Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2011]

Các Pháp thân của tôi sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị có thể tự bảo hộ được cho bản thân mình.” (Chuyển Pháp Luân)\

Những trải nghiệm về các khổ nạn của tôi trên con đường tu luyện đã nhiều lần chứng thực cho những gì mà Sư phụ đã giảng.

1. Nhà tù không thể giam giữ tôi

Năm 2001, tôi đến dự một buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện có rất nhiều học viên tham dự và đã bị bắt giữ. Sau khi bị giam giữ một thời gian, tôi đã bị gửi tới một trung tâm tẩy não. Tôi bị giam trong một phòng nhỏ và bị theo dõi hàng giờ. Tôi bị giới hạn trong phòng, thậm chí không được phép rời phòng để đi vệ sinh. Trước đó, có một học viên khác cũng ở phòng này. Mặc dù anh ấy không từ bỏ đức tin, anh cũng chỉ được thả ra sau khi đã bị tàn phế do tra tấn. Tôi kiên quyết rằng mình không thể bị giam. Sau khi đến, tôi nhìn thấy bức tường phía trên giường có một hình vẽ tạo thành chữ “Thần”. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng tôi nên dùng thần niệm để đối đãi mọi việc. Mỗi ngày, tôi phát chính niệm và học thuộc một số lượng Pháp hữu hạn mà tôi đã ghi nhớ được. Thêm vào đó, tôi đã sử dụng mọi cơ hội để tập công và, bằng chính niệm của mình, môi trường của tôi đã cải biến.

Một ngày tôi tình cờ nghe được một cuộc tranh cãi giữa những lính canh và một đồng tu. Tôi đứng cạnh cửa sổ và phát chính niệm. Sau đó, tôi nghe thấy họ hành hung cô ấy. Tôi hét lên “Hãy dừng việc đánh người!” Ngay lập tức mọi thứ im phăng phắc. Sau đó, tôi tình cờ nghe được một cuộc họp với các bảo vệ, họ được lệnh đóng các cửa sổ lại trước khi ngược đãi các học viên. Hình như họ nghĩ là có ai đó phòng bên cạnh nghe được họ. Sau khi phát hiện ra đó là tôi, nửa tá lính canh đã đến phòng tôi để cố gắng “chỉnh đốn” tôi. Tôi bình tĩnh nói, “Anh không đồng ý rằng đánh người là sai sao? Chẳng phải anh nói về việc dạy chúng tôi như ‘mưa thuận gió hòa’ sao? Anh không thể lý trí với mọi người sao?” Họ nhanh chóng rời đi và nói vài điều vô nghĩa. Sau khi chợp mắt ngủ trưa, tôi đã nhìn thấy nhiều con sói với đôi mắt xanh lét chuẩn bị tấn công tôi, nhưng chúng đã bị tiêu trừ.

Liên tục, tôi thanh lọc bất kỳ tư tưởng bất chính nào vốn được người thường sử dụng để thoát khỏi tình huống này. Tà ác đã thấy điều đó và cố gắng tiêu diệt chính niệm của tôi. Ví dụ, một phạm nhân cùng phòng tôi sau đó nói “Tôi sẽ mang cho chị vài trái nho sau khi nho ở sân sau nhà tôi chín.” Tôi lập tức bảo “Tôi sẽ không đợi nho của chị đâu. Tôi sẽ đến nhà chị và sẽ ăn cùng chị.” Một lính canh nói “Nếu trời nóng, hãy chuyển giường của chị qua đây để có điều hòa.” Tôi nói “Tại sao tôi lại ở đây vào mùa hè chứ?” Họ đều cười tôi và nghĩ tôi chỉ mơ màng viển vông, nhưng tôi không nghi ngờ việc tôi sẽ ra khỏi đó.

Một dịp khác, tôi nghe thấy một câu trên TV: “Họ đã hóa thành những con bướm và bay đi.” Nó vang trong tai tôi cả ngày. Cửa phòng tôi đã tự mở khóa một đôi lần. Giường của những người canh giữ tôi vô cớ đổ sập. Tôi cảm nhận Sư phụ đang an bài mọi thứ cho tôi. Đã đến lúc rời đi và tôi đang tìm cơ hội. Một ngày, một nhân viên cảnh sát triệu tập thẩm vấn tôi. Tôi đã hỏi anh ta “Tại sao anh không thể để tôi đi, tôi đã ở đây vài tháng rồi đúng không?” Anh ấy không nói gì và yêu cầu một phạm nhân khác đưa tôi về phòng. Tôi bước đi rất chậm và quay lại nhìn vào người phạm nhân. Cái tôi nhìn thấy không phải là một con người, mà là một con quỷ nhìn xấu xí, kỳ dị cao khoảng một gần nửa mét. Tôi nghĩ “Cái gì vậy? Nó sao có thể giữ một học viên Đại Pháp ở đây?

Sau khi thứ đó nhìn thấy tôi đi vào một căn phòng nhỏ, nó bỏ đi. Tôi nhìn thấy người lính canh trong phòng tôi không có ở đó. Tôi lập tức bước ra ngoài về phía cánh cửa kim loại ở giữa hành lang. Thông thường, các lính canh đều đi tuần ở hành lang, nhưng giờ thì không. Tôi bước thêm vài bước và nhìn thấy người dọn vệ sinh. Anh ấy biết tôi là một học viên Pháp Luân Công và bị sốc khi thấy tôi đang bước đi trong hành lang. Tôi quay và bước chậm vài bước và nhìn thấy anh ấy bước vào một phòng khác. Tôi lại bước về phía cổng. Nó thường bị khóa nhưng vào giờ cơm trưa thì mở và không có lính canh. Khi tôi lại gần, người lính canh quay đi. Tôi lẻn ra và xuống cầu thang. Khi bước qua phòng ăn ở tầng một, hàng chục người đang đứng đợi đồ ăn nhưng không ai trông thấy tôi. Giờ tôi đã ở ngoài và nhìn thấy một chiếc xe ba bánh đang mở cửa đợi. Tôi chui vào và rời đi. Mọi thứ đã diễn ra thật tự nhiên.

2. Bàn tay ấm áp của Sư phụ

Một dịp khác, tôi đi xe đạp về nhà trên làn đường một chiều sau khi phân phát các cuốn sách nhỏ tại một siêu thị. Sau khi tôi rẽ ở một đoạn, tôi thấy một chiếc xe tải lớn đang lao xuống dốc về phía mình. Trời đang dần tối và chiếc xe không giảm tốc độ. Tôi lao vào bên đường và đâm vào một đống đá. Khi tôi va vào đống đá, tôi hét lên xin Sư phụ bảo hộ. Vì tôi đi một đôi giầy cao gót và không thể bảo vệ bàn chân tôi. Đột nhiên, tôi thấy mắt cá chân mình được một bàn tay ấm áp đỡ và có thể đứng dậy, tay tôi chỉ bị xước nhẹ bởi đá. Chiếc xe tải đã không dừng lại và lao cạnh tôi. Qua gương xe, tôi thấy người lái xe đang cười một cách ác độc về phía mình. Ông ta trông giống khuôn mặt quỷ Satan và muốn lấy mạng sống của tôi, nhưng ông ta đã không thành công.

Một thí dụ khác, tôi đang trên đường đi làm. Sau khi tôi đẩy cái đòn bẩy trên cổng khu dân cư, tôi bị một chiếc xe máy đâm. Tôi ngã khỏi xe đạp, cắm mặt xuống. Tôi hét lên “Sư phụ, mặt của con!” Một lần nữa, tôi lại cảm nhận mặt mình được một bàn tay ấm áp nâng đỡ. Bàn tay tôi bị chảy máu và vài chiếc nan hoa xe bị gãy. Sự va chạm thật là lớn. Sau khi về nhà, sườn tôi rất đau. Tôi đã tập công khoảng một tháng và cảm thấy mình khá hơn sau mỗi lần. Tôi ngạc nhiên và biết ơn rằng mặt mình không bị trầy xước. Tôi đã được Sư phụ bảo hộ. Nếu không tôi đã có thể làm thương tổn mặt mình và có thể sẽ khó khăn với một khuôn mặt trầy xước mà đi nói với mọi người về Pháp Luân Công.

3. Chiếc taxi dừng tại cổng

Một dịp khác, tôi đến cổng một khu dân cư để phân phát những cuốn sách nhỏ giảng chân tướng và đã bị nhân viên bảo vệ phát hiện. Sau khi tôi ra khỏi tòa nhà, ông ấy đang đóng cổng. Ông ấy hỏi tôi “Chị đang phân phát đĩa CD Pháp Luân Công phải không?” Tôi nói mình đang đi thăm người và bước ra ngoài. Lúc này, ông ấy đã đóng một bên cổng và đang chuẩn bị đóng cổng bên phía tôi. Đột nhiên, một chiếc taxi dừng ngay bên phía đó và ngăn nó không bị đóng lại. Tôi nhanh chóng bước ra và rời đi.

4. Chú chó trên cầu thang

Một ví dụ khác, tôi bước vào một tòa chung cư và lên cầu thang. Một đôi bước vào. Tôi không biết họ lên tầng nào và cứ đi cho đến khi lên đến tận tầng thượng. Tôi không biết chắc nên làm gì. Rồi tôi nhìn thấy một con chó to với ánh nhìn hiền lành đang đứng ngang cầu thang chắn đường tôi. Tôi ngộ ra là mình không nên lên nữa, tôi quay lại và để đôi đó đi qua. Tôi nghe thấy họ mở và đóng cửa phòng nhưng không nghe thấy tiếng con chó hay tiếng họ gọi con chó. Khi tôi nhìn lại thì con chó đã đi mất. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đã cho tôi thấy một “thiên cẩu” để cảnh báo cho tôi về nguy hiểm phía trước. Trên đường đi xuống, tôi phân phát các tờ rơi và rời đi.

5. Những thần thông

Tu luyện có thể xuất hiện công năng đặc dị.” (Chuyển Pháp Luân) Hiện tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được mười năm. Những việc dưới đây là một vài ví dụ về những công năng mà tôi đã trải nghiệm.

Thần túc thông

Một dịp, tôi phải đi công tác đến một nơi, nhưng đã bắt xe buýt sai hướng. Sau khi phát hiện ra, tôi xuống xe buýt và đi bộ về phía tôi cần phải đi. Tôi đi bộ một giờ và đường vẫn còn xa. Vào hôm đó, tôi đi một đôi giầy cao gót và đã rất lo lắng. Tôi đã cầu xin Sư phụ “Sư phụ, Ngài có thể để con sử dụng Thần túc thông của con không?” Ngay lập tức, tôi lắc một chút, và khi ngẩng lên thì tôi đã ở ngay nơi mình cần đến. Con cảm tạ Sư phụ!

Cảnh sát vũ trang không thể nhìn thấy tôi

Một lần, tôi đến ngân hàng để rút tiền. Cây ATM không hoạt động nên tôi phải vào trong ngân hàng. Khi tôi đến quầy giao dịch, các nhân viên la lên “Chị làm gì ở đây? Làm sao chị vào đây được?” Tôi giải thích rằng tôi mới bước vào rồi rời đi. Hai nhân viên cảnh sát vũ trang đã nghe thấy tiếng của nhân viên ngân hàng và nhận ra tôi đã đi thẳng qua mặt họ. Tôi nghĩ mình có thể bước vào một không gian khác và họ đã không nhìn thấy tôi.

Lời kết

Tôi nhớ một tình huống trên phố. Hai thành viên của một nhóm tôn giáo muốn giới thiệu đức tin của họ cho tôi. Tôi bảo họ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã có một vị Sư phụ tốt nhất trên thế gian.

Đúng vậy, tôi đã có vị Sư phụ tốt nhất trên thế gian, và chúng ta đang đi trên con đường trở thành thần.

Tầng thứ của tôi hữu hạn, xin chỉ ra những điểm chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/20/征文选登–樊笼关不住-236418.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/23/123977.html
Đăng ngày 6-8-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share