Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-03-2022] Mẹ tôi 86 tuổi khi bố tôi qua đời. Tôi và anh trai tôi đã thay nhau chăm sóc bà trong 8 năm qua. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân cùng bà, hướng dẫn bà luyện các bài công pháp, và cũng chỉ cho bà cách phát chính niệm. Mẹ tôi thường bày tỏ lòng thành kính đối với Sư phụ bằng cách dâng hương trước chân dung của Ngài. Mẹ tôi may mắn có sức khỏe tốt, đôi khi bà sơ ý bị ngã cũng không hề hấn gì.

Mọi người sẽ nghĩ rằng hai mẹ con tôi rất hợp nhau. Nhưng không hiểu sao, chúng tôi lại liên tục cãi vã. Sau một lần tranh luận gay gắt, tôi thậm chí còn nghĩ, “Chắc chắn tôi sẽ trừng trị bà.” Tôi nghĩ như thế hai lần, và cảm thấy rất dễ chịu. Chăm sóc và ở bên bà cả ngày khiến tôi thường cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, và dễ nổi giận.

Gần đây, khi tôi dâng hương lên Sư phụ, tôi thấy Sư tôn rơm rớm nước mắt. Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống khấu lạy Sư phụ. Tôi khóc và nói: “Sư phụ, đệ tử đã làm cho Sư phụ lo lắng. Con biết con đã coi thường mẹ. Vì sao chấm dứt điều đó khó đến vậy? Con sai rồi! Con sẽ không trách móc mẹ con nữa. Con sẽ khoan dung hơn để Sư phụ không phải lo lắng cho con. Con muốn chính lại bản thân!”

Sau khi học Pháp nhiều, tôi nhận ra mình phải thay đổi thái độ đối với mẹ; nhưng mỗi khi xảy ra tình huống tôi lại không thể khắc chế được khẩu khí của mình, lại khiển trách bà vài câu khiến mẹ tôi không chịu đựng được. Tôi biết hành vi của mình là không đúng ngay cả theo tiêu chuẩn của người thường. Tôi thất vọng vì tôi không thể loại bỏ được chấp trước này.

Một đồng tu đã nhắc nhở tôi rằng hành vi xấu đó không phải là chân ngã của tôi, vì vậy tôi đã cố gắng phủ định nó. Sư phụ hẳn đã nhận thấy nguyện vọng của tôi và Ngài đã chỉ ra cho tôi.

Một hôm, khi tôi đang ngồi thiền với các học viên khác, tôi thấy mình ngồi trên ba chiếc lốp xe lớn màu đen! Chân tôi bị đau, tôi biết là do mình không giữ vững tâm tính nên đã tạo nghiệp. Tôi phải trả nợ và điều đó sẽ không dễ dàng. Tôi bèn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau đớn từng phút từng giây, sau đó, ba chiếc lốp xe to màu đen chuyển sang màu vàng nhạt rồi từ từ chuyển sang màu trắng. Sau khi luyện xong, tôi nói: “Con sai rồi, những gì con đã làm với mẹ con thật sự là sai, con nhất định phải thay đổi!”.

Ngay sau đó, tôi gặp một khảo nghiệm. Tôi chuẩn bị sẵn nước để tắm cho mẹ, nước tôi lấy tôi đã thử rồi, không nóng cũng không lạnh, nhưng mẹ tôi lại kêu rằng nó quá nóng: “Cô muốn để tôi chết bỏng à”. Khi tôi dìu bà vào phòng ngủ, bà la lên: ‘Sao cô lại đẩy tôi’. Khi ở trong phòng ngủ, tôi tình cờ nghe thấy bà lầm bầm mắng mỏ tôi. Tôi bị động tâm, cũng có chút khó chịu, nhưng tôi quyết tâm tu nhẫn! Hơn mười ngày qua, ngày nào bà cũng làm bẩn quần và ga trải giường, tôi âm thầm dọn dẹp mà không một lời than phiền. Tôi biết mình phải nhẫn.

Một hôm, sau khi bà ngủ thiếp đi, tôi liền ra ngoài đi dạo hơn một tiếng đồng hồ. Lúc tôi trở về, bà phàn nàn: “Cô đi đâu cả ngày mới về, tôi ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có! Tôi không phải ở đây để canh nhà cho cô!” Lần này, tôi không đáp lại những lời khó nghe của bà. Tôi nhận ra rằng mẹ tôi đang giúp tôi tu luyện, và tôi nên cảm ơn bà từ tận đáy lòng!

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/18/440075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/6/199805.html

Đăng ngày 14-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share