Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trùng Khánh, Đại Lục

[MINH HUỆ 15-03-2022] Năm 1998, sau khi tôi nghỉ hưu, có người giới thiệu và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt quan nghiệp bệnh hết lần này đến lần khác. Với sự cảm ân trong tâm, tôi muốn chia sẻ với mọi người những trải nghiệm thần kỳ của mình.

Trước khi tu luyện, sỏi ở đáy túi mật của tôi là 2,3cm, khi đứng dậy hoặc nằm xuống tôi đều cảm giác thấy sỏi lăn trong túi mật. Khi bị viêm túi mật, tôi đau bụng không chịu được, phải uống viên nang Danshu mới giảm đau. Sáng tối đều ho, đặc biệt là buổi sáng lúc bụng đói, ho và nôn rất dữ dội, thường xuyên nôn ra (nước) mật vàng, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Sau khi tu luyện không lâu, một lần khi tôi đang học Pháp, đột nhiên cảm thấy một bàn tay nắm lấy túi mật trước ngực của mình, cơ thể đau nhức của tôi bất giác run lên, và đau đớn cũng biến mất trong chớp mắt. Tôi biết Sư phụ đã lấy sỏi túi mật cho tôi, đến bệnh viện chụp phim thì bác sĩ nói sỏi bắt đầu vỡ, không đau nên cũng không quan tâm, và từ đó không bao giờ đau túi mật nữa. Sư phụ còn thanh lý dạ dày cho tôi, có lần ho ra một thứ gì đó dính dính và đen đen như than, sau đó thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trước đây ngày nào giữa ngực và lưng tôi cũng lạnh, thậm chí những ngày nóng nhất như Tam Phục Thiên, tôi dùng áo gối gấp đôi chêm ở lưng mà vẫn thấy lạnh, lạnh đến nỗi mũi thường bị nghẹt, uống thuốc cũng không có tác dụng. Sau khi tu luyện khoảng một tháng, một hôm trong giấc mơ, tôi đang nằm, thấy Pháp thân của Sư phụ cầm một Pháp Luân đứng bên cạnh đang nhìn ba người vây quanh tôi và điều chỉnh thân thể cho tôi, Pháp thân của Sư phụ còn nói làm Pháp Luân lớn hơn một chút, tôi lập tức cảm thấy một luồng nhiệt rất mạnh từ đốt sống cuối đến xương cổ, tôi lập tức tỉnh, sau đó nhiệt lượng lại xung lên vài lần, giữa ngực và lưng tôi không còn phát lạnh nữa, Sư phụ đã giúp tôi thanh trừ khí hàn trong thân thể.

Tôi rất dị ứng với penicillin, sau khi tiêm penicillin lên da cho người khác xong để lên bàn, tôi ở bên cạnh ngửi thấy, mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng và nổi mẩn, sau khi luyện công thì khỏi. Một hôm, tôi bế cháu gái đi tiêm penicillin, tôi không có phản ứng gì, con gái tôi ngạc nhiên nói: “Mẹ không còn dị ứng với penicillin?” Tôi vui vẻ nói: “Đúng rồi, không còn bất kỳ phản ứng nào.”

Đầu năm 2015, mắt tôi mờ, bàn chân bị phồng rộp và có mủ nhưng không thấy đau. Sau khi các con phát hiện thì buộc tôi đi bệnh viện, trải qua các kiểm tra, thì đường trong máu của tôi cao, mọi thứ khác vẫn bình thường, bác sĩ cho tôi uống thuốc hạ đường huyết và tiêm insulin, cơ thể tôi không có nhiều thay đổi và bệnh viện cũng không có biện pháp, tôi đã xuất viện sau 10 ngày nằm viện.

Sau khi tôi về nhà, con gái thứ hai của tôi giám sát tôi uống thuốc và tiêm insulin hàng ngày, không cho tôi luyện công, kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của tôi như một bệnh nhân tiểu đường, khiến thân thể tôi ngày càng hao gầy không có lực, cơ đùi phải bị teo và chỉ còn mảnh da bọc quanh xương, con gái nhìn thấy vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng tôi bệnh nặng không sống được bao lâu nữa, tôi cũng cảm thấy bản thân ngày càng không ổn, trong tâm lo lắng, và nghe thấy một giọng nói: “Chư vị sống qua năm nay, mấy năm trước suýt qua đời rồi.” Tôi nghĩ, thuốc cũng uống rồi, insulin cũng tiêm rồi, chế độ ăn cũng áp dụng rồi, nhưng thân thể ngày càng kém, nếu tiếp tục như vậy dù gì cũng chết, tốt hơn là nên tiếp tục tu luyện Đại Pháp, chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà làm.

Tôi ngừng tất cả thuốc, đến chỗ của đồng tu và sống cùng với vài đồng tu, cùng nhau học Pháp luyện công, giúp đỡ lẫn nhau. Một tối nọ rửa chân, tôi bất cẩn làm rách mảng da phồng rộp ở gót chân trái, nước mủ chảy ra, tôi cũng không quan tâm, dùng giấy dày hơn để lót, không cần uống thuốc hay bôi thuốc gì cả, trong một tháng thì lành.

Một ngày nọ, khi tôi thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh, tôi đã ngã xuống đất, chân tê dại không thể cảm nhận được sức lực, hai chân không cử động được như bị liệt, nằm xuống chân đau dữ dội, không ngủ được, đành ngồi trên ghế mây qua đêm. Nhờ sự giúp đỡ của đồng tu, mỗi buổi sáng tối, tôi ngồi trên ghế sofa luyện công, ban ngày học Pháp, đồng tu đã dìu tôi từ từ tập đứng và bước đi.

Tôi luôn nghĩ rằng mình đang tiêu nghiệp chứ không phải bệnh, và Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi. Chưa đầy một tháng, tôi đã có thể đi lại trong nhà bằng cách đẩy ghế mây, tự mình tắm rửa, giặt giũ, tự đi vệ sinh. Nếu không tu Đại Pháp, tôi té nặng như vậy, liệu có thể hồi phục trong một thời gian ngắn vậy không? Uống thuốc, tiêm và xoa bóp cũng không thể khỏi được.

Năm 2016, từ mắt cá chân bàn chân trái, chỗ 100cm trở xuống, toàn bộ chuyển sang màu đen, người khác nhìn thấy nói rằng nó đen như một con lợn cháy xém vậy, tôi không để tâm, biết rằng Sư phụ giúp tôi bài xuất những thứ bất hảo. Một hoặc hai tháng sau thì bắt đầu thay đổi, bây giờ ngoại trừ phần da ở mắt cá chân có màu nâu nhạt, toàn bộ chân về cơ bản đã hồi phục lại màu da thịt.

Sau khi các con nhìn thấy những thay đổi của tôi, thì không phản đối tôi luyện công nữa. Anh trai tôi là bác sĩ, anh ấy đã điều trị cho rất nhiều bệnh nhân tiểu đường, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm phong phú, muốn điều trị cho tôi, hỏi các con tôi rằng tôi luyện công sức khỏe có chuyển biển tốt không, đứa con phản đối tôi luyện công nhất đã nói rằng: có chuyển biến. Anh trai đến thấy tôi có thể hồi phục như vậy thì không đề nghị việc trị bệnh nữa.

Cháu trai tôi làm việc trong Cục Giao thông đã ca ngợi sự kỳ diệu của Đại Pháp sau khi biết về tình huống của tôi, tôi khuyên cháu đừng làm chuyện bất hảo với Pháp Luân Công, cháu hoàn toàn đồng ý và đã làm tam thoái, các con và hầu hết họ hàng đều biết Đại Pháp tốt, và đã làm tam thoái.

Tôi biết mình đời đời kiếp kiếp đã tích nghiệp lực rất lớn, không có Sư phụ, không có Đại Pháp, tôi không thể sống đến ngày hôm nay. Kể từ khi xuất viện vào năm 2015, qua nhiều năm rồi, tôi không đến bệnh viện lần nào nữa, không uống một viên thuốc, không tiêm một mũi nào, cũng không dùng sản phẩm dinh dưỡng, muốn ăn gì thì ăn nấy, chứ không ăn kiêng.

Bây giờ tôi gần 80 tuổi, theo lý mà nói thì càng lớn tuổi, cơ thể càng kém, nhưng thông qua không ngừng học Pháp luyện công, cơ thể tôi vẫn tiến triển theo chiều hướng tốt, đây là uy lực thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Cảm tạ ân Sư phụ đã cứu sinh mệnh con, con kiên định tin tưởng Sư phụ, kiên định học Pháp tốt, luyện công tốt, bước tốt trên con đường an bài của Sư phụ, báo đáp Sư ân.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/15/感恩师尊保护-我一次次闯过病业关-440085.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/21/199996.html

Đăng ngày 01-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share