Bài viết của Jiayin

[Minh Huệ 06-06-2011] Với sự quan tâm và trợ giúp của Sư Phụ, từ năm 2008, hơn 20 người quanh tôi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công. Từ những gì họ trải qua, tôi đã chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp và tôi cảm nhận được rằng có những người Sư Phụ đang chờ, và chúng ta cần nhanh chóng cứu độ họ.

Tôi biết đến Pháp Luân Công từ năm 1999, nhưng tôi chỉ đọc được một bài kinh văn của Sư Phụ khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi bắt đầu tu luyện từ năm 2001. Tuy nhiên, do chấp trước sợ hãi, tôi chỉ học Pháp một mình từ trước năm 2008, và không kể cho ai về việc này. Tôi chỉ học các bài giảng của Sư Phụ trước năm 1999, và không học kỹ. Tôi cũng không chăm chỉ luyện tập các bài động tác, vài ngày mới tập một lần. Các động tác của tôi cũng không chính xác, và tôi không thể hoàn thành bài thứ hai mà không nghỉ. Không ai biết tôi là một học viên Đại Pháp và tôi không có cách nào để đọc các bài giảng mới của Sư Phụ cả. Tôi rất bận bịu với công việc lúc đó và một vài năm qua đi như thế. Tuy nhiên tôi hiểu rằng, tôi là một học viên Đại Pháp, và trạng thái của tôi không đúng đắn.

Trạng thái của tôi bắt đầu thay đổi vào năm 2008. Ban đầu, tôi chuyển sang một công việc dễ dàng hơn và tôi chuyển về thành phố nơi tôi từng sinh sống. Ở đó, trong một tháng, một người bạn học cũ đến tìm tôi. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi thời trẻ, và chúng tôi đã không gặp nhau 30 năm nay. Cô ấy hỏi thăm mọi người xem tôi ở đâu và cuối cùng đã tìm thấy tôi. Còn tôi, mặc dù vậy, không hề có tâm cứu người. Chúng tôi gặp nhau rất ngắn và cô ấy rời thành phố ngay ngày hôm sau, nói với tôi rằng có thể cô sẽ không bao giờ quay lại nữa. Thế nhưng chưa đầy một tháng cô ấy đã quay lại. Khi chúng tôi nói chuyện với nhau, cô ấy hỏi tôi rất nhiều điều. Tôi cảm thấy rằng cô ấy đang dẫn dắt tôi đến nói về các tiêu chuẩn Đại Pháp từng chút một. Cuối cùng, cô ấy hỏi tôi rằng, “Bạn hẳn phải đang có điều gì che giấu trong tâm.” Cuối cùng tôi nói với cô ấy rằng tôi tập Pháp Luân Công, và tôi rất ngạc nhiên khi cô nói rằng, “Mình cũng muốn học,” không chút do dự. Như thế, cô ấy chủ động bắt đầu luyện tập Đại Pháp.

Không lâu sau đó, một người bạn học của cô ấy và những người bạn thân tìm đến chúng tôi, và chị cũng bắt đầu luyện tập Đại Pháp vài ngày sau đó. Họ rất tinh tấn và chúng tôi thường chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Tôi đã chứng kiến một thời gian ngắn sau khi họ bắt đầu tu luyện, bệnh của họ khỏi dần và tâm tính họ được nâng cao, và họ bắt đầu có các công năng siêu thường. Tôi hiểu ra rằng Sư Phụ đã an bài cho những chuyện này để thức tỉnh tôi từ chỗ u mê. Bắt đầu từ lúc đó, chúng tôi dần dần tìm cách có được các bài giảng mới của Sư Phụ và các tài liệu Đại Pháp khác. Ba chúng tôi tự so sánh với nhau và đều trở nên rất tinh tấn.

Người ta lần lượt đến với tôi. Hầu hết trong số họ đều là lãnh đạo hay bậc trí thức. Trong quá trình cứu độ họ, tôi thực sự cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và chứng kiến được sức mạnh kì diệu của Đại Pháp. Tất cả những chuyện này khiến tôi càng vững tin vào việc cứu độ những người có tiền duyên.

Khi tôi cố gắng trực tiếp cứu độ chúng sinh, tôi thường đưa cho họ một cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo họ đọc ba lần trước khi nói chuyện với tôi về cuốn sách. Hầu hết trong số họ đều đọc được và có một sự hiểu biết tốt. Một vài người nhìn thấy Pháp Luân hay cảnh tượng ở các không gian khác khi họ đọc nó lần thứ hai. Việc này giúp họ đắc Pháp một cách êm đẹp. Tôi hiểu rằng lòng từ bi của Sư Phụ đã cho họ thêm tự tin.

Một vài trong số họ sống ở các thành phố khác. Dường như họ trở về chỉ để đắc Pháp. Một vài người rời đi ngay sau khi đắc Pháp. Những cách họ đắc Pháp đều rất kỳ diệu. Có một vị giáo sư già dạy học ở một thành phố khác, và tự dưng bà đổ bệnh. Trước đây bà từng bị ung thư vú và khi bà tới bệnh viện để kiểm tra, người ta bảo bà rằng trong ruột bà có cái gì đó trông có vẻ không tốt. Bà cảm thấy rằng bà sẽ sớm ra đi và bà rất yếu. Ý nghĩ duy nhất của bà là trở về nhà con trai ngay. Bà không phí chút thời gian nào và lên máy bay bay về ngay. Khi bà tới, người ta phải đưa bà xuống từ máy bay vào thẳng bệnh viện. Những người bạn của bà đến đón bà ở sân bay nói rằng bà có rất ít hy vọng hồi phục.

Một người bạn của bà nói với tôi về việc này, vì thế tôi đến thăm bà ở bệnh viện. Tôi không gặp được bà nên chỉ để lại một ít thực phẩm trên bàn rồi đi về, và gọi điện cho bà sau đó. Vài ngày sau, bà đến chỗ tôi làm để cảm ơn. Tôi thấy mặt bà tái ngắt và bà vẫn còn yếu. Tôi không nói gì nhiều, chỉ đưa bà một bản cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nói rằng, “Bác hãy đọc cuốn sách này. Nó rất tốt cho sức khỏe của bác.” Vài ngày sau, bà gọi tôi và bảo rằng bà đã đọc được một lượt. Tôi nói, “Bác đọc thêm một lần nữa nhé? Sau đó chúng ta có thể nói chuyện về nó.” Như thế, không lâu sau bà bắt đầu tập Pháp Luân Công và rất tinh tấn. Sau đó, bà đến bệnh viện để kiểm tra lại, và bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì nữa. Khi chúng tôi chia sẻ với nhau, bà nói với mọi người rằng, “Tôi thực sự quay trở về đây chỉ vì Pháp. Sư Phụ đã giữ tôi lại.”

Có một người đàn ông từng giữ chức vụ khá cao khi ông còn đương nhiệm. Ông đã làm việc cho Đảng Cộng sản cả đời và luôn muốn phân tích mọi thứ. Để cứu độ ông, đôi khi tôi đưa cho ông các tài liệu Đại Pháp và nói chuyện một chút với ông, nhưng thực sự tôi không nói nhiều. Cuối cùng, một ngày tôi hỏi ông, “Bác có tin là có tồn tại các không gian khác không?” Ông trả lời, “Có thể. Tôi thường thấy một nơi rất đẹp đẽ. Trông nó giống như một nơi từ thời xưa. Tôi đã nhìn thấy nó hơn một lần rồi.” Tôi rất sốc và tự nhủ, “Đây là người có tiền duyên rồi. Mình phải cứu ông ấy!”

Với một niệm ấy, tôi tự nhiên có rất nhiều điều để nói với ông. Cuối cùng tôi bảo ông rằng, “Cháu sẽ rời khỏi thành phố một thời gian. Bác nên suy nghĩ về những gì chúng ta nói đến hôm nay và chúng ta sẽ nói chuyện khi cháu trở lại. Hai tuần sau, tôi quay về, và chiều hôm đó ông đến văn phòng của tôi và nói rất khẩn thiết, “Bác rõ rồi. Những gì cháu nói đều đúng cả.” Tôi trả lời, “Những điều đó đều là do Sư Phụ cháu nói. Cháu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu sẽ đưa bác một quyển sách để đọc và bác có thể tìm được câu trả lời cho rất nhiều câu hỏi của bác.” Ông đã đắc Pháp như thế. Sau đó, ông nói với tôi rằng, “Cả đời bác, chưa có lời của ai khiến bác cảm động. Bác chỉ tin vào chính mình. Nhưng không hiểu sao, ngày cháu nói chuyện với bác, lời của cháu hoàn toàn cảm động tận tâm bác.” Tôi thực sự thấy rằng chỉ cần chúng ta có niệm cứu người, Sư Phụ sẽ lo tất cả những việc khác.

Ba năm qua, tôi đã cố gắng trực tiếp cứu được hơn 30 người và hơn 20 người trong số họ bắt đầu tập Đại Pháp. Tôi biết rằng còn có rất nhiều người có tiền duyên. Tôi sẽ tinh tấn làm ba việc để Sư Phụ không phải lo lắng về mình.


Bản tiếng Trung https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/6/有缘人纷纷奔法来-242002.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/16/126064.html
Đăng ngày 5-7-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương laic ho phù hợp hơn với nguyên bản.

Share