Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 25-03-2022] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đối với danh lợi của thế gian tôi đều khá xem nhẹ. nhưng lại khá xem trọng tình cảm. Đặc biệt tôi rất coi thường tiền bạc, cho rằng thứ ít có giá trị nhất chính là tiền. Tuy nhiên, cuối cùng tôi lại bị rơi rớt vì tiền.
Vào năm 1983, tôi tốt nghiệp cấp hai ở nông thôn. Vào kỳ thi đầu vào cấp ba, điểm của tôi không đủ để vào trường điểm. Lúc đó, suy nghĩ ngây thơ và bướng bỉnh của tôi là học sinh từ một trường trung học bình thường sẽ không thể vào được trường đại học. Ngoài ra, hai anh chị em của tôi đều đang đi học. Cha mẹ tôi đều là nông dân, và để nuôi chúng tôi, gánh nặng tài chính đối với họ khá nặng. Cuối cùng, tôi quyết định không học tiếp cấp ba nữa. Nhờ mối quan hệ do cha tôi giới thiệu, năm 17 tuổi tôi đã bắt đầu làm việc trong một tổ chức tài chính.
Tôi đã học kế toán tại nơi làm việc. Sau đó tôi làm kế toán trong bảy năm và làm công việc tín dụng trong sáu năm tiếp theo.
Sau khi tôi bắt đầu đi làm khoảng một đến hai năm, mọi người trong làng đều biết rằng tôi đi làm trong một cơ quan tài chính. Một người anh họ của tôi dự định kinh doanh vận chuyển gỗ từ vùng Đông Bắc và nói rằng đây là một cơ hội tốt để kiếm lợi nhuận. Anh ấy nhờ tôi giúp vay 4.000 nhân dân tệ, nói sẽ trả lại sau vài tháng. Đó là một số tiền lớn vào thời điểm đó, vì vậy tôi đã do dự về việc vay nhiều tiền như vậy. Sau đó, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ mua cho tôi một chiếc xe máy sau khi thu được lợi nhuận.
Điều đó đã khiến tôi động tâm, vì khi đó tôi chỉ kiếm được 38 nhân dân tệ mỗi tháng. Tôi đã tìm gặp một vài người làm kinh doanh có nhiều tiền và thuyết phục họ cho anh họ tôi vay tiền. Sau đó tôi đã gửi tiền qua đường bưu điện cho anh. Sau hai tháng, anh họ nói rằng tiền không đủ, cần thêm 3.000 tệ. Anh họ nói nếu tôi không lấy được 3.000 nhân dân tệ thì anh sẽ không thể trả lại khoản vay 4.000 tệ. Đâm lao phải theo lao, tôi liền vay thêm 3.000 nhân dân tệ và gửi qua bưu điện cho anh. Sau đó, chúng tôi vẫn nói chuyện. Anh bảo tôi đừng lo lắng và anh sẽ có thể trả lại tiền ngay sau khi bán gỗ. Tuy nhiên, sau một thời gian, anh ấy hoàn toàn không trả lời thư hay điện thoại của tôi.
Sắp đến Tết, tôi rất lo lắng. Những chủ nợ cũng thúc ép tôi, nói rằng đã sáu tháng trong khi thời hạn ban đầu là ba tháng. Tôi thường xuyên lo lắng về điều đó và tôi còn không thể nói chuyện với ai về chuyện này.
Khi tôi đến nhà người anh họ của mình để hỏi tin tức, tôi mới biết anh ấy đã bị kết án 5 năm tù vì tội lừa đảo. Điều này như sét đánh ngang tai. Đối với tôi lúc đó, số tiền anh ấy nợ tương đương với tổng thu nhập của tôi trong 14 năm. Làm thế nào tôi có thể trả lại số tiền đó? Đơn giản là không thể! Tôi đã không biết phải làm gì. Tôi thậm chí đã nghĩ đến những biện pháp cực đoan để lấy được tiền, và sau đó đi đầu thú với cảnh sát.
Sau đó, một cô gái từ một gia đình giàu có đã phải lòng tôi và ngỏ lời hẹn hò với tôi nhưng tôi không thích cô ấy. Sau đó, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã bắt đầu mối quan hệ với cô gái này và kể cho cô ấy nghe về món nợ của tôi. Tôi đưa ra hai điều kiện với cô ấy. Một là cô ấy phải hiếu thảo với cha mẹ tôi, hai là giúp tôi trả nợ. Cô ấy đồng ý với cả hai điều kiện. Cô ấy kể với cha mình về việc này, sau đó đưa cho tôi 4.000 nhân dân tệ.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi kết hôn và có một bé gái. Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi luôn cảm thấy oan uổng, cuộc hôn nhân của tôi cứ như vậy đã bị tôi hủy hoại, tôi không còn niềm vui hay hy vọng nào trong cuộc sống nữa. Tôi cũng muốn có con trai, nhưng chính sách một con của Trung Quốc không cho phép chúng tôi sinh con thứ hai. Tôi chỉ cảm thấy có lẽ kiếp này sẽ như vậy và cuộc đời thật vô nghĩa.
Sau này, tôi cảm thấy mình thích hợp làm luật sư hơn. Giấc mơ này lại khiến tôi tràn đầy hy vọng. Tôi bắt đầu ôn thi, tự học và bắt đầu tự nghiên cứu tài liệu. Tôi đã vượt qua kỳ thi kiểm tra năng lực luật sư ngay lần đầu tiên thử sức và lấy được giấy phép hành nghề luật sư. Không ai có thể tin được. Từ một người chỉ tốt nghiệm trung học cơ sở, trong khi đi làm tôi đã sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để học những kiến thức trung học và kiến thức luật, cuối cùng tôi đã có bằng luật và trở thành một luật sư.
Trong tâm tâm, tôi cảm thấy mình sinh ra để trở thành một luật sư, tôi chắc chắn sẽ là một luật sư giỏi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng chính Sư phụ Lý (người sáng lập Đại Pháp) đã an bài mọi thứ cho tôi.
Tu luyện Đại Pháp
Ngay sau khi tôi trở thành luật sư, có người đã giới thiệu với tôi về cuốn Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc xong một lần, tôi cảm thấy rằng đây là một cuốn sách dạy chúng ta trở thành người tốt, nhưng cũng cảm thấy rằng còn nhiều điều lớn hơn thế nữa. Cuốn sách này dường như không giảng về điều gì cả, nhưng dường như lại bao gồm tất cả mọi thứ.
Tôi đã đọc đi đọc lại và cảm thấy đây chính là cuốn sách mà tôi đang tìm kiếm, là cuốn sách mà tôi muốn học. Tôi hiểu rằng mục đích chân chính của nhân sinh là đồng hóa với đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ, để trở thành một người tốt, cuối cùng quay trở về chân ngã. Đột nhiên tôi minh bạch ra tại sao các hòa thượng cả ngày tụng kinh và ngồi thiền trong chùa, từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, cho đến khi viên tịch; đó là sự tu luyện của họ.
Tôi biết rằng Đại Pháp rất tốt, và tôi biết rằng mình vì Đại Pháp mà tới đây. Tuy nhiên, tu luyện cũng phải bỏ hút thuốc và uống rượu. Là một luật sư ở Trung Quốc, phải dùng bữa với khách hàng hay các thẩm phán. Vì vậy việc hút thuốc và uống rượu hầu như không thể tránh khỏi. Tôi lại mới trở thành luật sư, vì vậy đã do dự trong suốt hơn nửa năm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết tâm bước vào tu luyện. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã có thể bỏ hút thuốc và uống rượu, nhiều người không thể tin được, bởi vì tôi đã hút thuốc và uống rượu suốt hơn một thập kỷ qua.
Vợ tôi rất không hài lòng về quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi. Cô ấy nói: “Anh là một luật sư, nhưng anh dành thời gian cả ngày cùng với một nhóm các bà già. Anh có cảm thấy xấu hổ không?” Cô ấy xé sách của tôi, ném máy nghe nhạc của tôi xuống đất và đập vỡ băng ghi âm của tôi. Cô ấy theo tôi mỗi khi tôi đi học Pháp nhóm. Một lần, chúng tôi đang ngồi thành hình tròn tại nhà của một đồng tu để học Pháp. Cô ấy vào nhà, nhặt chiếc giày của tôi và dùng nó đập vào mặt tôi rất nhiều lần. Tôi đã không tức giận và không đánh trả.
Sư phụ giảng:
“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Thật kỳ lạ, mặt tôi không hề bị đau, cũng không bị đỏ hay sưng. Tôi biết đây là một khảo nghiệm mà Sư phụ an bài. Trước đây, tôi là người rất để tâm đến thể diện. Trong làng của tôi, tôi có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người và chưa bao giờ bị đánh như thế này ở nơi đông người. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị như vậy.
Tôi hiểu từ Pháp lý rằng, nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, cô ấy sẽ không quan tâm đến những việc tôi làm, nhưng khi tôi quyết định tu luyện cô ấy ngay lập tức tranh đấu với tôi. Tuy nhiên, tôi đã quyết định sẽ trở thành một đệ tử Đại Pháp trong kiếp này. Tôi thậm chí sẽ từ bỏ sinh mệnh của mình vì Đại Pháp và không ai có thể ngăn cản tôi. Vì vậy, bất chấp sự phản đối của cô ấy, tôi nhất quyết đi ra ngoài mỗi buổi sáng để luyện công với các đồng tu.
Một buổi sáng, khi tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để ra ngoài luyện công, cô ấy đã theo tôi đến tận cuối phố và kéo quần áo tôi, đánh tôi và chửi bới tôi. Quần áo của tôi đã bị rách, những chiếc cúc bị bung ra. Tôi đẩy cô ấy ra và tiếp tục đi về phía điểm luyện công. Cô ấy nhặt một viên gạch từ phía sau và đập vào đầu tôi. Tôi cảm thấy sững sờ trong giây lát và quay lại nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi với nét mặt hung hăng, sắc mặt tái mét. Tôi quay lại và tiếp tục đi bộ đến điểm luyện công. Cô ấy đuổi theo tôi đến tận đó và cố gắng can nhiễu chúng tôi bằng cách tắt máy ghi âm, kéo băng rôn xuống, xô đẩy tôi và dùng gạch đập vào bụng tôi.
Bà nội tôi biết việc cô ấy đuổi theo và đánh tôi đến tận điểm luyện công và gây rối ở đó. Bà nội tôi đã ngoài 80 tuổi, bà biết rằng Đại Pháp rất tốt và bà thích nghe các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ. Bà nói với chúng tôi rằng những gì Sư phụ giảng là đúng đắn và tuyệt vời. Vào thời điểm đó, một số cô chú trong nhà tôi đều đang tu luyện Đại Pháp. Một ngày nọ, vợ tôi lại đến địa điểm luyện công làm phiền chúng tôi. Bà tôi dậy sớm và cũng đến điểm luyện công. Khi vợ tôi lại tiếp tục đánh tôi, bà tôi cầm gậy bước lên và quát: “Đừng làm phiền cháu tôi. Đại Pháp này thật tuyệt, tôi cho phép cho cháu của tôi tu luyện.” Vợ tôi không nghe và tiếp tục đẩy tôi. Bà tôi bước tới kéo cô ấy ra, vợ tôi quay lại tát vào mặt bà tôi. Bà tôi bất ngờ và vô cùng sửng sốt. Sau đó, vợ tôi bỏ đi như thể cô ấy đã giành chiến thắng. Sau đó, cô ấy biết rằng cô ấy đang gặp rắc rối vì đã đánh bà tôi. Cô ấy đã trở về nhà bố mẹ đẻ của mình và nói với gia đình về điều đó. Hai người em của cô ấy đã đưa cô ấy đến xin lỗi bà tôi. Sau đó, cô ấy không bao giờ làm phiền chúng tôi tại địa điểm luyện công nữa.
Tôi thấy rằng sau khi tôi thực sự hạ quyết tâm tu luyện, đúng như Sư phụ đã giảng trong Pháp, tôi ngay lập tức phải đối mặt với áp lực, sự phản kháng, và thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng của mình. Tuy nhiên, tôi thực sự không sợ hãi và thậm chí tôi còn trở nên can đảm hơn trước. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi khi đi một mình vào ban đêm.
Sau khi bỏ rượu một thời gian, tôi luôn có cảm giác khó tả như có thứ gì đó đang chuyển động trong người. Đó không phải là một cảm giác thoải mái. Nó đã biến mất sau một thời gian, rất có thể là do tôi đã cai rượu.
Những năm 1997 và 1998 là những năm tuyệt vời nhất trong quá trình tu luyện của tôi. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn, thản đãng, thiết thực và vui vẻ nhất.
Vượt qua phong ba
Vào tháng 4 năm 1999, một đồng tu nói rằng cảnh sát tại Thiên Tân đã bắt giữ các học viên Đại Pháp. Mọi người đều nghĩ rằng các quan chức chính phủ có thể không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì. Chúng tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn hai năm và chúng tôi cảm thấy rằng mình có nghĩa vụ giảng chân tướng cho các lãnh đạo Trung Quốc. Vì vậy, sáng sớm ngày 25 tháng 4, tôi đã đến phố Phủ Hữu ở gần Trung Nam Hải. Khi tôi đến nơi, nhiều người đã ở đó để thỉnh nguyện và giảng chân tướng. Tôi đã nói chuyện với một số học viên. Có các giáo viên tiểu học, học sinh tiểu học, các quan chức nhà nước, và các giáo sư từ Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật, cũng như một số người về hưu và nông dân. Có đủ các tầng lớp đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bởi vì tất cả chúng tôi đều là học viên nên đều nghiêm khắc với bản thân, không có hô hào khẩu hiệu, không có biểu ngữ, và không có ngồi biểu tình. Tất cả chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng ở đó. Chúng tôi vẫn nhường đường đi cho xe và người đi bộ, không gây cản trở giao thông. Vài chiếc xe cảnh sát đi tới đi lui, cũng có những chiếc xe hạng sang có rèm che cửa sổ. Sau đó, thủ tướng lúc bấy giờ của Trung Quốc đã gặp gỡ năm học viên. Sau khi biết tình hình, ông đã gọi điện cho chính quyền thành phố Thiên Tân. Các học viên bị giam giữ ở đó đã được thả, và chúng tôi đã về nhà. Khi chúng tôi rời đi, chúng tôi đã dọn dẹp chỗ đứng của mình, và không để lại rác trên mặt đất. Đêm hôm đó trời mưa, khiến mặt đất rất sạch.
Nghe nói rằng cách xử lý sự việc của chính phủ Trung Quốc khi đó đã nhận được sự ca ngợi của quốc tế. Tuy nhiên, vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đài Truyền hình Trung ương đã phát đi tin tức nói rằng Pháp Luân Công là tà giáo (ghi chú: Trung Cộng mới thực sự là một tà giáo), và còn nói vào ngày 25 tháng 4 các học viên Pháp Luân Công đã bao vây Trung Nam Hải, họ đã tung nhiều tin đồn sai sự thật. Tôi cảm thấy rằng đây hoàn toàn là một lời nói dối vu khống Pháp Luân Đại Pháp, và nó hoàn toàn bóp méo sự thật. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở nên tốt hơn bằng cách tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Đó là một trong tám vạn bốn nghìn pháp môn tu luyện của Phật gia.
Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy áp lực dữ dội. Đặc biệt, vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, Vụ Tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn đã ngay lập tức khiến hầu hết mọi người phản đối Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Tôi cảm thấy như thể tôi đã bị mọi người đẩy sang một bên. Gia đình tôi chống lại tôi, đồng nghiệp chống lại tôi, những người lãnh đạo tại nơi làm việc muốn nói chuyện với tôi, TV và đài phát thanh không ngừng truyền ra những lời nói dối. Nó thực sự phô thiên cái địa. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, và việc kiên định trở thành một người tốt tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn là đúng đắn. Bất kể người khác nói gì với tôi, tôi đều không nghe họ và tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn một vài lần để chứng thực Đại Pháp.
Bất kể ở đâu hay làm gì, tôi luôn nói với mọi người xung quanh rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, đây là một môn tu luyện chân chính, và thông tin trên TV không đúng sự thật. Sau đó, một lãnh đạo cục đã gọi điện cho tôi và muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, lãnh đạo cục yêu cầu tôi tham gia một cuộc họp đặc biệt về Pháp Luân Đại Pháp và chính sách từ cấp trên. Cũng có một đồng tu khác ở đó. Tại đây, lãnh đạo đã lần đầu tiên thông báo rằng những người trong hệ thống chính trị và luật pháp không được phép tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; sau đó các nhà lãnh đạo khác cũng lên tiếng, sau đó họ yêu cầu tôi phát biểu ý kiến của mình.
Tôi nói: “Cả đời tôi, điều tốt nhất và đúng đắn nhất mà tôi từng làm là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa.” Mọi người im lặng trong khoảng một phút. Một vị phó giám đốc sau đó đã nói một cách tức giận: “Anh không thể gây rắc rối cho các lãnh đạo!” Cuộc họp đã kết thúc như vậy.
Bảo vệ lương tâm, bước trên con đường chân chính
Đó là những năm mà tập đoàn Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ) nắm quyền và mang lại nhiều thiệt hại cho đất nước và nhân dân. Một hệ quả là hệ thống tư pháp trở nên cực kỳ hủ bại. Là một luật sư nhưng tôi khác với hầu hết các luật sư khác. Tôi không hút thuốc hay uống rượu. Tôi học Pháp và tu luyện bản thân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi tôn trọng luật pháp và sự thật cũng như tôn trọng cả thân chủ của tôi và các bên. Tôi không mời mọi người đi ăn, không tặng quà, không làm cầu nối để thẩm phán nhận quà (thân chủ thường nhờ luật sư đưa hối lộ cho thẩm phán). Đôi khi thân chủ của tôi không thể hiểu được tôi. Ngày nay, làm sao tôi có thể hành nghề luật sư theo cách như vậy? Các thẩm phán cũng không thích tôi. Họ thường làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn hoặc thậm chí sắp đặt những cái bẫy để khiến thân chủ của tôi không tin tưởng tôi. Trong vụ án đầu tiên mà tôi đại diện, tôi đã nộp đơn đề nghị thẩm phán cáo tỵ, vị thẩm phán đó tình cờ cũng là chủ tọa của phiên tòa đó. Việc này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các thẩm phán khác.
Vài năm sau, các thẩm phán bắt đầu chủ động nói chuyện với tôi. Một số nói: “Anh luôn rời đi ngay sau phiên tòa và không bao giờ trò chuyện với chúng tôi.” Tôi nói: “Tất cả các ông đều bận, và tôi sợ làm phiền các ông.” Ông ấy nói: “Tất cả các luật sư khác thường trò chuyện với chúng tôi sau phiên tòa.” Tôi nói: “Tôi không có gì để nói cả. Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói tại phiên tòa.” Một lần khác, tôi gặp một thẩm phán ngay trước giờ ăn tối, ông ấy nói: “Đã đến giờ ăn tối sau khi tan sở. Tại sao anh không mời tôi đi ăn tối?” Tôi nói: “Tôi xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo tiền. Có lẽ hẹn ông lần sau!”
Có một vụ án liên quan đến vay tiền, đối phương vay thân chủ của tôi 300.000 nhân dân tệ, quy định tiền lãi sẽ là 100.000 nhân dân tệ, nhưng sau đó đã không thanh toán. Thẩm phán gọi tôi đến nói chuyện một mình trong phòng không có camera, hỏi ý kiến của tôi về tiền lãi nên được phân xử như thế nào. Ông ấy đã đưa cho tôi một gợi ý bằng mắt nhưng tôi chỉ giả vờ không nhìn thấy. Tôi chỉ nói với ông ấy rằng có thể phân xử theo thỏa thuận đã ký giữa hai bên hoặc căn cứ vào luật mà tính lãi thì chỉ cần bảo vệ tối đa bốn lần lãi suất ngân hàng hiện nay. Ông ấy thấy rằng ông ấy không thể lấy được bất cứ thứ gì từ tôi nên đã để tôi đi. Sau đó vài ngày, quyết định của tòa án đã được ban hành, trong đó nói rằng đối phương chỉ cần trả cho khách hàng của tôi số tiền gốc của khoản vay. Tôi đã nói với khách hàng của mình kháng cáo, và anh ấy đã đồng ý. Trong quyết định phúc thẩm, tòa án cấp trên đã trực tiếp tuyên bố rằng đối phương phải trả toàn bộ số tiền lãi 100.000 nhân dân tệ, đó là một thắng lợi lớn đối với chúng tôi.
Tôi bắt đầu nhận thấy rằng những thẩm phán mà biết tôi, khi xử lý các vụ kiện của tôi sẽ rất thận trọng và làm rất cẩn thận, họ sợ rằng sẽ mắc sai lầm. Tôi nghĩ rằng các thẩm phán đều nên làm việc như vậy. Một lần khác, sau phiên toà, tôi nhận được cuộc gọi từ thẩm phán, ông ấy hỏi tôi: “Theo anh, vụ việc của chúng ta nên được xét xử như thế nào?” Nghe giọng của ông ấy tôi có thể thấy rằng ông ấy đang chân thành hỏi ý kiến của tôi. Vì vậy, tôi đã nói ý kiến của mình để ông ấy tham khảo.
Tất cả đều nhờ có Đại Pháp. Tôi đã tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, không bao giờ làm sai lệch bất cứ điều gì, và không bao giờ đi ngược lại lương tâm và lẽ phải. Bằng cách này, tôi đã giành được sự đồng tình của tất cả các thẩm phán. Đây là sức mạnh của Đại Pháp, và đây là cách mà đệ tử Đại Pháp chứng thực Chân – Thiện – Nhẫn bằng hành động.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ! Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sống trong môi trường như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thể giữ gìn lương tri của mình.
Vì đi đến đâu tôi cũng chia sẻ với mọi người về sự vĩ đại của Đại Pháp, nên Phòng 610 của quận đã thông báo cho Sở Tư pháp đưa tôi đến lớp tẩy não. Tôi không tin bất cứ điều gì họ nói, nhưng họ cũng không cho tôi về nhà. Bởi vì tôi không học Pháp tốt, không buông bỏ được chấp trước vào tình, nên rất nhớ nhà, nhớ vợ con, sợ mẹ tôi sẽ lo lắng cho tôi, tôi đã đi ngược với lòng mình mà làm việc không nên làm, tạo ra vết nhơ cho tu luyện của bản thân.
Làm những điều một đệ tử Đại Pháp nên làm
Bởi vì tôi là một luật sư, tôi có kỹ năng giao tiếp rất tốt, và vì vậy tôi thường giảng chân tướng trực diện với mọi người và đề nghị họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi có thể dẫn vào chủ đề một cách tự nhiên và sau đó nói về ĐCSTQ tà ác như thế nào, về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và tại sao tập đoàn Giang Trạch Dân lại quyết định bức hại Pháp Luân Đại Pháp.
Việc đi sâu vào chi tiết hay không tùy thuộc vào lượng thời gian, nhưng điều quan trọng là phải giải thích rõ ràng và động tới tâm của người nghe. Càng tự nhiên, hiệu quả càng tốt. Thời gian nhanh nhất mà tôi có thể giúp một luật sư thoái đảng là trong vòng ba phút. Tôi tin rằng khi đối mặt với việc giảng chân tướng, chúng ta phải cân nhắc tình hình và thời gian chứ không nên ép buộc mọi thứ. Nếu không có đủ thời gian để giải thích rõ ràng, tốt hơn hết bạn nên đợi cơ hội khác.
Trên thực tế, đó là Sư phụ đang làm và các vị thần đang hỗ trợ chúng ta cứu độ chúng sinh. Tôi chỉ làm những gì mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm và đó là điều duy nhất tôi cần lo lắng. Mỗi người đều khác nhau. Một số người hiểu ra rất nhanh, một số cảm thấy lo lắng khi được đề nghị bày tỏ quan điểm, những người khác lại xúc động và một số người tỏ ra rất biết ơn.
Bị bắt và giam giữ vì đức tin của mình
Vào ngày 4 tháng 3 năm 2008, tôi đi ra khỏi chung cư vào sáng sớm để đến một phiên tòa. Khi đó tôi vẫn đang ở trong khu dân cư, hai cảnh sát bước ra khỏi một chiếc xe hơi màu đen. Một trong số họ hỏi tôi: “Anh còn nhận ra tôi không? Đi nào, chúng ta hãy vào nhà của anh xem.” “Xem cái gì?” Tôi hỏi: “Tôi cần đến tòa án. Hôm nay có một vụ án hình sự mà tôi đang bào chữa cho thân chủ của mình. Tôi không có thời gian.” Họ nói: “Không, chúng tôi phải đến xem nhà của anh.” Họ giữ tôi và bắt tôi trở về nhà.
Một lúc sau, bảy, tám người nữa đến, bao gồm cảnh sát, nhân viên Phòng 610 và người của khu dân cư. Họ bắt đầu lục soát nhà tôi và tìm thấy một số tài liệu Đại Pháp, dường như rốt cuộc họ đã tìm được cớ để sách nhiễu tôi, nên bắt đầu hành động liều lĩnh hơn. Cuối cùng, họ bảo tôi đến sở cảnh sát với họ. Tôi hỏi: “Tôi phải đến tòa. Hôm nay có một vụ án hình sự mà tôi cần phải có mặt để giải quyết cho bị cáo. Tại sao tôi cần phải đến sở cảnh sát? Tôi không vi phạm pháp luật, tôi không phạm tội. Anh có văn bản triệu tập không?” Anh ấy nói: “Anh hãy đi với chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ cung cấp cho anh các tài liệu.” Tôi nói rằng tôi sẽ không đi trừ khi họ cung cấp tài liệu trước. Cuối cùng, họ đã đẩy tôi, ép tôi lên xe cảnh sát.
Họ đưa tôi đến một khu nghỉ dưỡng ở lưng chừng núi và sắp xếp cho tôi ở một phòng có hai nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào. Tôi không được phép ra khỏi phòng vì bất cứ lý do gì. Người của Phòng 610 mang đến cho tôi một chồng sách luật và nói: “Anh là luật sư nhưng anh đang vi phạm pháp luật! Hãy học cho kỹ!”
Khi vị cảnh sát, trước đó đã lục soát nhà tôi, tới thẩm vấn tôi, tôi đã giải thích cặn kẽ cho anh ấy luật về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói: “Bây giờ như thế này. Anh không vi phạm pháp luật, nhưng đây là một vấn đề chính trị.” Tôi nói: “Tốt thôi, tôi không quan tâm đến chính trị. Tôi không có bất kỳ sự theo đuổi chính trị nào.” Thấy rằng không thể thuyết phục được tôi từ quan điểm pháp lý, anh ấy đã rất tức giận, đập bàn và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nói: “Anh không cần phải làm như vậy với tôi, tôi không vi phạm pháp luật và tôi không phạm tội. Anh không thể làm gì tôi.”
Sau đó tôi bị đưa vào “lớp tẩy não” trong 27 ngày, sau đó cảnh sát thấy rằng họ không thể làm gì được tôi, nên đã đưa tôi trở lại đồn cảnh sát. Họ bắt đầu ghi chép từ ngày hôm đó. Viên chức nói: “Chúng tôi đã gọi anh đến hôm nay để thảo luận với anh về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi ngay lập tức chỉnh lại anh ấy: “Anh không phải gọi cho tôi từ hôm nay. Đã 27 ngày kể từ khi anh bắt tôi ra khỏi nhà của tôi.” Anh ấy nói: “Đó là lệnh của chính phủ.” “Không đúng!” tôi nói: “Tôi đã hỏi, và họ nói đó là lệnh của anh. Nếu anh khẳng định là hôm nay mới đưa tôi đến đây, thì 27 ngày trước đó là giam giữ trái phép, anh phải chịu trách nhiệm!”
Tôi bị đưa đến trại tạm giam, cùng với hồ sơ bị làm giả. Tôi đã ở trong trại tạm giam trong 30 ngày tiếp theo đó. Trong thời gian này, thẩm phán chịu trách nhiệm đã đến nói chuyện với tôi hai lần. Vào ngày thứ hai, tôi đã viết đơn tố cáo, tố cáo công an bắt cóc và giam giữ tôi trái pháp luật. Tôi đưa đơn tố cáo cho thẩm phán và nói với ông ấy rằng tôi muốn kiện cảnh sát. Trong trại tạm giam, tôi đã nói chuyện với những người bị giam giữ ở xung quanh về việc Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại như thế nào và kể cho họ nghe những câu chuyện trong văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tất cả mọi người đều thích nghe tôi nói.
Vào ngày thứ 30, tôi nhận được quyết định từ chính quyền thành phố yêu cầu tôi đến trại lao động cưỡng bức trong hai năm vì tội “gây rối trật tự xã hội bằng cách che giấu tài liệu tuyên truyền Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi cho rằng đây là một hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng của chính phủ. Tôi không có hành vi nào vi phạm pháp luật hay gây rối xã hội. Các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở nhà tôi không có tác dụng gây rối trật tự xã hội. Niềm tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp nên được bảo vệ bởi Hiến pháp Trung Quốc vì công dân có quyền tự do tín ngưỡng; chính quyền thành phố không có quyền tước đoạt tự do cá nhân của tôi trong hai năm.
Tôi là luật sư, cung cấp dịch vụ pháp lý cho xã hội. Sự tận tâm và tinh thần trách nhiệm của tôi đã được rất nhiều khách hàng khen ngợi. Tôi không đáng bị gửi đến trại cưỡng bức lao động.
Tôi đã soạn thảo và chuẩn bị các tài liệu để đệ đơn kiện chính quyền lên Tòa án Trung cấp thành phố, yêu cầu tòa án thu hồi quyết định của chính quyền thành phố. Tôi đã kiên trì thực hiện các thủ tục tố tụng trong hơn bốn tháng. Mặc dù không có kết quả nhưng tôi biết việc kiện chính quyền thành phố này có tác dụng và ý nghĩa rất lớn, đồng thời nó cũng có tác dụng chấn nhiếp tà ác.
Tôi vẫn làm chưa đủ tốt, và vẫn còn rất nhiều quan niệm người thường mà tôi chưa thể loại bỏ. Trong tương lai, tôi sẽ nỗ lực hết mình để tu luyện bản thân thật tốt, làm tốt ba việc, giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh của mình và cùng Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình.
Do tầng thứ hạn chế của tôi, nếu có điều gì chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/8/一位律师的修炼路-436500.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/25/199656.html
Đăng ngày 01-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.