Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Xiaozhen ở tỉnh Sơn Đông,Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2022 ] Cuộc đời tôi đã trải qua nhiều thay đổi lớn lao kể từ khi tôi bắt đầu tuân theo các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013. Gia đình tôi và tôi đã được thụ ích. Do vậy, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình và nói lời tri ân với Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp).

Đại Pháp đã cho tôi một gia đình hòa thuận

Cuối năm 2012, chồng tôi và bố mẹ anh đã không nói với tôi mà sử dụng ngôi nhà của họ và hai trong số các ngôi nhà của chúng tôi để thế chấp cho một khoản vay mà bạn của chồng tôi sắp đầu tư. Họ cũng vay mượn từ họ hàng, bạn bè, bạn học và đưa cho một đối tác kinh doanh khác hơn một triệu Nhân dân tệ (tương đương khoảng 158.285 Đô la Mỹ). Tuy nhiên, người bạn đó đã bị phá sản, và bỏ trốn sau khi nhận ra anh ta không thể trả nợ.

Khi họ không thể giấu được việc đã xảy ra, họ mới nói cho tôi biết sự thật. Việc này với tôi như một cú đánh trời giáng. Tôi cảm thấy như trời sụp đổ. Chồng tôi và tôi đều là người làm công ăn lương. Chúng tôi có một ngôi nhà, một xe ô tô, và một cuộc sống tốt. Khi đó, qua một đêm, chúng tôi đã mất tất cả và gánh một khoảng nợ khổng lồ trên vai.

Chồng tôi mới quen biết người bạn này hơn một năm. Hầu như ngày nào họ cũng đều chơi bời ăn nhậu. Tôi đã từng cố gắng thuyết phục anh ấy từ bỏ thói quen xấu này. “Chúng ta có nghề nghiệp chính đáng, và anh dành trọn ngày để uống rượu và tán gẫu. Tại sao vậy?” Anh ấy nói: “Anh muốn làm cái gì đó lớn lao.” Anh ấy đã không nghe theo bất cứ điều gì tôi nói. Sau khi tôi nói chuyện với anh ấy đôi lần, anh ấy trở nên khó chịu với tôi và từ đó sẽ không kể với tôi bất cứ điều gì.

Khi đó, con chúng tôi vẫn còn nhỏ. Tôi không còn sức để quan tâm tới công việc của anh ấy. Tôi đi làm cả ngày và chăm sóc con sau giờ làm. Lương của chồng tôi gần như không bao giờ được sử dụng cho bất kỳ chi phí sinh hoạt nào nên tôi đã không biết rằng anh ấy đã phạm phải sai lầm lớn đến vậy. Vào thời điểm đó, lương tháng của tôi chỉ hơn 1000 Nhân dân tệ một chút (khoảng 158 Đô la Mỹ). Gánh nợ một triệu Nhân dân tệ đối với tôi dường như là một con số thiên văn.

Nợ thì phải trả, do vậy đầu tiên, chúng tôi bán xe và nhà của mình và bắt đầu thuê nhà ở. Sau khi giải quyết các vấn đề cấp bách, tôi không còn có thể đối diện với chồng tôi. Nó không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề anh ấy và bố mẹ anh đã sử dụng nhà của chúng tôi để thế chấp mà không cho tôi biết và cũng chưa được phép của tôi. Điều đó không thể chấp nhận được. Tôi cảm thấy rằng lòng tin giữa hai vợ chồng đã không còn.

Nhìn con trai nhỏ, nghĩ về cuộc sống tôi phải đối mặt, và nghĩ về những hành động của chồng tôi và gia đình anh ấy, tôi cảm thấy xót xa và oán hận. Tôi ghét anh ấy đến mức tôi quyết định về sống với bố mẹ một thời gian, và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Khi tôi quay về nhà bố mẹ đẻ, bố mẹ lo ngại rằng tôi sẽ không thể chịu được một cú sốc lớn đến vậy. Họ rất thận trọng khi nói chuyện với tôi. Mặt khác, tôi sợ làm phiền bố mẹ mình và không dám thể hiện cảm xúc thực của mình trước mặt họ. Tất cả những gì tôi làm là khóc vào buổi đêm và trùm chăn kín đầu để họ không nghe thấy tôi khóc. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Nhìn bố mẹ già và đứa con thơ, tôi biết mình không thể chết. Đối mặt với một người chồng không đáng tin cậy và một khoản nợ khổng lồ, tôi cảm thấy cuộc đời mình sẽ rất khó khăn. Vài tháng đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

Sau đó, tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Nó giống như tia nắng ngay lập tức thắp sáng cuộc đời tôi. Nó đã cho tôi dũng khí để đối mặt với mọi thứ xảy đến. Tôi đã biết được ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Tôi biết rằng một người không thể sống chỉ vì bản thân và cần phải chân thành, tốt bụng và bao dung. Tôi từ bỏ ý định ly hôn và chuyển về sống cùng chồng.

Khi tôi bắt đầu tu luyện, tâm tính của tôi không cao lắm. Lương của tôi được sử dụng để chi trả mọi chi phí ở nhà. Lương của chồng tôi được dùng để trả nợ. Khi việc học Pháp của tôi tiến triển, tôi bắt đầu giúp chồng tôi trả nợ. Để tiết kiệm tiền, tôi không mua bất kỳ quần áo mới hay mỹ phẩm nào trong suốt bốn năm. Tôi cũng mang theo cơm trưa từ nhà chứ không ăn ở nhà ăn nơi làm việc.

Tôi không bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế này. Tuy nhiên, dưới sự dẫn dắt của Pháp Luân Đại Pháp, tâm tôi mãn nguyện và hạnh phúc.

Tôi đã sử dụng mọi thời gian rảnh của mình để học Pháp và lặng lẽ thay đổi. Tôi buông bỏ rất nhiều oán hận trong tâm và bắt đầu quan tâm đến người khác hơn. Tôi hiểu rằng chồng tôi có ý định tốt, và muốn gia đình chúng tôi có cuộc sống tốt hơn. Sự mất mát đã ảnh hưởng nặng nề đến anh ấy.

Tôi khích lệ chồng tôi với những Pháp lý mà tôi đã học trong Đại Pháp. Tôi chăm sóc anh ấy chu đáo bằng mọi cách, và cố gắng để anh ấy cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Tôi không còn trách cứ bố mẹ anh về phần của họ trong vấn đề này. Họ cũng đau lòng bởi tất cả những gì đã xảy ra.

Vời việc học Pháp và luyện công, tâm tôi rộng mở. Con trai tôi đã chứng kiến cách tôi nói chuyện với mọi người và hành động của tôi. Một ngày nọ, cháu chân thành nói với tôi: “Mẹ, mẹ thật tốt bụng. Mẹ không chứa hận thù trong lòng.” Cuộc sống của chúng tôi đã có khó khăn, nhưng hạnh phúc.

Hơn tám năm đã trôi qua, và con số thiên văn kia mà tôi đã nghĩ là có lẽ không trả hết trong đời mình giờ đã được trả gần hết. Chồng tôi thực sự cảm nhận được những thay đổi nơi tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện tâm tính của mình. Anh ấy biết rất rõ rằng nếu không có sự bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi sẽ không có một ngôi nhà ấm áp như vậy. Anh ấy ủng hộ việc tôi tu luyện và rất kính trọng Sư phụ Lý. Năm 2015, anh ấy cũng tham gia vào vụ kiện cựu tổng bí thư Đảng cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân, và tìm kiếm công lý cho Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai chúng tôi thụ ích từ Đại Pháp

Khi tôi bắt đầu bước vào Pháp Luân Đại Pháp, con trai tôi mới học lớp ba. Giờ đây cháu là học sinh trung học. Mặc dù không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu thường học Pháp cùng tôi khi cháu còn nhỏ. Chân-Thiện-Nhẫn đã khắc sâu trong tâm cháu.

Con trai tôi đã từng là một đứa trẻ bướng bỉnh. Nếu cháu không có được đồ chơi mình muốn, cháu sẽ không ăn không uống, và khóc tới khi thiếp đi. Cháu thường cãi lại lời người lớn. Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, cháu thích học Pháp cùng tôi bất cứ khi nào cháu có thời gian. Cháu đặc biệt thích nghe những truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc trước khi đi ngủ. Dần dần, tính cách của cháu tốt dần lên. Cháu cười, và không lo lắng hay tức giận dù ai nói gì. Cháu luôn chu đáo.

Do tình hình kinh tế của chúng tôi, tôi cảm thấy rằng mình có lỗi với con. Tuy nhiên, cháu không quan tâm tới đồ ăn, quần áo, hay so sánh bản thân với bạn học. Bất cứ khi nào hỏi cháu ăn gì hay muốn gì, cháu luôn nói: “Gì cũng được. Con không cần.” Cháu không cầu kỳ về quần áo. Cháu nói những câu như: “Chỉ cần mua cái rẻ hơn. Không cần phải có những cái đắt tiền.”

Chúng tôi không bao giờ phải lo lắng về việc học của cháu. Từ nhỏ đến lớn, con trai tôi không bao giờ cần phải kèm cặp, và điểm số của cháu nằm trong số tốt nhất trong lớp. Tôi thường nghe thấy việc những đứa trẻ khác học đến khuya. Con tôi hiếm khi học ở nhà. Cháu nói với tôi rằng cháu đã hoàn thành mọi thứ ở trường.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, khả năng tiếng Anh của con trai tôi gần như kém nhất lớp. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, điểm của cháu đã được cải thiện.

Mẹ tôi học Pháp Luân Đại Pháp và đã phục hồi trí nhớ

Mẹ tôi giờ đã ngoài 70 tuổi. Sau khi bố tôi mất, không muốn gây phiền phức cho con cái nên bà ở một mình. Vì tôi ở khá gần nhà bà, nên tôi thường đến thăm bà. Lo lắng rằng bà ăn không ngon, tôi thường mang đồ ăn đến cho bà mỗi ngày. Tôi đã rất bận rộn để chăm sóc gia đình mình.

Vào tháng 12 năm 2020, mẹ tôi đột nhiên có triệu chứng Alzheimer và không còn nhận ra ai nữa. Bà cũng mắc chứng tiểu không tự chủ và cần chăm sóc liên tục. Do vậy, tôi đã xin nghỉ việc để chăm sóc mẹ mình.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu-Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã xin nghỉ việc mà không nghĩ đến bản thân. Mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ cả đời. Trách nhiệm của tôi là chăm sóc bà thật tốt. Mặc dù tôi không làm việc, nhưng tôi trở nên bận hơn bao giờ hết. Từ sáng đến tối, tôi bận rộn như con thoi. Mẹ tôi không thể tự kiểm soát được nên tôi phải thay bỉm cho bà ít nhất bốn lần trong ngày và tắm rửa sạch sẽ cho bà mỗi lần. Tôi cũng lau dọn nhà cửa và làm những món ăn yêu thích cho bà.

Tôi bật nhạc Pháp Luân Đại Pháp cho mẹ nghe. Một đồng tu cũng đến nhà tôi mỗi ngày để cùng mẹ tôi học Pháp. Chưa đầy một tháng, khả năng ghi nhớ của mẹ tôi đã quay trở lại. Trong những ngày tồi tệ nhất của bà, bà đã không nhận ra tôi, nhưng bây giờ, bà nhớ được mọi thứ, không còn mất kiểm soát bản thân và có thể tự chăm sóc mình.

Người khác có thể nghĩ rằng cuộc sống của tôi thật khốn khổ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy ánh sáng mặt trời ở khắp mọi nơi. Tôi được đắm mình trong ánh sáng của Pháp Luân Đại Pháp và tận hưởng hành trình tươi sáng của đời mình.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Mọi nội dung đăng tải trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Minh Huệ sẽ biên tập lại các nội dung trực tuyến theo định kỳ và những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/21/436997.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/13/199511.html

Đăng ngày 27-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share