Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-07-2011] Thời gian đã chục năm kể từ khi chúng ta bắt đầu trợ Sư chính Pháp. Dần dần, chúng ta đã đi tới giai đoạn này ngày hôm nay, và trong suốt quá trình này chúng ta đã tu bỏ đi rất nhiều chủng tâm chấp trước của mình.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, các đồng tu và tôi đã đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Chúng tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và phải chịu đựng rất nhiều ở trại giam. Sau khi trở về nhà, chúng tôi đã bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Ban đầu chúng tôi rất sợ hãi, nhưng chúng tôi đã nghĩ đến việc phải trợ Sư chính Pháp và để cho nhiều người hơn nữa có được sự hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp. Trong quá trình này, dần dần chúng tôi đã tu bỏ đi tâm chấp trước về sợ hãi của mình.

Chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng tới các ngôi làng và tiếp tục là đến thành phố.Chúng tôi đã viết không biết bao nhiêu lá thư, treo nhiều biểu ngữ và phân phát rất nhiều các tài liệu giảng chân tướng. Trên đường phố, tôi đã phải trèo lên vai đồng tu để viết những thông điệp giảng rõ sự thật về Đại Pháp ở những nơi cao. Ngay cả nếu chỉ có một gia đình đang sống ở một nơi rất xa, tôi cũng sẽ mang các tài liệu đến cho họ.

Một lần khi tôi đang phát tài liệu vào buổi tối, trên đường về nhà tôi đã rất mệt và chỉ có thể lết đi. Tôi thấy một điểm sáng và nghĩ rằng đó là một con đường, nhưng hóa ra đó lại là một kênh nước. Tôi đã ngã xuống kênh nước, nhưng tâm tôi không nản chí, và tôi đã không quan tâm đến khó nạn hay tình trạng mệt mỏi đó của tôi.

Mùa đông nọ, một đồng tu và tôi đã đi đến một ngôi làng để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Vào thời điểm đó, cuộc bức hại rất là nghiêm trọng và một số người trong chúng tôi đã bị tống giam. Vì sự an toàn của đồng tu, tôi đã ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm. Tôi đã vô tình bước vào một kênh nước của một cái hồ lớn. Khi tôi ra khỏi đó, trong lúc bối rối, tôi thấy bao quanh mình là một cánh đồng ngô. Khi bầu trời tối đen, tôi cảm thấy lo lắng. Sau đó, tôi nghĩ đến những lời của Sư Phụ, “Quỷ thần sợ mười phần“, trích từ “Uy Đức” trong Hồng Ngâm. Ngay lập tức tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cứ như thể là Sư Phụ đang ở ngay bên cạnh tôi. Tôi loạng choạng bước ra khỏi ruộng ngô và đi vào làng để phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng đến từng hộ gia đình. Khi xong việc, tôi trở về nhà một cách an toàn.

Trong suốt mùa đông năm ngoái, môi của tôi đã bị nứt và phồng giộp, nhưng hàng ngày tôi vẫn đi ra ngoài để giảng chân tướng. Một ngày khi tôi trở về nhà sau khi giảng rõ chân tướng, tháo khẩu trang ra, tôi thấy đôi môi của mình đã bị phồng giộp lên. Các vết giộp đã không lành trong nhiều ngày, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ không đeo khẩu trang nữa và thấy rằng đó là do cựu thế lực tà ác đang cố gắng để can nhiễu tôi trong việc cứu độ chúng sinh. Tôi đến đây để cứu độ chúng sinh, do đó hàng ngày tôi vẫn nhất quyết ra ngoài để giảng chân tướng. Thế rồi một buổi sáng khi tôi thức dậy, đôi môi của tôi đã liền lại với nhau do chất dịch tiết ra từ vết thương, và tình trạng có vẻ còn tồi tệ hơn trước. Tôi thậm chí còn không thể mở miệng được. Tôi nhìn vào gương và với quyết tâm là phải bóc các lớp vảy ra, và sau đó tôi đã bị đau đớn rất nhiều. Tuy nhiên, tôi thiết tha mong cứu độ được chúng sinh, vì vậy tôi đã đeo khẩu trang và đi ra ngoài. Tại một căng-tin, tôi đã tháo khẩu trang ra và đi đến từng bàn để làm rõ sự thật. Tôi đã gặp một công an người mà nói với tôi rằng ông ta làm trong lực lượng vũ trang và tôi lại dám nói với ông ta về Pháp Luân Công, nhưng tôi rất bình tĩnh và kiên nhẫn. Cuối cùng, tôi đã thuyết phục được ông ta thoái Đảng. Bí thư Đảng ủy của nhà máy chúng tôi cũng đã thoái xuất khỏi Đảng.

Một lần khi tôi đang giảng chân tướng cùng với một đồng tu thì trời mưa phùn. Chúng tôi đã đi bộ và giảng chân tướng cho rất nhiều người. Có hai người lái xe máy. Chúng tôi vẫy tay chào họ và họ dừng lại. Chúng tôi đi bộ về phía họ lấy cớ là xin chỉ đường, và bắt đầu trò chuyện với họ. Trước khi chia tay, chúng tôi đã cố gắng để thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng.

Tôi có chấp trước về danh và lợi. Những điều này đã can nhiễu đến tôi, và vì vậy tôi đã không nhập tĩnh được khi ngồi thiền. Sau khi tôi nhận rõ được các chấp trước của mình, trong suốt đêm đó tôi đã nhìn thấy (trong một không gian khác) một cái móng lớn bằng sắt dài khoảng một mét đang rơi khỏi chân tôi và một cái móng khác cũng đang rơi khỏi ngực tôi. Theo nhận thức của tôi thì Sư Phụ đã loại bỏ nghiệp lực biểu hiện ra như hai cái móng sắt rất lớn và dài khỏi tôi. Đêm đó khi tôi ngồi thiền, tôi đã cảm nhận được sự tĩnh lặng mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đó. Đột nhiên, tôi cảm thấy cơ thể của mình rung lên, và cứ như thể là tất cả các khớp xương trong cơ thể tôi đã được nâng lên.

Bất cứ khi nào tôi gặp khổ nạn, tôi cảm thấy rằng mình thật may mắn. Tôi biết rằng Sư Phụ muốn tôi bỏ đi các tâm chấp trước của con người. Danh, lợi và tình cảm trong thế giới con người thực sự chỉ trong chốc lát.

Đây là sự nhận thức hiện tại của tôi. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/8/助师正法苦中乐-243576.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/21/126881.html

Đăng ngày: 11-08-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share