Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-02-2022] Trong những năm tu luyện của mình, tôi đã từng bị bắt giữ, giam cầm bất hợp pháp và bị kết án phi pháp. Vì vậy, tôi rất ngại đến cục công an, đồn cảnh sát và ủy ban khu phố. Nhân viên ở đồn cảnh sát và ủy ban khu phố đã hỏi nhiều người thân của tôi về tình hình của tôi và nhắn tin yêu cầu tôi gặp họ. Tôi cố gắng tránh mặt họ hết lần này đến lần khác, và nhờ người thân trả lời họ một cách cầm chừng. Tuy nhiên, những người thân của tôi cảm thấy áp lực và ngày càng mất kiên nhẫn, họ nói rằng tôi không sẵn lòng đối diện với vấn đề và đang gây rắc rối cho họ. Tôi nhận ra rằng mình không thể né tránh vấn đề nữa và cần phải tự mình giải quyết.

Trước khi đến ủy ban khu phố, tôi đã đọc lại các Pháp lý về cách phủ nhận bức hại do Cựu thế lực áp đặt. Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra vào năm 2006. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát vì phân phát tài liệu giảng chân tướng. Lúc đó, tôi nghĩ đồn cảnh sát chỉ là nơi đăng ký hộ khẩu hoặc cấp giấy chứng nhận gì đó nên tôi không sợ. Tôi không hề biết rằng cảnh sát sẽ đánh người, sử dụng các công cụ tra tấn và những thứ tương tự tại đồn cảnh sát. Cũng có thể là lúc đó Sư phụ đã phong bế bộ phận tư tưởng đó của tôi.

Cảnh sát đếm tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp trong túi trước mặt tôi. Tôi từ chối trả lời tất cả các câu hỏi của họ, vì vậy họ ngừng hỏi. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài, và họ không chú ý đến tôi.

Thiếu nhận thức về các vấn đề bức hại

cựu thế lực nhận thấy tôi không hiểu vấn đề này, vì vậy họ đã tạo ra một cảnh tượng khiến tôi nhận ra cách người thường nhìn nhận về bản chất và vai trò của đồn cảnh sát như thế nào.

Hai nhóm người đang uống rượu và đánh nhau được đưa về đồn. Một người đàn ông dính vết máu trên mặt chỉ vào một người đàn ông khác nói: “Anh ta đã khiến tôi thế này.” Những người khác đã làm chứng cho anh ta. Người đàn ông bị buộc tội đã phủ nhận điều đó. Một cảnh sát nói: “Hãy kéo anh ta lên gác, và anh ta sẽ nhận tội ở trên đó.” Vài cảnh sát kéo người đàn ông kia lên gác. Tất cả điều này diễn ra trước mặt tôi như một cảnh phim. Tôi đã xem, nhưng không hiểu: “Đưa người đàn ông đó lên gác thì có tác dụng gì? Tại sao anh ta phải lên đó để nhận tội?”

Vào một ngày sau đó, tôi nghe nói rằng một số học viên đã bị tra tấn tại đồn cảnh sát đó. Cảnh sát yêu cầu các học viên tiết lộ nguồn cung cấp tài liệu Đại Pháp cho họ. Tôi tự hỏi tại sao tôi không bị buộc phải tiết lộ nguồn tài liệu của mình vào thời điểm đó.

Giờ tôi hiểu do lúc đó tôi không nghĩ rằng đồn cảnh sát là cơ quan cưỡng chế, đánh đập và tra tấn người dân. Nên tôi không sợ cảnh sát hay đồn cảnh sát, vì vậy không ai bắt tôi phải làm bất cứ điều gì, và tôi được đối xử tương đối tử tế. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tôi lại có tư tưởng là sẽ bị đưa vào trại lao động cưỡng bức do phân phát tài liệu Đại Pháp, vì vậy cảnh sát sẽ không để tôi rời đi. Không minh bạch các Pháp lý nên tôi đã ở trong trạng thái thụ động và bất lực.

Tôi từng nói chuyện với một học viên về việc mình bị các phạm nhân bức hại như thế nào khi ở trong tù. Bà ấy có vẻ ngạc nhiên và hỏi tôi: “Tại sao cô không báo cáo với đội trưởng ở đó?” Khi nghe điều đó, tôi nghĩ bà ấy khá ngây thơ, sao đội trưởng ở đó có thể đối xử tốt với tôi?

Phần lớn bức hại là do đội trưởng xúi giục, vậy làm sao họ có thể phạt các tù nhân kia? Sau đó, người học viên kể rằng bà từng ấy có mâu thuẫn với các tù nhân trong thời gian bị giam giữ bất hợp pháp, và đội trưởng ở đó luôn nói rằng các tù nhân đã sai. Bà cũng có mâu thuẫn lớn tại xưởng lao động, với tù nhân là trưởng phòng giam về việc liệu bà sẽ tham gia lao động hay không. Họ đã gọi một số đội trưởng để giải quyết vấn đề. Cuối cùng, các đội trưởng đã mắng trưởng phòng giam và đuổi cô ta khỏi vị trí [trưởng phòng giam], và người học viên kia tiếp tục không tham gia lao động ở đó.

Khi nghe điều đó, tôi thấy thật khó tin. Bây giờ, thì tôi đã ngộ ra. Vì trong đầu cô ấy nghĩ rằng đội trưởng là người tốt bụng và công bình, và nếu có vấn đề gì cô sẽ được đội trưởng giúp giải quyết một cách công bằng và hợp lý, cô ấy không hề nghĩ đến việc sẽ bị đội trưởng ngược đãi. Tất nhiên, cô ấy không sợ hãi, cũng không có tư tưởng dựa dẫm. Đội trưởng sau đó thực sự không thể bức hại cô ấy. Tâm của vị học viên lớn tuổi này thật hồn nhiên và trong sáng như một đứa trẻ.

Hiểu lý do đi gặp các quan chức

Sau khi nâng cao nhận thức của mình về các Pháp lý liên quan, tôi đã bớt sợ hãi hơn và tâm trí ổn định lại. Tôi cảm thấy bây giờ mình có thể đến văn phòng ủy ban khu phố. Trên đường đi, tôi nghĩ: “Họ là tổ chức phục vụ người dân. Tiền lương mà họ nhận được là từ tiền thuế của người dân, vì vậy họ nên đối xử tốt với mọi công dân.”

Khi tôi đến văn phòng, bí thư ở đó đã tiếp đãi tôi. Tôi yêu cầu anh ta không gọi điện cho người thân của tôi nữa vì họ đã phải chịu áp lực rất lớn trong công việc và cuộc sống. Tôi nói rằng mình là một học viên và Sư phụ của tôi muốn tôi nghĩ cho người khác trước trong mọi việc chúng tôi làm, vì vậy tôi không muốn là nguyên nhân khiến cho người thân phiền não. Viên thư ký bày tỏ lí giải của mình, rồi lẩm bẩm một mình rằng họ chỉ đang phục vụ cộng đồng. Sau đó, họ hỏi tôi vài câu hỏi cá nhân, mà có một số câu trong số đó tôi không muốn trả lời, và họ không gặng hỏi nữa.

Trong cuộc trò chuyện, một nhân viên ra hiệu cho một người khác rời đi và tôi bắt đầu lo lắng. Sau đó tôi tự nhủ không được có suy nghĩ tiêu cực. Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, ai đó đã chụp ảnh tôi và chỉ có thế. Sau đó giám đốc ủy ban khu phố bước tới cửa. Tôi nghe ai đó nói với ông ta rằng tôi đã đích thân đến đây, và đang ở bên trong. Tôi giữ tâm bất động, và vị giám đốc đó đã không bước vào phòng.

Sau khi ngồi được một lúc thì tôi đứng dậy chào tạm biệt. Họ cũng chào tôi một cách rất thân thiện. Tôi đi ra ngoài và rất hoan hỷ, cảm thấy rằng quá trình diễn ra rất suôn sẻ và dễ dàng. Lúc này vị giám đốc bước ra và nói nhiều điều không hay. Tôi biết điều này là do mình có tâm hiển thị. Vì vậy, tôi nhanh chóng điều chỉnh tư tưởng của mình và nhân cơ hội thuyết phục ông ấy thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng ông không biểu đạt thái độ phản đối hay đồng ý.

Tất cả chúng ta đều biết rằng các học viên không có bệnh tật, và lẽ ra chúng ta ít phải chịu bức hại hay cầm tù hơn nhiều. Vậy tại sao bức hại vẫn xảy ra?

Sư phụ giảng:

“Nếu đệ tử Đại Pháp đều có thể chính niệm chính hành, bất kể ở tình huống nào đều dùng chính niệm suy xét vấn đề, mỗi từng đệ tử Đại Pháp đều không sẽ vì có bức hại trước mặt mà sinh xuất tâm sợ hãi, thử xem ai dám đến bức hại chư vị!” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Đạt đến tiêu chuẩn của Pháp

Nhận thức hiện tại của tôi là chúng ta chưa đạt đến điểm suy xét bằng chính niệm, và tâm của chúng ta không thuần tịnh, vì vậy chúng ta không thể đạt được chính niệm chính hành.

Một số học viên có thể nghĩ: “Không phải lúc nào cũng quá khó để đạt được tiêu chuẩn của Pháp sao?” Tôi không nói rằng mỗi thời khắc chúng ta phải đạt được tiêu chuẩn của Pháp. Tuy nhiên, khi đối mặt với ai đó hoặc điều gì đó, hoặc một tình huống bất ngờ, chúng ta nên chú ý đến tư tưởng của mình, suy xét bằng chính niệm, đồng thời không sợ hãi, oán hận, hoan hỷ, hoặc có các chấp trước khác.

Nếu tâm không bình ổn, chúng ta nên phát chính niệm để mọi việc tiến triển theo hướng có lợi cho Chính Pháp, và cứu độ chúng sinh. Tôi cảm thấy điều này có thể ngăn bức hại leo thang, hoặc có thể dừng bức hại đang diễn ra. Trên thực tế, việc phủ nhận bức hại về nghiệp bệnh cũng theo nguyên lý tương tự.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/11/438810.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/24/199306.html

Đăng ngày 13-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share