Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-01-2022] Bà Trương Xuân Đào, 74 tuổi, đã thụ án 8 năm tù sau khi bị bắt vào năm 2006 vì phát tặng tài liệu vạch trần cuộc bức hại Pháp Luân Công. Trong khi bị giam tại Nhà tù Nữ Tỉnh Hồ Nam, bà bị đánh đập tàn bạo, bức thực, treo người, cấm ngủ, không được sử dụng nhà vệ sinh và nhiều phương thức tra tấn khác.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Sau đây là một phần tường thuật về cuộc tra tấn mà bà Trương đã trải qua.

Tra tấn trong suốt đợt tẩy não kéo dài 42 ngày

Bà Trương, một cư dân của thành phố Thường Đức, tỉnh Hồ Nam, đã bị đưa đến Nhà tù Nữ Tỉnh Hồ Nam vào ngày 7 tháng 7 năm 2006. Lúc đầu, bà bị giữ tại đội tiếp nhận [người mới] trong hai ngày. Vì không trả lời điểm danh, bà đã bị còng tay vào song sắt cửa sổ với hay tay ở sau lưng. Khi bà hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, lính canh đã bịt miệng bà lại.

Ngày 9 tháng 7, bà đã bị đưa đến một phiên tẩy não. Ba tù nhân được chỉ định theo dõi “tiến độ học tập” của bà để buộc bà từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công. Trưởng nhóm tù nhân là Lý Tiểu Bình và hai người phụ tá là Tạ Vĩnh Hồng và Dương Mãn Nga. Bà Trương đã cố gắng nói với họ về Pháp Luân Công và tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của pháp môn, nhưng họ không muốn nghe. Khi nhận thấy bà không có ý định học các tài liệu phỉ báng Pháp Luân Công, họ nổi giận và bắt đầu mắng chửi bà và dùng sách đập vào đầu bà. Bà hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để phản đối. Ba nữ tù nhân này đã vây bà lại và trói tay bà ra sau lưng. Sau đó, họ nhét giẻ vào miệng bà và buộc khăn quanh miệng và để như vậy cho tới bữa ăn tiếp theo.

Họ còn cấm bà sử dụng nhà vệ sinh. Có lần, bởi bị cấm quá lâu nên bà gần như không nhịn nổi nữa. Ba người họ đã đẩy bà xuống đất và đánh đập bà. Họ ấn bà vào một cái chậu đầy đờm dãi và cắt tóc bà thành một mớ nham nhở. Bà đã tiểu ra quần trong suốt đợt tra tấn này. Người bà đầy mồ hôi và nước tiểu, tóc bện lại. Mặc dù vậy, bà không được phép tắm trong 5 ngày.

Những ngày sau đó, bà Trương bị tra tấn đứng trong thời gian. Hàng ngày, sau khi thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, bà bị bắt phải đứng trong một vòng tròn do lính canh vẽ trên mặt đất cho đến 2 giờ sáng hôm sau, kể cả giờ ăn cũng không được nghỉ. Bà sẽ bị đánh nếu bị phát hiện bước ra ngoài đường tròn.

Vài ngày sau, bà bắt đầu ngủ gật do thiếu ngủ. Họ đã trộn dầu bạc hà và dầu cây rum và nhỏ vào mắt bà. Hỗn hợp tinh dầu này làm cho mắt bà bị nóng rát đến mức bà cảm thấy vô cùng đau đớn chảy nước mắt. Bất cứ khi nào bà ngủ gật, họ sẽ lẳng lặng đến bên bà và bất thình lình cùng đồng thanh hét to lên. Ngay khi bà vừa mở mắt, họ sẽ bôi tinh dầu vào mắt bà. Đôi khi bà ngã quỵ xuống đất vì đau đớn.

Nhiều ngày trôi qua, chân của bà bắt đầu sưng tấy. Chẳng bao lâu, bà không thể mang vừa giày nữa.

Sau đó, bà phải thức dậy lúc 5 giờ sáng để tham gia lớp tẩy não nên giấc ngủ của bà bị rút ngắn chỉ còn 3 tiếng mỗi ngày. Các video phỉ báng Pháp Luân Công được phát liên tục suốt cả ngày. Ba tù nhân kia còn viết những lời lăng mạ Pháp Luân Công trên những mảnh giấy và treo trong các bức tường phòng giam nhưng bà Trương gỡ xuống khi họ đi ngủ. Hôm sau, khi phát hiện ra, họ đã đè bà xuống đất và đánh đập bà khiến đầu bà và hai chân bà sưng vù. Bà phải vịn vào cạnh giường để từ từ đứng dậy.

Do bà đứng lên chậm quá, ba tù nhân đã tấn công bà bằng cách đâm một thanh gỗ dày khoảng 5cm vào hậu môn của bà. Sau đó, hàng ngày họ bắt đầu tra tấn này theo cách này. Bà bất tỉnh khi đi tiêu. Toàn thân bà bầm thâm tím, đặc biệt là vùng kín.

Ngay sau đó, một tù nhân phạm tội giết người tên Nhan Mỹ Anh đã được chuyển đến để hỗ trợ tra tấn bà Trương. Trong ngày đầu tiên, Nhan chạy đến chỗ bà và giáng cho bà một cú đấm thật mạnh khiến bà ngã xuống đất. Sau đó, cô ta túm lấy phần da thịt ở nách của bà và kéo một cách thô bạo. Bà Trương đau đớn đến mức không thể gượng dậy được.

Một ngày khác, Nhan túm lấy một bên ngực của bà, vừa kéo xuống vừa véo thật mạnh. Bà Trương đau đến mức ngã xuống đất. Sau đó, họ dội nước lên người bà. Bà cần đi vệ sinh nhưng họ không để bà đi. Cuối cùng bà phải tiểu ra quần và nước tiểu chảy xuống sàn. Họ dùng khăn trải giường của bà để lau nước tiểu và bắt bà phải giặt nó vào ban đêm. Lúc đó, bà quá yếu không thể giặt giũ được. Bà gần như gục ngã.

Đôi khi bà cũng không được phép đi tắm, thay quần áo hay đi vệ sinh. Thời tiết nóng nực nhất trong tháng 7 và tháng 8 càng khiến bà thê thảm hơn. Thời gian mỗi bữa ăn rất ngắn nên bát ăn của bà thường bị dọn đi trước khi bà kịp ăn xong, nên bà luôn bị đói. Thân thể bà đầy những vết bầm tím và vết rách do thường xuyên bị đánh đập. Lê Tiểu Bình dùng một sợi dây bọc đồng quất vào mặt bà, đấm vào mắt, miệng và đầu bà. Chân bà sưng tấy đến nỗi bà không thể ngồi xổm khi đi vệ sinh.

Vào ngày thứ 42, ngày cuối cùng của phiên tẩy não, các tù nhân càng tăng cường bức hại bà Trương để khiến bà Trương phải nhượng bộ. Lý Tiểu Bình và Nhan Mỹ Anh đã xô bà xuống đất, đá vào lưng, chân, mặt và cổ họng của bà khiến bà khó thở. Sau đó Lý kéo bà lên và đá vào ngực bà khiến bà ngay lập tức bất tỉnh. Khi bà tỉnh lại, Lý đã dùng gậy gỗ đập vào đầu bà vài cái và hỏi bà có chịu học tài liệu phỉ báng [Pháp Luân Công] kia không. Bằng chút sức lực yếu ớt, bà Trương hét lên: “Không”. Lý ném cây gậy đi và phiên tẩy não 42 ngày đã kết thúc.

Bức thực và treo người

Hôm sau, bà Trương được đưa đến bệnh viện. Vài bác sỹ cùng đưa ra đề nghị chuyển bà đến một bệnh viện lớn và họ đã chuyển bà đi vào ngày hôm sau.

Khi bà từ bệnh viện trở về, những người cùng phòng giam của bà đã bị thay đổi. Bà bị bốn đến năm người đè xuống đất và bức thực bằng thuốc mỗi ngày. Hình thức tra tấn này kéo dài khoảng 29 ngày.

Sau đó, lính canh lại bắt bà đứng bất động trong thời gian dài nhưng bà không thực hiện. Trưởng đội lính canh Đường Ảnh đã lấy còng tay ra và cùng vài người khác treo bà Trương lên đầu khung giường, với các ngón chân gần như không chạm đất.

Vào khoảng 5 giờ chiều, họ bức thực bà bằng thuốc. Khi bà kháng cự, họ siết chặt chiếc còng hơn khiến bà đau đớn đến mức đầm đìa mồ hôi. Họ không hạ bà xuống trong giờ ăn tối, thay vào đó họ bức thực bà thông qua đường mũi. Mặt của bà dính đầy cơm và rau. Sau 8 tiếng bị treo như vậy, bà được tháo xuống để đi vệ sinh. Sau đó, bà lại tiếp tục bị treo lên ở vị trí cao hơn với các ngón chân hoàn toàn không chạm đất, khiến bà càng đau đớn hơn.

Sau một thời gian dài bị tra tấn treo người hàng ngày như vậy, bà Trương không thể chịu đựng được nữa và đã thỏa hiệp. Họ hạ bà xuống và bắt bà ký tên vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Nhưng bà cảm thấy nội tâm thống khổ day dứt. Họ ra lệnh cho bà viết một bản “báo cáo tư tưởng” sau khi xem một video phỉ báng Nhà sáng lập Pháp Luân Công và chép lại các tài liệu phỉ báng đó, nhưng bà đã khóc và từ chối viết.

Lao động cưỡng bức

Vào khoảng đầu năm 2007, bà Trương bị bắt phải lao động cưỡng bức với việc bóc hơn 11kg hạt đậu tằm mỗi ngày. Trong khi đó, bà còn phải viết “báo cáo tư tưởng” hàng tuần với những lời lẽ vu khống về Pháp Luân Công.

Ngày 30 tháng 8 năm 2007, bà Trương cố gắng nhẩm các bài giảng của Pháp Luân Công nhưng đã bị một số tù nhân phát hiện. Ban đầu họ đưa bà đến văn phòng làm việc của trưởng đội lính canh, sau đó còng tay bà vào một chiếc giường ở trong một phòng học và nhét giẻ vào miệng bà. Bà bị bỏ ở đó một mình. Do chiếc còng siết quá chặt nên bà không thể chịu đựng nổi và liên tục đập vào tường để thu hút sự chú ý.

Bà không khuất phục, nên 11 ngày sau, họ đã cho bà ra khỏi căn phòng.

Tuy nhiên, họ đã tăng khối lượng công việc của bà lên 27kg hạt đậu tằm, trong khi khối lượng công việc tối đa quy định cho các tù nhân trẻ tuổi chỉ là 23kg một ngày. Bà phải thức dậy lúc 6 giờ sáng, bắt đầu làm việc sau khi ăn sáng và không được phép nghỉ ngơi cho đến nửa đêm. Cuối năm 2007, khi mùa đông đến, hai tay bà lạnh cóng, nứt nẻ, không thể cầm được hạt đậu. Chân của bà cũng lạnh cóng đến mức không thể cử động và sưng phù.

Tháng 2 năm 2008, một học viên khác là bà Tương Bình Điền cũng bị đưa vào cùng phòng giam với bà Trương. Bà Tương chứng kiến tình trạng của bà Trương và nói lý lẽ với các lính canh giúp bà ấy. Cuối cùng khối lượng công việc của bà Trương được giảm xuống, nhưng bà vẫn thường phải làm thêm giờ để hoàn thành chỉ tiêu.

Bà Trương không được phép mua đồ tại cửa hàng tiện lợi của nhà tù và phải nhờ người khác mua giúp. Trong vài năm cuối của thời hạn tù, bà không được phép ra khỏi phòng giam của mình.

Mặc dù phải nếm trải sự tra tấn và đau đớn như vậy, bà Trương không bao giờ căm thù những lính canh hoặc tù nhân đã bức hại bà. Thay vào đó, bà cảm thấy xót xa cho họ và luôn cố gắng hết sức để họ biết sự thật về Pháp Luân Công và kêu gọi họ ngừng tham gia vào cuộc bức hại.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/2/435311.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/3/199383.html

Đăng ngày 20-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share