Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thượng Hải, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2021] Tôi đã trải qua một cuộc sống cay đắng và mệt mỏi kể từ khi còn nhỏ. Trong số các anh chị em, tôi là người đảm đang nhất, vì vậy tôi đã gánh vác việc gia đình. Sau khi cưới, tôi lại là người gánh vác và luôn là người quyết định cuối cùng. Đó là vì tôi ngoan cố và không bao giờ chịu nhận thất bại. Tính cách này đã khiến tôi chịu rất nhiều đau khổ.

Không lâu sau khi bắt đầu làm việc, tôi bị đưa đến một vùng sâu vùng xa để lao động khổ sai như bao người khác vào thời điểm đó. Điều kiện sống rất khó khăn. Trong thời gian đó, tôi bị viêm gan B mãn tính, viêm khớp, suy nhược thần kinh, đau nửa đầu, cũng như các vấn đề dạ dày khác. Tôi đã tốn rất nhiều tiền để tìm cách chữa trị, nhưng sức khỏe của tôi chỉ tệ hơn.

Năm 1999, tôi làm nhân viên kinh doanh. Một khách hàng thấy tôi cực kỳ gầy và khuyên tôi nên đi khám. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư trực tràng giai đoạn cuối. Tôi đã phẫu thuật, sau đó là hóa trị. Quá trình hóa trị rất đau đớn. Tôi cần trải qua tám lần hóa trị. Sau lần hóa trị thứ sáu, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và ngừng điều trị.

Tôi đã tham gia một nhóm hỗ trợ bệnh nhân ung thư sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Không lâu sau, tất cả các thành viên trong nhóm đều đã qua đời trừ tôi. Tôi đã nhận được lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp, và trở nên khỏe mạnh.

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai tháng thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại môn tu luyện này vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sau đó, tôi mất môi trường tu luyện tập thể. Vì vậy, tôi bắt đầu học năm bài công pháp qua video. Tôi luyện công hai lần một ngày ở nhà, một lần vào buổi sáng sớm và một lần vào buổi tối.

Chồng tôi, người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nghe thấy tiếng nhạc luyện công mỗi sáng lúc 3 giờ sáng một cách kỳ diệu. Vì vậy, anh sẽ đánh thức tôi dậy luyện công. Khi tôi đang luyện công, anh nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp sau lưng tôi. Anh nói rằng những ngọn núi và dòng sông mà anh nhìn thấy đẹp đến nỗi vượt xa bất cứ thứ gì trong thế giới con người. Có lần, khi tôi đang ngủ trưa, chồng tôi nhìn thấy ba đám chất đen từ cổ tôi nổi lên.

Vào thời điểm đó, tôi chưa đọc cuốn sách chính Chuyển Pháp Luân của Đại Pháp. Vì vậy, tôi không hiểu tại sao chồng tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc luyện công, hoặc tại sao anh ấy có thể nhìn thấy những cảnh tượng đẹp và những đám chất đen đó. Tuy nhiên, có một điều tôi biết rất rõ – tất cả bệnh tật vốn có của tôi đều đã biến mất! Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, và Đại Pháp đã cứu mạng tôi!

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình về cách tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tìm được Pháp Luân Đại Pháp

Vào cuối tháng 5 năm 1999, tôi nhìn thấy hai nhóm người ở mỗi bên lối vào phía trước một công viên gần đó. Mỗi nhóm có khoảng 30 đến 40 người ngồi đả tọa thành vòng tròn. Khi tôi đứng và quan sát, một phụ nữ đến gần tôi và hỏi tôi có muốn học Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói tôi là một bệnh nhân ung thư. Cô ấy nói với tôi trước đây cô bị ung thư vú, và nó đã được chữa lành sau khi cô tu luyện Đại Pháp; cô ấy trông rất khỏe mạnh. Tôi ngay lập tức quyết định tìm hiểu.

Sư phụ luôn dõi theo tôi

Sau vài ngày tự mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy thân thể và tinh thần của mình có sự thay đổi đáng kể. Tôi đã không còn chán nản. Khi đến điểm luyện công lần đầu tiên, tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Lần thứ hai tôi đến điểm luyện công, họ đang ngồi đả tọa. Tôi cũng ngồi song bàn. Tôi nghe thấy có ai đó thì thầm: “Sao mặt cô ấy tối vậy?” Có vẻ như người đó đang đề nghị tôi ngừng đả tọa. Sau đó, tôi nghe người phụ trách điểm luyện công nói: “Cứ để cô ấy tiếp tục.”

Tôi đã ngồi được 40 phút vào ngày hôm đó. Sau khi trở về nhà, tôi đã ăn một tô mì đầy ắp. Tôi đã không thể ăn uống ngon miệng trong nhiều năm, đặc biệt là kể từ khi tôi bị viêm gan B! Trong thời gian đó, đặc biệt là kể từ khi tôi bị ung thư, ăn uống là một quá trình đau đớn đối với tôi.

Tôi đi ngủ sau khi ăn và ngủ trong ba ngày liền! Tôi thường xuyên bị mất ngủ và thường xuyên mất ngủ hàng đêm. Thật vui sướng biết bao khi được ăn và ngủ lại bình thường! Và điều này xảy ra sau khi tôi mới chỉ ngồi đả tọa được 40 phút!

Vào tháng 7 năm 1999, tôi đến điểm luyện công lần thứ ba. Tôi được biết ban quản lý công viên đã thông báo cho chúng tôi rằng đây là ngày cuối cùng chúng tôi được phép luyện công ở đó. Cuộc đàn áp của ĐCSTQ đối với các học viên Pháp Luân Công đã bắt đầu.

Tôi chỉ đến điểm luyện công được ba lần. Tôi đã may mắn được học Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại! Nếu bỏ lỡ ba lần đó, tôi sẽ rất khó minh bạch được chân tướng về Đại Pháp, vì toàn bộ đất nước đã sớm bị tuyên truyền của ĐCSTQ bao phủ.

Tuy nhiên, ngộ tính của tôi kém! Sau khi trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp, tôi vẫn ngu ngốc uống hết 14 gói thuốc Trung y do bác sỹ kê.

Tháng 2 năm 2000, một số học viên muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi vẫn chưa đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân. Nhưng tôi đã quyết định đi. Trên Quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi giương các biểu ngữ có nội dung “Chân Thiện Nhẫn hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Trong khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai cạnh các biểu ngữ, cảnh sát đến và đưa chúng tôi đi. Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã đến đó. Tôi biết mình đang làm điều mà một học viên Đại Pháp nên làm – chứng thực Đại Pháp!

Có một đám đông lớn các học viên tại đồn cảnh sát. Họ đọc thuộc lòng một số kinh văn mới và thơ của Sư phụ. Tôi rất cảm động. Tôi nghĩ, tại sao tôi chưa nghe về những kinh văn và thơ này? Tôi đã khóc, và từ lúc đó, tôi nhận ra rằng một người tu luyện Đại Pháp phải tinh tấn học Pháp.

Mối hận thù với anh trai được hóa giải

Quay trở lại những năm 1960, ĐCSTQ đã buộc nhiều thanh niên có học thức ở các thành phố phải về vùng nông thôn hoặc các vùng biên giới để “cải tạo”. Anh cả của tôi là một trong số đó. Anh được gửi đến vùng Tây Bắc của Trung Quốc, đến Tân Cương.

Anh tôi nghĩ mấy người em được ở lại thành phố là nhờ sự hy sinh của anh. Anh cảm thấy cả gia đình nợ anh và nên trả lại cho anh. Những người trong hoàn cảnh của anh thường được phép về thăm quê bốn năm một lần. Nhưng anh trai tôi nhất quyết quay lại hàng năm và rằng cha mẹ tôi nên trả các chi phí. Điều này gây nhiều áp lực về tài chính cho gia đình.

Để anh trai tôi được phép trở về nhà vĩnh viễn, mẹ tôi, người có sức khỏe không tốt, đã phải chạy vạy khắp các cơ quan chính quyền. Sau khi anh trai tôi thành công trở về thành phố, anh không quan tâm đến mẹ chúng tôi chút nào. Anh chỉ muốn có một công việc cho riêng mình và đã dành rất nhiều thời gian để đấu tranh với em trai tôi về vấn đề nhà ở.

Khi biết rằng ngôi nhà của bố mẹ tôi sẽ bị dỡ bỏ, anh trai tôi muốn giữ lại tất cả số tiền bồi thường. Đăng ký hộ khẩu của con gái tôi là ở nhà của bố mẹ tôi, vì vậy anh trai tôi buộc phải rút lại đăng ký của con gái tôi và chuyển con gái anh đến.

Trong khi lợi dụng người nhà, anh tôi lại không chịu trách nhiệm gì đối với gia đình. Anh thậm chí còn không quan tâm khi bố mẹ chúng tôi đang ở trong bệnh viện. Tôi ghét anh vì sự ích kỷ của anh, và không liên lạc với anh trong 20 năm.

Chị gái tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, đã nói chuyện với anh trai tôi về Đại Pháp. Chị nói với anh ấy rằng một người sẽ được phúc báo nhờ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Việc dữ sẽ hóa lành.

Anh trai tôi bị một nhóm người lừa khi chơi mạt chược. Tôi nghe nói anh mất nhiều đến mức gần như không muốn sống nữa. Sau đó anh gặp vấn đề về tim. Khi anh bị đau ngực dữ dội, anh nhớ lại những gì chị tôi đã nói với anh ấy và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Cảm giác căng tức trong lồng ngực của anh đã biến mất. Sau sự việc này, anh tin vào Đại Pháp và cũng bắt đầu tu luyện. Tính cách của anh sớm thay đổi, và anh nhận ra rằng trước đây mình đã quá ích kỷ.

Sư phụ dạy chúng ta rằng:

“những phiền phức đều là do bản thân mình đã tạo trong quá khứ; ai cũng chớ có oán [trách]” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [2006])

Sư phụ cũng giảng rằng:

“Chính xác là đạo lý này, bởi vì người tu luyện phải từ bi, từ bi cũng chính là buông bỏ tất cả ân oán của người thường, không chấp trước vào hết thảy mọi thứ của người thường, không cầu những danh, lợi của người thường, phải buông bỏ nhân tâm, trong tu luyện cần coi nhẹ hết thảy những thứ của người thường, cho nên sẽ có thể nhảy ra [khỏi người thường].” (Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ quốc [1996], Giảng Pháp tại các nơi I)

Sư phụ đã giảng rất rõ ràng rằng tất cả khổ nạn đều do hành động trước đây của một người (nghiệp) gây ra. Tại sao tôi lại oán hận anh trai mình? Chẳng phải Đại Pháp đang dạy chúng ta từ bi sao? Tôi nên cảm ơn bất cứ ai gây rắc rối cho mình, vì đó là cơ hội để tôi đề cao tâm tính. Đổ lỗi cho người khác là xuất phát từ tâm người thường.

Một học viên Đại Pháp nên buông bỏ tâm oán hận! Nó không phải là dễ dàng cho tôi làm điều này. Nhưng cuối cùng, nhờ sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi đã tha thứ cho anh trai mình. Đại Pháp đã giải quyết mối hận thù kéo dài 20 năm giữa chúng tôi.

Con xin cảm ơn sự từ bi của Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/12/434138.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/7/199092.html

Đăng ngày 12-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share