Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-06-2011] Tôi nhớ đó là mùa thu năm 1997 khi tôi nhận được một gói bưu kiện trong đó có một số sách Đại Pháp. Người gửi rất quan tâm về bệnh tình của tôi và nghĩ rằng việc đọc các cuốn sách có thể giúp tôi cải thiện được sức khỏe. Ban đầu tôi đã làm ngơ với lời khuyên đó và thậm chí không cả bận tâm đến lật xem một trang. Sau đó, tôi nhận thấy rằng người gửi thực sự quan tâm đến mình, tôi đã cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên một cách thiếu lễ độ.

May mắn đắc Pháp

Ngay khi tôi bắt đầu đọc Luận Ngữ tôi đã vô cùng chấn động bởi các nguyên lý thâm sâu. Tôi biết ngay đó không phải là một cuốn sách khí công bình thường, mà là một cuốn sách dạy cho con người sống tốt và thậm chí đạt tới cảnh giới cao hơn. Tôi háo hức đọc tiếp và đã có thể hiểu được rất nhiều câu hỏi tôi đã thắc mắc nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời trong quá khứ. Hơn nữa, tôi đã rất phấn khích khi thấy rằng tôi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong xã hội hàng ngày mà không cần phải trở thành một thầy tu. Đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm. Tôi đã không ngăn được những giọt nước mắt của mình khi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân.

Trước khi tôi biết được điều này thì cơn đau ngực của tôi đã lắng xuống và tôi không còn ho ra máu nữa. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã không bao giờ cần đến bất kỳ viên thuốc hay mũi tiêm nào nữa.

Đêm ngày 4 tháng 2 năm 1998, khi tôi đang tập bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi đột nhiên thấy bậc đá quanh co uốn lượn lên đến đỉnh của một ngọn núi mà có một ngôi đền cổ bằng vàng đang bay vút lên trên trời. Nhiều ký tự Trung Quốc cổ được khắc trên phiến đá trải đường nhưng tôi không biết gì chữ nào cả. Tôi cũng nhìn thấy một cái thang kim loại dẫn lên trời. Khi tôi nhìn xuống tôi thấy một vực thẳm không đáy, vô cùng đáng sợ. Tôi biết rằng Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi rằng chiếc thang đã được cấp cho chúng sinh để lên thiên thượng.

Tôi đã thành công trong việc thuộc lòng Luận Ngữ trong 40 phút vào chiều ngày 13 tháng 3 năm 1998. Sư Phụ cũng đã ban cho tôi một sự khích lệ khác nữa vào ngày hôm đó. Tôi chưa bao giờ có thể giữ cho hai chân mình sát xuống sàn nhà trong khi thiền định, chứ đừng nói đến ngồi song bàn. Chiều hôm đó, tuy nhiên, tôi đã ngồi được song bàn trong 62 phút.

Ban đầu, tôi là một người sống nội tâm, vì vậy khi mới bắt đầu tu, tôi đã chọn cách tu luyện một mình. Các học viên địa phương đã nói chuyện với tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn nhất quyết tu luyện đơn độc. Sau khi học các bài giảng của Sư Phụ, thấy được tầm quan trọng phải tham gia học Pháp và tập công nhóm, cuối cùng tôi đã bắt đầu tham gia học Pháp cùng với các học viên khác vào tháng 7 năm 1998. Tuy nhiên, tính tự mãn đã cản trở tôi tập công chung với mọi người trong một thời gian dài sau đó. Lúc đó tôi không muốn người khác biết rằng tôi không thể ngồi song bàn đúng cách. Thực tế là, khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi chỉ có khả năng ngồi được thế kiết già trong vòng chưa đầy 30 phút. Tôi đã rất quyết tâm tu luyện Đại Pháp cho đến cuối đời, và mỗi khi thức dậy vào mỗi buổi sáng tôi đều đọc thuộc lòng Luận Ngữ.

Kiên tu Đại Pháp

Sau “Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4“, tôi đã có một linh cảm rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sẽ dùng đến những thủ đoạn để đàn áp những người dân vô tội của mình. Tôi quyết tâm giữ vững niềm tin của mình, bất kể điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, và bắt đầu học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân để trong mọi lúc tôi đều có Pháp trong tâm.

Khi ĐCSTQ bắt đầu công khai đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi thường nhắc nhở bản thân mình bằng bài thơ sau đây của Sư Phụ:

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật, Đạo, Thần.”
(“Kiến Chân Tính“, Tinh tấn yếu chỉ II)

Đồng thời tôi bắt đầu một quá trình ghi nhớ có hệ thống tất cả các bài giảng Pháp của Sư Phụ, bao gồm Chuyển Pháp Luân, Chuyển Pháp Luân (Tập II), Pháp Luân Phật Pháp-Đại viên mãn Pháp, Tinh tấn yếu chỉ, Hồng Ngâm và từng kinh văn Sư Phụ viết. Với sự gia trì của Sư Phụ, tôi đã có thể ghi nhớ được những giáo lý này trong một thời gian ngắn. Tôi cũng cảm thấy một trường năng lượng vô cùng mạnh mẽ xung quanh tôi. Một lần tôi nhìn thấy một ký tự lớn có kích thước bằng một cái bát ăn cơm quay ở phía trước đầu của tôi. Một lần khác, toàn bộ khuôn mặt và đầu của tôi cảm thấy giống như một cuốn sách mở. Khi tôi chạm vào đầu mình, hình ảnh của sách đã biến mất.

Cuối cùng, nhờ sự từ bi của Sư Phụ mà tôi đã đạt được mục tiêu của mình là ngồi song bàn kiết già trong khoảng nửa giờ vào cuối năm 1999. Sau đó tôi tự nhủ trong tâm mình rằng, “Sư Phụ, con phải đạt được mục tiêu là ngồi song bàn trong một giờ!” Vài ngày sau tôi đã thành công. Mặc dù tôi đã rơi nước mắt vì đau, tôi đã ngồi song bàn trong 60 phút. Kể từ đó tôi đã có thể ngồi thế kiết già trong khi học Pháp.

Giảng rõ sự thật

Chỉ một vài ngày sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã nỗ lực để giảng rõ sự thật. Tôi đã nói chuyện mặt đối mặt với một vị sau này là tổ trưởng tổ dân phố vào ngày 25 tháng 7 năm 1999. Tiếp theo tôi đã gọi điện cho họ hàng và bạn bè của tôi, nói cho họ những lợi ích của Đại Pháp và khuyên họ đừng nghe theo những lời dối trá của chế độ cộng sản. Tất nhiên, do sự hiểu biết về Pháp của tôi còn nông cạn, đôi khi tôi vẫn chưa có đủ lý trí và có được lập luận hợp lý đối với mọi người trong vấn đề này. Sau này tôi cũng đã bắt đầu viết thư cho một lượng lớn văn phòng các cấp tại các tỉnh khác nhau.Tôi đã tập trung vào những lợi ích của Pháp Luân Công và các sơ hở của vụ “tự thiêu” tại Quảng trường Thiên An Môn.

Sau khi kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004” được công bố, tôi đã đọc bài giảng đó nhiều lần và cố gắng để ghi nhớ một cách nhanh chóng. Sư Phụ đã giúp tôi nhận ra nhiều nguyên lý, và tôi đã bắt đầu có một ý thức rõ ràng rằng làm thế nào để nhận thức thấu đáo Đại Pháp và giảng rõ sự thật một cách có lý trí.

Trong vài năm tiếp theo, tôi thường học thuộc Pháp và phát chính niệm với các học viên khác. Chúng tôi tiếp tục duy trì nhóm học Pháp mỗi ngày trừ chủ nhật. Ngoài ra, mỗi người chúng tôi trên cơ bản đều đọc Pháp ở nhà hàng ngày. Dựa trên Pháp, chúng tôi đã có thể làm ba việc tương đối tốt.

Tôi cũng đảm bảo để phát chính niệm hơn chục lần mỗi ngày. Hầu hết các đêm tôi đều ngủ khoảng 2 đến 3 tiếng, và có một số ngày tôi chỉ nghỉ ngơi khoảng một tiếng. Tuy nhiên, tôi vẫn tràn đầy năng lượng và những nỗ lực giảng rõ sự thật của tôi đã diễn ra tốt đẹp.

Tôi thậm chí không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần Sư phụ cứu tôi khỏi nguy hiểm. Một ngày, một học viên khác và tôi đang trên đường về sau khi đã giảng rõ sự thật, khi chúng tôi đã đến ngã ba đường. Chúng tôi dự định đi theo con đường ở giữa, vốn rộng đẹp và gần nhà nhất. Nhưng ngay khi đặt chân lên con đường đó, chúng tôi cảm thấy dường như đang bị điện giật và không thể cử động. Sau một vài cố gắng, chúng tôi không còn cách nào ngoại trừ đi sang con đường nhỏ kia. Ba ngày sau chúng tôi đã biết được rằng vào cái ngày mà chúng tôi đang trên đường về nhà, vài học viên đã bị bắt trên con đường lớn đó. Hóa ra là công an đã phục kích các học viên trên đường sau khi họ phát hiện ra một số tấm biểu ngữ. Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi khỏi bị công an bắt.

Một lần khác, cũng vẫn người học viên đó và tôi đã bị lạc đường trong một vùng rừng miền núi. Chúng tôi đã vượt qua vài đỉnh đồi nhưng vẫn không nhìn thấy có đường nào để đi. Không có ai xung quanh để hỏi, đã khiến chúng tôi thậm chí thêm lo lắng hơn. Chúng tôi đã xin Sư phụ từ bi chỉ dẫn. Sau khi chúng tôi rẽ một vài lần, chúng tôi đột nhiên thấy các vệt trên cỏ. Cuối cùng chúng tôi đã theo các vệt đó để dẫn ra đường. Ở dưới chân núi chúng tôi thấy hàng chục công nhân đang làm đường. Khi họ thấy các tờ giảng chân tướng dán trên các cột điện và thân cây họ đã hét lên một cách ngạc nhiên, “Nhìn xem! Pháp Luân Công!” Chúng tôi nói với họ đó là ĐCSTQ đã bịa đặt ra những lời dối trá để bôi nhọ Pháp Luân Công, và Pháp Luân Công chỉ dạy người ta sống tốt, tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Một quản đốc nói, “Chúng tôi biết Pháp Luân Công là tốt. Chúng tôi có vài học viên sống chung với chúng tôi, và tất cả họ đều là những người tốt.” Một công nhân hỏi liệu ông có thể có được một tờ rơi, và đột nhiên mỗi người đều muốn một tờ. Một người đàn ông lớn tuổi giơ hai bàn tay run rẩy của mình nói, “Xin hãy cho tôi một tờ.” Thậm chí đến ngày hôm nay tôi vẫn có thể nhớ được sự mong chờ trong đôi mắt của ông. Mọi người đã đọc lớn những lời trên tờ rơi và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Nhiều người trong số họ nói rằng họ sẽ tập Pháp Luân Công trong tương lai.

Hướng nội để tu luyện bản thân

Khi tầng thứ tu luyện của tôi đề cao lên, tôi bắt đầu gặp phải những vụ xung đột gay gắt hơn, phần lớn trong số đó là từ phía gia đình của tôi. Con dâu tôi không để tôi nói với người khác rằng tôi là một học viên, và các chị em gái của tôi thì phàn nàn rằng tôi là người ích kỷ. Một người anh chồng tôi thậm chí còn đập bàn và la lên, “Nếu cô bị bắt giữ, tất cả chúng tôi sẽ bị liên lụy!” Tôi liên tục phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà linh cộng sản đang khống chế họ và đồng thời kiên nhẫn khuyên họ hãy tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công.

Tôi để các tài liệu giảng rõ sự thật trong túi của họ và yêu cầu họ hãy bình tĩnh và đọc chúng. Hầu hết trong số họ sau đó đã thoái xuất khỏi ba tổ chức liên đới. Sau khi đọc Cửu Bình và các tài liệu khác, người anh chồng mà đã mắng tôi thậm chí đã thoái xuất khỏi nó. Các chị em của tôi bây giờ đã giúp tôi mua các vật liệu để làm tờ rơi và đôi khi còn cùng tôi ra ngoài để phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật.

Trong suốt hai năm đầu của cuộc bức hại, chồng tôi đã hỗ trợ rất nhiều trong việc tu luyện của tôi. Khi tôi càng ngày càng bận hơn với tiến trình Chính Pháp, tôi đã dành ngày càng ít thời gian hơn ở nhà. Anh ấy đã lo lắng cho tôi và không muốn tôi đi ra ngoài. Mặc dù anh ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi những trải nghiệm khủng khiếp của mình trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Một lần anh ấy đã dọa ly hôn và sau đó muốn tôi đi cùng với anh ấy đến trụ sở tòa án, nhưng các học viên đã yêu cầu tôi tham gia một buổi chia sẻ kinh nghiệm trong cùng ngày đó. Tôi đã chọn đi đến buổi chia sẻ thay vì đi đến đó và tôi đã đến nơi mà không gặp bất kỳ vấn đề gì bằng cách phát chính niệm trên suốt dọc đường đi. Khi tôi trở về nhà vào tối hôm đó tôi đã ngạc nhiên một cách thích thú khi thấy món ăn yêu thích của tôi ở trên bàn ăn. Chồng tôi đã đặc biệt nấu món đó cho tôi.

Những năm qua, trong suốt quá trình hợp tác và phối hợp với các đồng tu, đã xảy ra nhiều mâu thuẫn giữa chúng tôi. Tôi đã có thể vượt qua hầu hết những lần đó. Nhưng năm vừa qua hóa ra là vô cùng khó khăn cho tôi. Tôi đã bị hiểu lầm bởi một số học viên và rất buồn khi họ nói những điều không tốt về tôi trước mặt các học viên ở vùng khác đến thăm. Trong mắt tôi, họ không khác gì những người ức hiếp người khác. Tôi cố gắng để bào chữa cho bản thân mình, nhưng nó không có tác dụng. Những lần khác, tôi đã cố gắng để giữ im lặng, mặc dù tôi đã khóc trong tâm mình.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Manhattan” (2006):

“Cũng có lẽ là thật sự oan uổng cho chư vị, nhưng lời đó lại không nhất định là họ nói đâu, có thể là tôi nói đó. (mọi người cười) Bấy giờ tôi chính là xem chư vị đối đãi việc ấy như thế nào; bấy giờ chư vị đụng phải họ nhưng thực ra là chư vị bằng như đụng phải tôi. (Sư Phụ cười) (mọi người cười, vỗ tay) Hôm nay chúng ta nói tới đây. Những thứ [kia] tôi có thể gỡ bỏ hết sạch cho chư vị; nhưng thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị nhất định phải trừ bỏ đi, nhất định phải bỏ, nhất định phải bỏ. (vỗ tay)”

Tôi đã mất một thời gian dài để thực sự hiểu được những gì Sư Phụ định cho chúng ta biết trong đoạn kinh văn nói trên và tôi thực sự hối tiếc đã bỏ lỡ cơ hội để đề cao bản thân mình khi mâu thuẫn phát sinh. Tôi biết Sư Phụ luôn nói với chúng ta hãy nhìn vào trong để tu luyện bản thân, nhưng tôi có xu hướng quên mất nguyên lý này trong quá trình tu luyện của mình. Tôi đã để mắt đến những thiếu sót của người khác. Tôi thậm chí đã nói sau lưng các đồng tu, điều đó đã làm gia tăng các nhân tố xấu can nhiễu tới trường không gian của họ.

Tôi đã cảm thấy xấu hổ. Không tuân theo các yêu cầu của Pháp thì không phải là thực tu. Tôi đã bắt đầu nghiêm túc nhìn vào trong để đào sâu các chấp trước của mình.

Không có nhiều thời gian còn lại cho tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi sẽ cố gắng học Pháp tốt và bắt kịp với tiến trình của Chính Pháp.
Con xin cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/7/在法轮大法修炼中的体会-242056.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/21/126164.html
Đăng ngày 20-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share