi biết tôi đã tìm thấy ý nghĩa nhân sinh của cuộc đời mình.

Các bệnh tật của tôi gồm cả bệnh viêm khớp dạng thấp đã sớm biến mất. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời khi ở trạng thái vô bệnh. Không từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác tuyệt vời đó!

Tôi nhận được chứng chỉ kế toán viên hạng trung và kinh tế học năm 1997. Vợ tôi là Ttrưởng một phòng ban của thành phố và con gái tôi là học sinh xuất sắc ở trường. Chúng tôi có một căn hộ khá rộng. Họ hàng, bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp đều ngưỡng mộ chúng tôi.

Tôi luôn ước thúc bản thân chiểu theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không sài một đồng tiền công nào. Có lần tôi đã nộp hơn 200.000 Nhân dân tệ dưới dạng tiền mặt khi ngân hàng chúng tôi chuyển đổi trái phiếu đáo hạn. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi biết nguyên lý “Bất thất bất đắc” và “Thiện ác hữu báo.“ Tôi có Đại Pháp trong tâm và những lời dạy của Sư phụ chỉ dẫn cho tôi.

Ở Trung Quốc Đại Lục, một người có địa vị như tôi mà nhận quà biếu là chuyện bình thường, những món quà này trở thành những món hối lộ để được lợi hơn. Tôi luôn trả lại và nói: “Tôi không nhận bất cứ món quà nào đâu vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ giúp anh khi tôi có thể và tôi sẽ không lạm dụng quyền lực của mình đâu.” Họ đều hiểu ra. Nếu tôi không thể trả lại món quà đó thì tôi bảo Trợ lý văn phòng của tôi giữ chúng. Khi tôi đào tạo các nhân viên thì tôi đóng góp hết học phí mà tôi thu được cho các khoản chi của văn phòng. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể ước thúc bản thân mình theo tiêu chuẩn cao đến vậy trong thế giới hủ bại này.

Là một đứa trẻ từ một gia đình công nhân bình thường, qua nỗ lực của bản thân, tôi có được sống một cuộc sống thoải mái. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở thành người tốt hơn với tiêu chuẩn đạo đức cao hơn. Đây thực sự là một điều phúc lành!

Cuộc sống của tôi hạnh phúc và trọn vẹn cho đến khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào 20 tháng 7 năm 1999.

“Tôi tin tưởng các học viên Pháp Luân Đại Pháp 100%”

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng tổ chức các học viên địa phương đi phát tài liệu giảng chân tướng trên diện rộng để phơi bày những gì đang xảy ra. Tôi bị giáng chức khỏi vị trí Trưởng phòng và bị bắt ba lần. Trong 7 năm tôi bị giam trong trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức và nhà tù.

Sau khi mãn hạn tù, tôi quay lại và bị đuổi việc. Nhờ sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi tìm được công việc kế toán bán thời gian và một vài công việc bán thời gian khác. Ở chỗ làm, tôi luôn chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp.

Cuối năm 2012, một người họ hàng ở thành phố khác đã bảo tôi làm kế toán cho công ty tư nhân của ông ấy. Tôi chịu trách nhiệm về mảng tài chính cho ba công ty của ông. Con gái ông ấy là thủ quỹ. Ông ấy phát hiện ra chị ấy thường biển thủ tiền để dùng riêng, nên ông đã bảo tôi làm thế chỗ của chị ấy.

Tôi nói với ông ấy rằng: “Phạm lỗi là rất dễ. Vì không có hạn chế gì nên rất dễ lạm dụng vị trí này.” Ông ấy nói: “Tôi đã đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp rồi. Tôi biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt nhất trên thế giới. Miễn là người ấy chân tu, thì sẽ ước thúc được bản thân mình. Sẽ không có vấn đề gì hết. Cậu đã hy sinh hết thảy mọi thứ cậu có chỉ để giữ vững đức tin của mình. Dĩ nhiên tôi tin rằng cậu sẽ làm tốt công việc của mình.”

Tôi đã làm việc cho doanh nghiệp này được 8 năm rồi.

Tôi rất nghiêm khắc với bản thân và không trộn lẫn tiền công với tiền tư với nhau. Thỉnh thoảng trong những tình huống cấp bách, tôi đã dùng tiền riêng của mình để thanh toán cho công ty và sau đó lại chuyển tiền của công ty ngược lại vào tài khoản của tôi. Mỗi năm tôi phải xử lý hàng triệu giao dịch và không bao giờ mắc một lỗi nào. Có lần, tiền sản xuất lên đến hàng chục nghìn Nhân dân tệ được chuyển vào tài khoản của công ty. Ông chủ của tôi hoàn toàn quên mất về khoản này. Sau đó tôi đã chuyển khoản tiền này về cho vợ ông ấy.

Ông chủ thảo luận những vấn đề ông ấy gặp phải trong nhà máy, việc sản xuất và thậm chí cả chuyện đời tư với tôi. Ông ấy hỏi ý kiến của tôi và coi tôi như một người bạn thân.

Ông ấy để chỗ tiền doanh thu cho tôi và không hề quản việc tôi sử dụng nó thế nào. Khi tôi mua đồ văn phòng như máy tính, máy in, máy photocopy và máy fax, ông ấy không bao giờ hỏi tôi. Tôi bảo nhà cung cấp xuất hóa đơn với giá thực bán và không bao giờ bảo họ xuất hóa đơn với giá cao hơn, điều mà rất phổ biến ở Trung Quốc. Tôi không bao giờ dùng tiền công cho việc tư. Không kể là số tiền nhiều bao nhiêu, tôi không bao giờ mảy may có ý nghĩ tham lam.

Ông chủ của tôi không bao giờ ký vào bất kỳ hóa đơn nào mà tôi mua hàng. Thỉnh thoảng tôi bảo ông ấy xem khoản tiền mà chúng tôi tiêu. Ông ấy luôn nói rằng: “Tôi không cần xem đâu. Cậu cứ xử lý hết đi.” Ông ấy biết rằng các học viên là những người tốt nhất và đáng tin cậy nhất. Ông ấy nói: “Tôi tin tưởng các học viên Pháp Luân Đại Pháp 100%.”

Ông ấy không bao giờ hỏi tiền đã đi đâu hay kiểm tra tài khoản. Khi tôi xin ý kiến của ông ấy, ông luôn nói rằng: “Cậu cứ quyết điều gì phù hợp. Tôi tin tưởng cậu 200%.” Ông ấy và vợ coi tôi như người “quản gia” và là một thành viên trong gia đình.

Tôi chuyển một số tiền số lẻ vào một thẻ ghi nợ.

Tháng 8 năm 2018, công ty đã bán một xe tải với giá 12.000 Tệ. Sau đó đã tiêu 2000 Tệ và tôi vẫn còn 10.000 Tệ. Ông chủ tôi không hề nhắc đến số tiền này thậm chí ngay cả khi dòng tiền của công ty khá hạn hẹp. Chắc hẳn ông ấy đã quên khoản này rồi. Tôi đã chuyển số tiền này vào một thẻ ghi nợ.

Có lần ông chủ tôi đã chuyển 8.000 Tệ vào tài khoản ngân hàng của tôi trước khi ông ấy đi công tác và bảo tôi giữ lấy số tiền ấy để vài ngày sau thì sử dụng cho ông ấy. Nhưng ông ấy đã không hỏi về số tiền đó sau khi đi công tác về. Tôi đã chuyển nó vào thẻ ghi nợ đó. Tôi thường chuyển những số tiền nhỏ như thế vào cái thẻ đó. Có khoảng hơn 40.000 tệ trong thẻ đó. Ông chủ tôi thường tiêu tiền rất hào phóng, nên tôi nghĩ cái thẻ này có thể có ích cho ông ấy nếu ông ấy gặp vấn đề về dòng tiền trong tương lai.

Nhà máy của ông ấy bận rộn vào mùa xuân, hạ và thu nhưng mọi thứ lại khá yên ắng vào mùa đông. Cả gia đình ông đi du lịch xuống phía nam ít nhất một tháng và đôi khi là cả ba tháng mùa đông. Ông ấy đưa chìa khóa két sắt cho tôi, trong đó ông để tiền, ngoại tệ và đồ trang sức. Ông ấy gọi tôi khi cần bất cứ thứ gì trong két sắt. Ông cũng bảo tôi giữ chìa khóa văn phòng, nhà máy và chìa khóa nhà. Đôi khi ông bảo tôi ở nhà ông ấy trong 10 ngày hoặc hai tuần khi họ đi vắng và đưa tất cả chìa khóa và mật khẩu của két sắt cho tôi. Họ coi tôi như một thành viên trong gia đình.

Có rất nhiều phòng trong nhà của ông chủ tôi. Đôi khi ông ấy bảo tôi tìm thứ gì đó. Tôi phải tìm khắp nơi trên dưới để tìm. Ông và vợ ông bất cẩn và để tiền khắp nơi. Tôi không bao giờ lợi dụng việc này.

Ông ấy bảo tôi giới thiệu vài học viên cho ông khi ông cần thuê người làm. Ông cần người quản việc an ninh và nồi hơi, vì thế tôi đã giới thiệu một học viên. Vị học viên này có tính kỷ luật rất cao và làm việc rất tốt.

Ông chủ của tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng ông biết rằng Đại Pháp là tốt. Thời gian trôi qua, càng nhiều người ngưỡng mộ các học viên và nhìn nhận rằng các học viên là những người tốt và đáng tin cậy.

Lời kết

Mọi người thường hỏi tôi liệu tôi có hối hận vì bị mất công việc nhiều người mơ ước ở ngân hàng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói với họ rằng: “Mỗi người có mục tiêu riêng. Tôi đã đắc được những thứ mà nhiều người muốn nhưng không thể. Toàn bộ gia đình tôi được thọ ích nhờ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi quá may mắn và cảm thấy vinh dự là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy tự hào rằng tôi là nhân viên đáng tin cậy nhất của ông chủ tôi. Mọi thứ tôi có đều là Sư phụ ban cho. Sư phụ đã dạy tôi và dẫn dắt tôi trở thành người tốt hơn với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân mình hơn và xứng đáng với danh hiệu học viên Pháp Luân Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/13/437302.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/21/199266.html

Đăng ngày 06-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share