Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mexico

[MINH HUỆ 28-12-2021] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 12 năm trước, và tôi rất trân quý cơ hội được chia sẻ về trải nghiệm tu luyện của mình.

Tôi luôn đọc Pháp nhưng vẫn nhận thấy có khoảng cách, có thứ gì đó ngăn trở tôi lĩnh hội các bài giảng.

Khi một học viên qua đời, tôi tự hỏi: “Điều gì khiến họ mất đi nhục thân và không thể tiếp tục tu luyện?” Tôi cũng tự hỏi liệu mình có thể nhìn thấy sơ hở trong tu luyện của bản thân không. Liệu mình có phải đối mặt với một khảo nghiệm lớn hay một đại nạn, như họ hay không?

Khi hướng nội, tôi có thể thấy rõ sự khác biệt nếu như chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà làm, một mặt là thuận theo tư tưởng người thường của tôi, và mặt kia là đi con đường mà Sư phụ đã an bài cho mỗi chúng ta. Nếu một khổ nạn bất ngờ ập đến, liệu tôi có thể phân biệt được giữa nhận thức Pháp trên câu chữ bề mặt và từ nội tâm lĩnh hội Pháp lý hay không?

Tôi không rõ là chấp trước nào đã trở ngại tôi đồng hóa với Pháp. Tôi tiếp tục tinh tấn, làm những gì Sư phụ yêu cầu và cố gắng hòa tan trong Pháp, nhưng tôi không thể tìm được chấp trước căn bản của mình. Vì vậy, Sư phụ đã từ bi an bài khảo nghiệm này.

Khổ nạn của tôi

Ngày 15 tháng 6, tôi bị ngã trong khi đi trên đường, nhưng tôi lập tức nghĩ:

“…tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Người qua đường đề nghị đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nghĩ: “Ta không thừa nhận bất kỳ an bài nào khác ngoài an bài của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta là đệ tử Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Mặc dù không thể cử động cánh tay của mình, nhưng tôi vẫn đi bộ đến văn phòng và bắt đầu làm việc. Tôi nghĩ vai của mình bị trật khớp, và rằng một khi đến đó, tôi sẽ có thể nắn lại. Suy nghĩ người thường này đã chiếm ưu thế, và chỉ với suy nghĩ đó, tôi đã tạo ra sơ hở.

Sư phụ giảng:

“Làm người tu luyện, cái tâm ấy sẽ bị khảo nghiệm như vậy. Mà khi đó quả thực đang khảo nghiệm chư vị, chư vị rốt cuộc dùng người tu luyện để đối đãi, hay dùng tâm người thường để suy xét. Chư vị [mà] dùng nhân tâm để suy nghĩ, thì chư vị đến bệnh viện đi, chư vị đi khám bệnh đi thôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi đến nơi làm việc và cố gắng chỉnh lại khớp vai đã bị trật. Tôi đã tiếp tục khiến sơ hở lớn thêm mà không nhận ra điều đó, mặc dù tôi liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”

Tôi được đưa đến bệnh viện. Tôi nghĩ rằng khi các học viên khác được đưa đến bệnh viện cũng không có gì bất thường, vì vậy tôi quyết định đi. Vì tôi là đệ tử Đại Pháp, họ sẽ nói rằng tôi không sao, và tôi có thể về nhà. Suy nghĩ này đã nới rộng sơ hở vì tôi đang mong chờ có phép màu. Chúng ta không thể hòa tan trong Pháp nếu cho phép quan niệm người thường can nhiễu mình. Tôi nhận ra rằng lấy kinh nghiệm của các học viên khác làm chỉ dẫn cho mình là tâm truy cầu.

Kết quả của việc không hiểu Pháp từ sâu trong tâm là tôi có hai vị trí xương bị gãy, một ở cánh tay trái và vị trí còn lại ở đầu gối phải. Tôi phải bó bột. Tôi tiếp tục nhẩm thuộc lòng Luận ngữ. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người trong bệnh viện. Tôi rất vui khi nói với họ về Đại Pháp.

Nhưng sơ hở lại tiếp tục mở ra. Tôi tin vào chẩn đoán của bác sĩ và những gì tôi nhìn thấy trên phim X-quang. Tôi đã chấp nhận phương pháp điều trị y tế của người thường, như một người thường. Thật kỳ lạ vì suốt thời gian đó tôi cảm nhận được sự hiện diện của Sư phụ.

Trải nghiệm sự từ bi của Sư phụ

Bây giờ tôi hiểu rằng tôi phải trải qua việc này để nhận ra chấp trước căn bản của mình. Sau khi về nhà, trạng thái ý thức của tôi khác hẳn. Nó giống như sống trong một cơ thể khác. Mặc dù muốn, nhưng tôi hầu như không thể làm gì cả – nhưng tôi cảm thấy bình yên và bình tĩnh. Tôi đang ở trong trạng thái trải nghiệm hơn là giải thích. Trạng thái này cho phép tôi nhận ra và loại bỏ ba chấp trước lớn.

1. Chấp trước vào việc muốn kiểm soát. Tư tưởng người thường về việc muốn khống chế cái gì đó biến thành rất yếu, tôi có thể nhận ra điểm này và thuận theo tự nhiên.

2. Chấp trước vào danh. Vì gặp khó khăn trong việc di chuyển nên tôi không thể làm gì cho người khác. Tôi cảm thấy mình không hữu ích cho bất kỳ ai.

3. Chấp trước hiển thị. Thay vì muốn giải thích cho người khác hiểu nên làm thế nào, tôi lại im lặng và nhường cho người khác biểu đạt bản thân.

Khi tôi xác định và loại bỏ những chấp trước này, tâm tôi tĩnh lại, thuần tịnh, chất phác và thuận theo tự nhiên. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang chỉ cho tôi điểm tôi cần đề cao.

Với tư duy đó, tôi đã có thể nhận được từ những người khác. Người thân và bạn bè giúp đỡ tôi vô điều kiện. Tôi nhận ra rằng tất cả con người vào thời điểm này đều là những sinh mệnh đến từ tầng thứ rất cao, và hiện tại đã chuyển sinh để đắc Pháp.

Tôi cũng cảm thấy rất cần sự hiện diện của các đồng tu – chính niệm được tăng cường khi chúng tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm cùng nhau. Những chấp trước của chúng ta sẽ giảm bớt và bị loại bỏ khi tất cả chúng ta cùng hành động.

Tôi hiểu rằng chúng ta cần nhận ra rằng những gì xảy ra với một học viên, cũng sẽ xảy ra với toàn bộ chỉnh thể. Chúng ta hãy từ bi hơn.

Hướng nội sâu và tìm chấp trước căn bản

Tôi cảm thấy sự hiện diện của Sư phụ, nhưng đồng thời tôi cũng nghi ngờ. Tôi là đệ tử Đại Pháp, tín Sư tín Pháp, vậy tại sao tôi lại trải qua tình trạng của một người thường như thế này? Tôi cần phải nhìn sâu hơn vào tâm của mình, và tìm chấp trước căn bản đã trở ngại tôi đề cao tâm tính. Tôi tiếp tục học Pháp mỗi ngày, tiếp tục tu luyện, và không ngừng luyện công, đầu tiên là nằm và chỉ cử động một cánh tay. Từng chút một, chấp trước căn bản của tôi đã hiển lộ.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã đọc Pháp của Sư phụ không biết bao nhiêu lần. Đột nhiên tôi nhìn thấy nó, tôi thấy chấp trước của mình. Tôi có thể thấy quan niệm con người của tôi! Tôi nghĩ rằng mọi thứ tôi có được đều phụ thuộc vào nỗ lực và nhận thức của tôi. Với tư duy này, tôi đã cản trở Sư phụ giúp tôi, chuyển hóa tôi! Làm thế nào tôi có thể đề cao tâm tính của mình với niệm đầu ích kỷ, tự cho mình là trung tâm như vậy? Sau khi nhận ra điều này, tôi đã hướng nội. Tôi thấy quan niệm đó đã ngăn cản tôi đề cao tâm tính của mình như thế nào.

Tôi biết rằng Pháp của Sư phụ đã đưa tôi đến gần chân ngã của mình hơn bất cứ điều gì khác. Tôi đã có kinh nghiệm tu luyện từ thời thơ ấu cho đến trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Bây giờ tôi có thể thấy rằng kinh nghiệm của mình đã trở thành quan niệm. Chúng không phải là một phần của con đường mà Sư phụ đã chuẩn bị cho tôi. Tôi có thể thấy rằng những quan niệm này đang can nhiễu và ngăn cản tôi đồng hóa với Pháp của Sư phụ.

Tôi nhận ra rằng ngay cả một phần của Pháp, khi tôi không đưa vào thực hành, mà chỉ tồn tại như một ý tưởng, cũng có thể bị tâm ích kỷ của tôi sử dụng để chứng thực bản thân. Tôi cảm thấy xấu hổ trong lòng, đồng thời vô cùng vui mừng, vì cơ hội mà Sư phụ – trong vô hạn thương xót của Ngài – ban cho tôi để tiếp tục tu luyện trong Đại Pháp.

Nhận ra chấp trước căn bản của mình nghĩa là mỗi thời khắc là một cơ hội để nhận ra nó để loại bỏ. Tôi cũng nhận ra rằng vào lúc này, con đường đang thu hẹp lại, chúng ta không thể chệch khỏi Pháp dù chỉ một chút, khi để các chấp trước can nhiễu chúng ta.

Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều không phù hợp với Pháp

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài! Cảm ơn các bạn đồng tu đã chia sẻ và lắng nghe kinh nghiệm tu luyện của tôi!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp Mexico 2021)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/28/435226.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/2/197914.html

Đăng ngày 07-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share