Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-12-2021] Mùa Xuân năm 2017, tôi phát hiện thấy bên ngực phải của mình có một khối u và đầu vú bị lõm xuống. Hôm đó là thứ Bảy, tôi vẫn đi làm nhưng cảm thấy không yên tâm nên đã về nhà sớm. Nửa đường tôi nghĩ: “Mình có nên đến bệnh viện để kiểm tra xem có chuyện gì không?”

Tôi đến nhà đồng tu A với tâm trạng bất an. Đồng tu A nói rằng trước đây cô ấy từng gặp trường hợp tương tự, nhưng cô ấy không để tâm đến nó. Cô ấy vẫn sinh hoạt như bình thường và sau đó hồi phục. Cô ấy bảo tôi: “Đừng coi trọng nó.”

Nhờ chính niệm của đồng tu A, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Trong tiềm thức, tôi nghĩ: “Đồng tu A đã từng gặp phải trường hợp tương tự, nhưng cô ấy không bị sao, vậy thì mình cũng sẽ không bị gì cả.“ Đây là tình huống chân thực về hoàn cảnh tu luyện lâu nay của tôi — Tôi không học Pháp và không có thể ngộ gì từ Pháp, mà chỉ dựa vào trải nghiệm của người khác.

Tìm kiếm lời khuyên từ đồng tu: thiếu niềm tin vào Sư phụ

Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên tôi nghĩ đến đó là đem nó ra thảo luận với các học viên. Trong tiềm thức, tôi muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ các đồng tu thay vì nghĩ đến những điều mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy. Đây là vấn đề căn bản của tu luyện – tôi không tin tưởng tuyệt đối vào Sư phụ và Đại Pháp. Kết quả là, ma nạn này đã bị trì hoãn trong một thời gian dài.

Khi ấy, vì quá bận rộn với công chuyện nhà nên tôi không có thời gian để chăm sóc cho bản thân mình. Khi cảm thấy có chút gì đó không được thoải mái, tôi chỉ phớt lờ nó. Tôi không hướng nội và cũng không nghĩ về trạng thái bất thường của mình — tôi thậm chí còn không phát chính niệm để loại bỏ nó. Bề ngoài, thì có vẻ như tôi không để tâm đến nó, nhưng sâu thẳm trong tâm tôi luôn cảm thấy có điều gì đó đang làm phiền mình. Những lúc cảm thấy không được khỏe, tôi lại nhớ lại những gì đồng tu A đã nói “đừng coi trọng nó”, chứ tôi lại không nhớ đến Pháp đã giảng gì, tôi không nhớ Pháp của Sư phụ, và tâm tính của tôi không đề cao lên.

Mùa thu năm 2018, ngực phải của tôi bắt đầu đau nhức, và một cục u lớn màu tím xuất hiện. Nhiều đêm, cơn đau hành tôi khiến ngủ không ngon giấc. Khi đó, tôi chỉ làm việc có nửa ngày vào buổi sáng. Mỗi buổi chiều tôi nhờ đồng tu B cùng học Pháp và phát chính niệm với mình. Sau đó, tôi có đọc một bài chia sẻ của một học viên, trong bài chia sẻ có đề cập rằng trường không gian của một học viên bị giả tướng nghiệp bệnh là không tốt, vì vậy cô ấy đã đến ở với một học viên khác. Tôi quyết định đến ở với đồng tu B. Cô ấy đã động viên tôi và chúng tôi đã cùng nhau học Pháp, phát chính niệm và luyện công.

Mặc dù các đồng tu đã vô tư giúp đỡ tôi, nhưng sức khỏe của tôi vẫn ngày càng xấu đi. Vào cuối năm 2018, ngực của tôi bị vỡ và bắt đầu chảy máu. Giả tướng nghiệp bệnh xuất hiện càng nghiêm trọng, tôi lại càng trở nên khó chịu. Tôi cảm thấy việc tiêu trừ nghiệp bệnh lần này khác với trước đây. Lần này quá khó để tôi có thể tạo ra một bước đột phá. Tôi muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài để đưa tôi trở lại đúng hướng.

Bề ngoài thì tôi vẫn đang học Pháp và có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Nhưng trên thực tế tôi vẫn chưa đặt Pháp lên vị trí ưu tiên hàng đầu, mà thay vào đó tôi chỉ nghĩ về điều này hay điều kia của học viên nào đó đã nói. Tôi muốn họ giúp tôi tạo ra bước đột phá để thoát khỏi khảo nghiệm này. Tôi vẫn dựa vào các học viên khác. Tôi càng dựa vào họ thì bệnh tình của tôi càng trở nên nặng hơn. Kết quả là, giả tướng nghiệp bệnh ngày càng nghiêm trọng hơn.

Tôi đã đến nhà của đồng tu C. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy phát hiện tôi bị biến dạng và tình trạng của tôi đã rất nguy hiểm. Cơ thể tôi cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô ấy đề nghị chúng tôi cùng nhau học Pháp. Lúc đầu khi cả hai cùng phát chính niệm, chúng tôi cảm thấy nó rất mạnh mẽ. Các con của đồng tu C trở về nhà để nghỉ đông và bà phải làm rất nhiều việc nhà. Bà ấy không còn có nhiều thời gian rảnh rỗi để học Pháp và phát chính niệm cùng với tôi. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Sau năm mới, đồng tu C tiếp tục đọc Pháp, phát chính niệm và hướng nội cùng tôi — chúng tôi đã làm việc này suốt hơn tám tháng. Mặc dù bà ấy đã cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi, nhưng sức khỏe của tôi vẫn tiếp tục giảm sút.

Mùa hè năm 2019 trông tôi rất yếu và xanh xao. Tôi ho không ngừng về đêm. Vì cứ ho suốt nên tôi chỉ có thể ngủ ngồi trên ghế và đi lại cũng khó khăn.

Chọn y học hiện đại thay vì tu luyện

Một ngày kia khi tôi đang học Pháp tại nhà của đồng tu C, thì đồng tu D, người có thiên mục khai mở đã đề nghị tôi nên đi bệnh viện. Tôi cảm thấy chán nản. Vài ngày sau dưới sự thuyết phục của gia đình tôi đã đồng ý đi bệnh viện.

Trong thời gian ở bệnh viện, tôi liên tục hướng nội và phát chính niệm. Tôi cảm thấy đầu mình rất nặng và có thể cảm nhận được áp lực từ các không gian khác. Tôi cảm thấy mình không thể loại bỏ được sự bức hại trên thân thể bản thân. Trong lúc cầu xin Sư phụ giúp đỡ, tôi cũng nhờ đồng tu A và B giúp tôi. Họ đã vượt qua mọi khó khăn để đến bệnh viện phát chính niệm cho tôi. Tôi vẫn muốn dựa dẫm vào họ, tôi vẫn không nhận ra rằng mình không tuyệt đối tín Sư tín Pháp.

Khi đang điều trị bằng hoá trị, một cặp vợ chồng học viên kia đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Họ có thể ngộ rất rõ ràng về Pháp và có chính niệm mạnh. Mỗi khi tôi từ bệnh viện về nhà, họ đều đến học Pháp và phát chính niệm với tôi. Họ cũng chia sẻ với tôi dựa trên các Pháp lý. Họ có thể cảm nhận rất rõ can nhiễu từ các không gian khác. Nhờ Sư phụ từ bi gia trì, tôi đã trải qua quá trình biến đổi thể chất rất lớn. Tôi đã phát triển tâm chấp trước vào cặp vợ chồng này. Nhiều lần họ cảm thấy kiệt sức sau khi phát chính niệm với tôi.

Không có khả năng loại bỏ sợ hãi và mặc cảm

Tại sao tôi lại phụ thuộc quá nhiều vào các học viên khác đến mức như vậy? Ở góc độ con người, có vẻ như tôi luôn tự ti, rụt rè, tiêu cực và thiếu chính kiến. Tôi luôn so sánh những khuyết điểm của mình với ưu điểm của người khác. Sau khi bắt đầu tu luyện, mặc dù đã thay đổi ở một mức độ nào đó, nhưng về cơ bản tôi vẫn như cũ. Tôi đã không loại bỏ được nỗi sợ hãi và cảm giác tự ti của mình.

Bất cứ khi nào gặp phải những tình huống khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, tôi luôn muốn kiểm tra nó với những người khác, để xem tôi nên làm gì. Đó là cách duy nhất tôi cảm thấy an toàn. Bất cứ khi nào tôi gặp phải khổ nạn và khảo nghiệm, tôi luôn muốn nói chuyện với các học viên mà tôi cảm thấy thân thiết. Tôi cảm thấy điều này giúp tôi giảm bớt áp lực — đây hoàn toàn là phương pháp của người thường, chứ không phải của một người tu luyện.

Từ góc độ tu luyện, tôi đã không đặt Đại Pháp ở một vị trí thần thánh, cũng như không đặt định đúng mối quan hệ của tôi với Đại Pháp, chứ đừng nói đến tuyệt đối tín Sư tín Pháp.

Điều này thể hiện trong nhiều phương diện. Ví dụ như, khi các học viên địa phương bị bức hại, tâm tôi lên xuống thất thường. Tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị bức hại. Kỳ thực đó là truy cầu bức hại, và vô hình trung đã cung cấp năng lượng cho tà ác thay vì đồng hóa với Pháp. Sư phụ không thừa nhận cuộc bức hại này, vì vậy tôi cũng không nên thừa nhận hoặc sợ nó. Hoặc như, thay vì nhớ những gì Sư phụ đã dạy, tôi chỉ nhớ những gì một số học viên nào đó đã nói và những gì họ đã ngộ ra. Đặc biệt là những học viên mà tôi tin tưởng. Tôi cảm thấy nhận thức của họ đã chỉ ra chỗ tôi cần phải làm tốt hơn trong tu luyện của mình, và tôi muốn đi con đường tắt này.

Quan niệm người thường: thấy mới tin

Sau nhiều năm, tôi vẫn có thể nhớ lại những bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ. Tôi cảm thấy những gì họ nói dường như cụ thể hơn, như thể nhận thức của họ là cách giải quyết vấn đề của tôi. Tuy nhiên, Pháp lý là những nguyên lý mà chúng ta phải ngộ ra. Điều thực sự có thể giúp tôi chuyển hóa và đề cao là Đại Pháp – trái ngược với một số kinh nghiệm và kỹ xảo của các đồng tu. Điều này xuất phát từ thực tế là tôi đã tự gây chướng ngại cho bản thân bởi quan niệm “thấy mới tin” và chấp trước của việc muốn đi đường tắt.

Hồi tưởng lại trạng thái tu luyện của mình trong vài năm qua, tôi nhớ đến một giấc mơ mà tôi có vài tháng trước. Tôi mơ thấy mình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng chỉ có một câu hỏi điền vào chỗ trống mà tôi không thể làm được. Tôi chỉ muốn xem câu trả lời từ người bên cạnh. Vì lý do nào đó, tôi đã trả lời đúng câu hỏi này. Tuy vậy tôi vẫn muốn kiểm tra câu trả lời của người khác. Ngay sau đó, một nửa tờ giấy của tôi đã biến mất. Tôi rất khó chịu và tôi muốn hỏi xin một tờ giấy khác nhưng thời gian đã gần hết. Cuối cùng, khi tiếng chuông vang lên, tâm lý của tôi lúc đó là chẳng thể làm được gì cả, cứ để vậy đi. Đành phó mặc cho số phận thôi!

Tình huống trong mơ hoàn toàn giống với tâm lý của tôi trong thực tế. Khi gặp rắc rối trong tu luyện, thay vì nghĩ đến Sư phụ và dĩ Pháp vi Sư, đồng thời tin tưởng vào Sư phụ, tôi lại luôn hướng ngoại và tìm kiếm sự giúp đỡ từ các đồng tu và dựa vào họ. Khi tôi cảm thấy một học viên nào đó không thể giúp được gì cho mình, tôi liền chuyển sang một học viên khác. Cuối cùng, tôi không những không vượt qua được khổ nạn một cách ngay chính mà còn khiến đồng tu kiệt sức khi họ cố gắng giúp đỡ tôi. Mặc dù tình trạng thể chất của tôi được cải thiện, nhưng tôi không ngộ được gì từ Pháp cũng như đề cao tu luyện của mình.

Tôi hy vọng những gì mình đã trải qua sẽ là một lời cảnh tỉnh cho các học viên vẫn còn đang mắc kẹt trong khổ nạn nghiệp bệnh. Điều tôi đã học được là: Đừng bao giờ ỷ lại vào các học viên khác. Càng muốn dựa dẫm vào người khác, khó nạn lại càng lớn hơn. Chỉ khi có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp, chúng ta mới có thể thoát khỏi khổ nạn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/19/434442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/15/199194.html

Đăng ngày 12-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share