Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-02-2011] Trong những năm qua tôi đã đi con đường chính Pháp với tâm thản đãng. Tôi không hề cảm thấy cô độc. Trong khi nhận thấy một số học viên đã nhìn thấy những điều siêu thường, thì tôi trong một khoảng thời gian dài không cảm thấy bất cứ điều gì đặc biệt. Tuy nhiên, hôn nay tôi muốn chia sẻ một vài điều với mọi người.
Người học viên thông thạo kỹ thuật hai lần cười lớn
Tôi đã mua một máy vi tính và một máy in vào năm 2007 để làm các tài liệu giảng rõ sự thật. Mặc dù tôi đã có thể xem trang web Minh Huệ từ năm 2003, nhưng thường là xem trên máy tính của học viên khác. Việc đó được thực hiện một cách bảo mật, và tôi chỉ nhìn xem mà không hỏi bất cứ câu hỏi nào. Vì thế, khi tôi mua máy tính và máy in, tôi không biết làm cách nào để sử dụng chúng. Tôi rất bối rối khi lần đầu tiên mở máy tính xách tay của mình, tôi không biết làm cách nào để sử dụng nó thậm chí là không biết nhấn phím gì để khởi động nó nữa. Sau nhiều nỗ lực tôi đã có thể bật nó lên.
Tôi còn ngạc nhiên hơn khi mở hộp chiếc máy in. Tôi không biết làm cách nào để nối các dây với nhau. Đầu tiên tôi đã thử vào Internet. Tôi cố gắng liên tục để sử dụng phần mềm do các học viên thiết kế nhằm đột phá sự phong tỏa Internet của Trung Quốc. Tôi đã nghiên cứu và lựa chọn các kết quả và cuối cùng đã có thể truy cập vào trang web Minh Huệ. Tôi đã mất khoảng một tuần dò dẫm trước khi có thể tải về các tài liệu và in chúng ra.
Với sự giúp đỡ của Sư Phụ, khoảng một tháng sau tôi đã có thể tìm thấy một học viên thành thạo kỹ thuật. Câu đầu tiên anh ấy hỏi tôi là “Làm sao anh biết rằng tôi biết cách sử dụng máy vi tính?” Lúc đó chúng tôi sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng trong hoàn cảnh rất bảo mật và có rất ít học viên thành thạo kỹ thuật. Thậm chí bây giờ, chỉ có một vài học viên ở vùng chúng tôi có chuyên môn về máy vi tính. Sau khi mở máy vi tính và máy in của tôi lên, anh ấy đã hỏi tôi: “Ai đã dạy anh vậy?” Tôi trả lời “Sư Phụ.” Anh ấy đang ngồi trên sàn nhà và cười to đến nỗi gập cả mình lại và nước mắt ướt đẫm hai mắt. Anh ấy nói với tôi rằng phần mềm để đột phá phong tỏa Internet đã được cài đặt không đúng cách. Anh ấy hỏi liệu tôi có thực sự đã có thể truy cập vào trang web Minh Huệ hay không.
Tôi cho anh ấy xem bài viết “Làm cách nào để thiết lập một điểm tư liệu” mà tôi đã in ra. Anh ấy hỏi lại tôi làm cách nào tôi in được nó ra. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã đặt giấy vào trong máy in. Tôi chuyển giấy vào vị trí mà đã chỉ cho anh ấy xem. Tôi không nhớ đã bấm nút gì nhưng không biết sao nó đã chạy ra. Anh ấy lại gập người cười. Anh ấy nói “Tôi biết Sư Phụ đã giúp bạn, nếu không nó đã không thể!”
Tôi đã có thể giúp đỡ các học viên cài đặt các hệ thống và thiết lập các điểm tư liệu sau khi nghiên cứu trên Internet trong khoảng 6 tháng. Tôi cũng có thể khôi phục hệ điều hành máy tính mà làm việc không đúng cách. Tôi đã có thể truy cập thành công vào trang web Minh Huệ kể từ ngày đầu tiên ấy.
Câu chuyện của một máy chiếc in
Người học viên thành thạo kỹ thuật nói trên bảo tôi “Kiểu máy in của bạn đã lỗi thời rồi. Không ai sản xuất nó nữa. Hiện giờ chúng tôi đang sử dụng một loại máy in khác.” Tôi cảm thấy chán nản và thở dài. Tôi chỉ mới mua nó mà nó đã lỗi thời. Coi bộ tôi phải mua một cái mới.
Một hôm sau khi học Pháp tôi nhìn chiếc máy in và nói “Tôi muốn đưa bạn cho một người nào đó và bạn có thể làm việc ở những nơi khác.” Sau đó, tôi đã ngạc nhiên khi thấy rằng giấy dường như bị ẩm khi nó ra khỏi máy in. Nó trở nên mềm nhũn trong tay tôi và rũ xuống, nhưng các bản in không bị mờ. Nó tiếp tục như thế trong hơn một tháng. Tôi đã in 20-30 bản sao Tuần báo Minh Huệ và tất cả chúng đều như thế. Một học viên đã hỏi tôi: “Giấy in của bạn bị ẩm, làm sao nó lại thế này? Các bản sao của tuần báo đều như thế cả.” Tôi nói: “Không, giấy in của tôi trong tình trạng tốt, nó chỉ như thế này sau khi nó in ra từ máy in.” Tôi đã không nhận rõ thực tế là tôi đã có vấn đề về tâm tính.
Một hôm đầu máy in bị kẹt, sau khi tìm đến học viên có chuyên môn kỹ thuật, anh ấy đã hướng dẫn cho tôi làm cách nào để tháo nó. Anh ấy nói rằng nếu nó không vận hành tôi sẽ phải thay đầu máy in. Sau khi anh ấy rời đi, tôi đã nghĩ “Thật nhiều rắc rối để xử lý theo cách của anh ấy.” Tôi đã chỉ sử dụng một chiếc kim tiêm để cho nước vào trong ống để rửa nó và sau đó để cho nó khô trên một chiếc khăn giấy trong 24 giờ.
Ngày hôm sau, sau khi học Pháp xong, Tôi liếc nhìn máy in và đã ngộ được thực tế là tôi đã có một vấn đề về tâm tính. Tôi nhận ra rằng mình đã hình thành chấp trước về tạo sự so sánh đố kị với người khác trong khi sống trong thế giới người thường. Trong không gian khác, mọi thứ là tồn tại. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã có duyên tiền định với những đồ vật này. Chiếc máy in đã lo lắng bởi vì tôi đã không cần nó. Tuy nhiên tôi đã không nhận ra vấn đề của mình. Đó là điều tồi tệ và máy in lập tức bị trục trặc. Tôi đã nói với nó “Đó không phải lỗi của bạn. Đó là lỗi của tôi. Trong tương lai, tôi hứa tôi sẽ đối xử tốt với bạn. Xin hãy tiếp tục cùng tôi trên con đường chính Pháp và làm những gì bạn cho rằng cần phải làm.” Sau đó, bất cứ khi nào tôi in tài liệu, mọi thứ đều trở nên bình thường.
Từ đó trở đi, vài năm qua, tôi đã không có bất cứ rắc rối nào nữa. Chiếc máy in đã thuần tịnh theo tôi trên con đường thần thánh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/25/征文选登–懂技术的同修笑弯了腰-236577.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/3/123578.html
Đăng ngày 06-06-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.