Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-12-2021] Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong gia đình có niềm tin sâu sắc vào sự tồn tại của Thần Phật. Cha tôi luôn dạy chúng tôi rằng chịu thiệt thòi, mất mát không phải là mất mát thực sự mà là phúc phận. Khi đó, vì còn quá nhỏ, tôi không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của lời dạy đó, nhưng tôi biết mình nên tin điều đó.

Tôi kết hôn và làm dâu ở một gia đình lớn. Chồng tôi có năm anh em trai và ba chị gái. Anh là con thứ năm trong gia đình. Anh làm việc ở ngoài thị trấn hàng năm trời, hầu như không về nhà, để tôi một mình chăm sóc hai con nhỏ và 1,3 mẫu đất. Đôi khi, tôi còn phải chăm sóc bố mẹ chồng đã cao tuổi. Tôi thường cảm thấy bất công và trách chồng không chăm sóc gia đình. Nhưng tôi luôn đối xử tốt với nhà chồng. Bố mẹ chồng đều thích ở chung với tôi và nói tôi là người tốt.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1999. Năm đó, tôi 32 tuổi và sức khỏe đã được cải thiện đáng kể. Nước da vàng như sáp của tôi bỗng trở nên hồng hào như được thay da đổi thịt. Tôi trở nên tràn đầy năng lượng và không còn cảm thấy mệt mỏi sau khi làm việc với mấy mẫu đất nữa. Tôi vui vẻ và mãn nguyện! Tôi đã được trải nghiệm những lợi ích kỳ diệu của Đại Pháp, điều đó khiến tôi càng thêm kiên định và quyết tâm tu luyện.

Tôi ước thúc bản thân hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và chăm sóc tốt cho gia đình nhà chồng mà không hề phàn nàn, kể lể gì. Tôi mua và nấu cho mọi người những đồ ăn mà họ thích. Thấy tôi đối xử với họ thậm chí còn tốt hơn cả trước kia, từ tận đáy lòng họ đều tin rằng Đại Pháp thật tốt.

Vượt qua khảo nghiệm tâm tính với chủ cửa hàng

Khi chuyển lên thành phố và nhận công việc trong một nhà hàng, tôi làm việc chăm chỉ, thậm chí còn tình nguyện làm thêm việc. Tuy nhiên, chủ cửa hàng lại hay gây khó dễ cho tôi. Cho dù tôi nỗ lực đến mấy, cô ấy cũng không bao giờ hài lòng và luôn ức hiếp tôi. Tôi không hiểu mình đã làm gì sai.

Một lần, tôi đã không sao nín khóc được vì không hiểu mình sai ở đâu mà khiến cô ấy cứ trách móc tôi vô lý. Thấy tôi như vậy, cô ấy nói: “Tôi mới nói chị vài câu, chị đã cảm thấy oan ức sao?” Tôi liền nói: “Không phải vậy, là tôi đang tự tìm ở chính mình, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà lại khiến cô tức giận như vậy.”

Vừa nghe tôi nói như vậy, cô ấy òa khóc và nói: “Chị à, không phải lỗi của chị, là do tâm tình tôi không tốt, tôi đã trút giận lên chị. Chồng tôi muốn ly hôn và tôi đã trút mọi oán giận lên chị.” Nói xong, cô ấy kéo tôi ra một chỗ và cho tôi xem những vết bầm tím trên lưng cô do bị chồng đánh đập. Cô ấy sợ phải nói với gia đình và tất cả những tức giận tích tụ ấy đều trút hết lên tôi. Tôi cũng cảm thấy buồn thay cho cô ấy.

Cô ấy liên tục xin lỗi tôi và còn nói tôi thật tốt, cô ấy đã đối xử tệ với tôi, tôi đã bị oan uổng vậy mà tôi vẫn có thể tìm lỗi ở chính mình, cô ấy nói rằng hầu hết mọi người đều không thể làm như vậy. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có thể làm được như vậy là bởi tôi tu luyện Đại Pháp. Cô ấy đã mời tôi bữa trưa thay cho lời thứ lỗi. Tôi đã nhân cơ hội này nói cho cô ấy về Đại Pháp và mối quan hệ giữa mất và được. Cô ấy tán thành những gì tôi nói.

Trước đó, tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy và giúp cô thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, cô bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và học các bài công pháp cùng với tôi. Buổi chiều, khi không có khách, chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện các bài công pháp. Cô ấy cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi đọc các sách Đại Pháp.

Nghĩ cho người khác

Sau đó, tôi làm việc ở một thẩm mỹ viện, đến giờ được hơn hai năm. Tôi luôn đặc biệt chú ý đến lời nói và việc làm của mình để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi thời thời khắc khắc đều chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện Nhẫn và nghiêm khắc yêu cầu chính mình. Sau khi hoàn thành công việc, tôi thường chủ động giúp đỡ mọi người. Tôi dọn dẹp phòng ở cho hai nhân viên trẻ và giúp họ đổ rác. Một quản lý đã nhắc tôi rằng đó không phải là việc của tôi, tôi không cần làm giúp họ như vậy. Tôi nói: “Không sao mà. Họ bận quá không có thời gian dọn dẹp. Tôi quét dọn sạch sẽ, tất cả mọi người cũng đều cảm thấy thoải mái.”

Tôi làm việc chăm chỉ, chủ động quan tâm đến các nhân viên khác và đối xử tử tế với họ. Những hành xử tốt đẹp của tôi cũng đem lại cho tôi những cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Đến ngày hôm nay, tôi đã chia sẻ về Đại Pháp với tất cả mọi người ở viện thẩm mỹ. Ba quản lý của viện thẩm mỹ đã quyết định thoái ĐCSTQ. Chỉ có ba trong số 17 nhân viên vẫn chưa thoái, nhưng tất cả họ đều biết Đại Pháp tốt.

Gần đây, một sinh viên đại học đến làm việc chỗ tôi. Cô ấy phản đối kịch liệt những gì tôi nói về Đại Pháp và từ chối thoái Đảng. Tôi vẫn kiên trì trò chuyện và quan tâm đến cô. Một lần, khi cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt, tôi đã pha cho cô ấy một cốc nước đường ấm. Cô ấy cảm động và hiểu các học viên Đại Pháp là những người tốt. Sau khi nhận ra mình đã bị lừa gạt bởi những vu khống dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy đã thoái Đảng.

Sư phụ từ bi cứu viện thẩm mỹ thoát khỏi hỏa hoạn

Lúc 11 giờ sáng ngày 19 tháng 7 năm 2021, tôi lên tầng 3 của viện thẩm mỹ và chuẩn bị nấu bữa trưa. Sau khi lắp bình ga mới đã đầy gas vào bếp, tôi mở van và bật công tắc. Tôi nghe thấy “bang” một tiếng và lửa bốc lên trần nhà. Tôi cố gắng dùng khăn tắm để dập lửa nhưng lửa bùng lên càng ngày càng lớn.

Hậu quả sẽ rất thảm khốc nếu bình ga bị nổ và thiêu rụi tòa nhà. Chủ viện thẩm mỹ sẽ phải chịu tổn thất rất lớn! Tôi đột nhiên nhớ đến một bài chia sẻ về một học viên đã gọi cầu cứu Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) khi nhà họ bị cháy. Vì thế tôi chắp hai tay hợp thập trước ngực và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ, xin giúp con dập lửa! Dù con có thiếu sót cũng không cho phép cựu thế lực dùng hình thức này bức hại con. Sư phụ, xin Sư phụ giúp con!”

Sau khi tôi hô lớn vài lần như vậy, ngọn lửa thoáng chốc hạ xuống rồi dập tắt, vì thế tôi lao về phía trước để khóa van bình ga. Nhìn cảnh tượng cháy xém trong bếp, tôi hợp thập trước ngực và vừa khóc vừa liên tục nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!”

Mọi người nghe thấy tiếng tôi hô lớn, người quản lý viện thẩm mỹ vội chạy lên và cầm theo bình chữa cháy. Cô ấy kinh ngạc khi thấy tình trạng của căn bếp. Cô ấy hỏi tôi có bị thương không, làm thế nào mà tôi dập tắt được ngọn lửa và sao tôi lại không chạy đi! Tôi đã khóc khi trả lời: “Chính là Sư phụ của Đại Pháp đã giúp tôi dập lửa! Nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc! Tôi là học viên Đại Pháp. Sư phụ dạy tôi nghĩ cho người khác, vì vậy tôi căn bản không nghĩ gì về mình cả, tôi đã nghĩ đến tổn thất của chủ viện thẩm mỹ!”

Người quản lý nói: “Cảm ơn chị! Cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp!”

Tôi đi xuống cầu thang và nhiều đồng nghiệp của tôi cũng đi theo để kiểm tra xem tôi có sao không. Họ nói rằng lẽ ra tôi nên chạy khỏi đám cháy, vì điều quan trọng nhất là cứu chính mình. Tôi trả lời: “Nếu tôi chưa học Đại Pháp, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Sư phụ dạy chúng tôi rằng cho dù gặp phải chuyện gì đều phải nghĩ cho người khác trước. Nếu tôi bỏ chạy và bình ga phát nổ, hậu quả sẽ rất tai hại và tổn thất tài chính đối với người chủ sẽ rất lớn. Vì thế, lúc đó, tôi không nghĩ đến an toàn của bản thân.”

Họ nhìn tôi với vẻ nể phục và tôi cảm thấy họ thực tâm cảm động trước hành động vị ngã của tôi. Tôi tiếp tục kể cho họ nghe lửa đã được dập thế nào. “Tôi là học viên Đại Pháp và Sư phụ đã bảo hộ tôi. Đại Pháp rất siêu thường và dùng khoa học thì không thể nào giải thích được. Làm sao lửa có thể tự tắt khi van bình ga vẫn mở được? Tôi không có năng lực phi thường để dập lửa. Mọi người hãy cảm tạ Sư phụ Lý đã cứu chúng ta!”

Ngày hôm sau, giám đốc chi nhánh đã đến viện thẩm mỹ của chúng tôi. Người thân của cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì thế cô ấy nói với tôi: “Nếu không phải vì chị tu Đại Pháp, thì viện thẩm mỹ này sẽ phải chịu tổn thất lớn đó. Chị quả là người vĩ đại!”

Tôi liền trả lời: “Không phải tôi vĩ đại. Mà là Sư phụ Đại Pháp vĩ đại đó!”

Trong bữa trưa, tôi nhân cơ hội này để nói với tất cả mọi người: “Chúng ta có nhân duyên với nhau nên tôi mới được đến cùng làm việc với mọi người. Điều đó cũng có nghĩa là mọi người cũng đều có duyên với Đại Pháp. Đợt dịch tiếp theo chắc sẽ đến sớm thôi. Tôi mong mọi người đều được đắc cứu và được Đại Pháp bảo hộ.”

Giám đốc chi nhánh đồng tình: “Mọi người nếu ai từng gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ thì hãy mau thoái đi. Những gì chị ấy nói đều là vì tốt cho mọi người đó”. Trước đó, hầu hết các nhân viên đã thoái và bây giờ thì tất cả mọi người trong thẩm mỹ viện đều thoái.

Khi thấy tất cả các nhân viên trong viện thẩm mỹ đều đã thoái ĐCSTQ, tôi không thể cầm được nước mắt vì hạnh phúc. Tất cả mọi người đều vô cùng cảm động. Họ đã được đích thân trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/30/416260.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/7/198018.html

Đăng ngày 07-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share