Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 08-12-2021] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Năm ngoái, tôi trở lại tu luyện Đại Pháp, và cảm thấy mình giống như một học viên mới. Tôi đã có nhiều tư tưởng can nhiễu trước khi bắt đầu viết bài chia sẻ này. Tôi muốn đợi cho đến khi có đột phá trong tu luyện của mình để trông hoàn hảo hơn trước các học viên khác – đây là tâm lý hiển thị. Tôi sợ bị mất mặt nếu viết không tốt – đây là biểu hiện của tâm tự cao tự đại.
Trở lại với Đại Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng ông bà mình khi mới lên hai tuổi. Cả gia đình tôi đã xem video bài giảng của Sư phụ sau bữa tối và sau đó chúng tôi cùng nhau luyện công. Vì còn quá nhỏ nên tôi chưa đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân – nhưng tôi thường xem các video bài giảng và nghe các bài giảng bằng audio. Pháp đã được gieo vào trái tim nhỏ bé của tôi. Tôi chỉ có một suy nghĩ, rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi không nghi ngờ gì ngay cả khi cuộc bức hại bao trùm Trung Quốc.
Tôi đã ngừng tu luyện do tâm lười biếng và ham chơi sau khi rời Trung Quốc. Tôi in toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân bằng máy in ở trường tôi và đã giữ cuốn sách suốt 15 năm. Điều tôi hối tiếc đó là, tôi đã không tiếp tục tu luyện hay đọc Pháp, mặc dù tôi có sách. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã lãng phí 15 năm. Tôi trượt dài trong xã hội người thường. Tôi thích hiển thị, ăn mặc thời trang, dùng những lời lẽ tục tĩu, học lái mô-tô và hút thuốc. Tôi không hành xử như một cô gái dịu dàng. Tôi ngày càng cảm thấy lạc lối.
Tôi đã nhiều lần thấy các học viên luyện công trong công viên sau khi tìm được một công việc ở Sydney. Mỗi lần nhìn thấy các học viên, tôi lại nghĩ: “Lần sau, mình sẽ đến hỏi xem liệu mình có thể tham gia luyện công cùng họ không.” Nhưng tôi đã không bao giờ làm điều đó. Có lẽ vì tôi vẫn còn tâm nguyện tu luyện, nên Sư phụ đã dẫn dắt tôi trở lại tu luyện.
Vào một ngày năm ngoái, khi thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, tôi nghe thấy một giọng nói: “Đến lúc phải tu rồi.” Và tôi đáp lại không chút do dự: “Được thôi.” Tôi đứng dậy và bắt đầu tìm sách Đại Pháp. Tôi đã học năm bộ công pháp qua video trực tuyến và lấy ra cuốn sách Chuyển Pháp Luân của mình. Tôi đọc Pháp và tìm kiếm trang web của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhấp vào liên kết và thấy có nhiều bài giảng của Sư phụ. Tôi đã rất ngạc nhiên vì tôi chỉ biết một cuốn sách – Chuyển Pháp Luân – từ thời thơ ấu. Tôi bắt đầu đọc các bài giảng của Sư phụ ở các thành phố khác nhau và kinh văn mới của Ngài. Tôi thực sự cảm thấy vui mừng.
Trong đợt phong tỏa đại dịch đầu tiên, tôi ở nhà và đọc Pháp cả ngày. Cảm giác của tôi đúng như Sư phụ đã giảng:
“Đến khi học Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, họ liền lập tức hiểu rõ ra rất nhiều vấn đề mà cả đời họ mong muốn biết rõ nhưng lại không giải được.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Tham gia chứng thực Pháp cùng các học viên
Khi học Pháp nhiều hơn, tôi cảm thấy ngày càng gấp rút phải cứu người. Đã đến lúc tôi phải bước ra, sau khi tự tu ở nhà trong vài tháng. Đã đến lúc tôi phải ra ngoài cứu người và hoàn thành thệ nguyện tiền sử của mình. Tôi đã liên hệ với phụ đạo viên tại địa phương. Nghề nghiệp của tôi là thiết kế đồ họa. Tôi có thể sử dụng các kỹ năng của mình nếu có hạng mục truyền thông phù hợp với tôi. Nhưng vì tôi quay lại tu Đại Pháp quá muộn, nên tôi thấy ổn dù đơn giản là phát báo.
Kinh nghiệm phân phát tài liệu lần đầu tiên của tôi thật khó quên. Tôi phải bao quát một khu vực tương đối lớn và tôi đã đi bộ trong 3 giờ đồng hồ. Tôi đã đi một đôi giày thoải mái. Tôi nghĩ nó không có vấn đề gì vì dù sao thì tôi cũng thường đi bộ nhiều. Thật bất ngờ, bàn chân của tôi bị đau khi tôi chỉ mới phủ được một nửa diện tích. Chân tôi phồng rộp và mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn. Thật là lạ, vì tôi chưa bao giờ gặp vấn đề này trước đây. Tôi nhận ra rằng đó hẳn là một khảo nghiệm để xem liệu tôi có thể kiên trì hay không. Tôi đã đọc thuộc lòng bài thơ của Sư phụ khi bước đi:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)Tạm diễn nghĩa:
“Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”
Nó vẫn còn rất đau. Tôi tự cười nhạo bản thân khi nói về việc cứu độ chúng sinh mà tôi lại không thể chịu đựng được chút đau đớn. Tôi là một học viên; đau đớn này không là gì cả và tôi sẽ tiếp tục.
Tôi kiên trì và hoàn thành khu vực còn lại. Nhìn lại, tôi hiểu rằng đó hẳn là một khảo nghiệm Sư phụ an bài để xem tôi quyết tâm như thế nào vì đây là lần đầu tiên tôi bước ra chứng thực Pháp. Kể từ đó khi tôi phát báo, tôi đi bộ nhanh bất kể quãng đường bao xa, bất kể điều kiện đường xá, hay loại giày mà tôi đi. Bước chân của tôi nhẹ nhàng và tôi không hề thấy mệt mỏi.
Buông bỏ tự ngã
Chẳng bao lâu sau, hy vọng được tham gia một hạng mục truyền thông của tôi đã thành hiện thực. Một nhóm hạng mục video mới cho đài Sound of Hope tuyển dụng một biên tập viên video. Tôi đã may mắn được tham gia nhóm này, và đã gắn bó với họ trong hơn một năm. Số người đăng ký kênh của chúng tôi đã tăng từ vài nghìn lên hơn trăm nghìn. Nhưng trong thời gian đầu, con số này vẫn ở mức thấp. Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi nhìn chằm chằm vào dữ liệu mỗi ngày và rất vui mừng khi lượng người xem tăng lên dù chỉ một chút.
Một ngày nọ, một học viên khác nói với tôi rằng: “Sư phụ an bài theo tầng thứ tâm tính của chúng ta. Nếu chúng ta đề cao, chắc chắn chúng ta sẽ có nhiều người xem hơn.” Tôi đã nghĩ đến Pháp của Sư phụ:
“Tâm tính của chư vị đề cao rồi, thì công của chư vị cũng tăng cao lên theo. Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi không còn bị chấp trước vào lượt người xem nữa.
Khi bắt đầu hạng mục, tôi rất tự tin và không chấp nhận những lời phê bình. Tôi cảm thấy mình là một chuyên gia có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực. Khi thiết kế, tôi mang theo tâm lý của một người thường và cố gắng sắp xếp công việc của mình bằng các tiêu chuẩn hiện đại. Tôi quên rằng đạo đức và thẩm mỹ nghệ thuật hiện đại đã bị lệch lạc. Là một học viên Đại Pháp, tôi nên dẫn dắt mọi người trở lại truyền thống.
Khi các học viên khác giới thiệu tôi tham khảo các thiết kế khác do các nhà thiết kế trực tuyến có ảnh hưởng thực hiện, tôi đã không phục. Tôi nghĩ mình biết rõ hơn và tôi không sẵn sàng đi theo hướng đó. Tôi muốn thiết lập phong cách của riêng mình và nghĩ rằng một nhà thiết kế nên có phong cách của riêng mình. Dần dần, tôi nhận ra tư tưởng của mình không đúng.
Tôi đã cố gắng thay đổi bản thân và chấp nhận đề xuất của mọi người nhưng tôi vẫn nghĩ mình đúng. Một sự cố xảy ra đã giúp tôi hoàn toàn buông bỏ chấp trước này.
Một ngày nọ, một học viên nhờ tôi cập nhật một áp phích thỉnh nguyện cho một bảng trưng bày ngoài trời. Tôi đã thay đổi tấm áp phích theo ý tưởng của mình và gửi cho anh ấy. Một tuần sau, anh trả lời rằng công việc của tôi cần điều chỉnh nhiều. Anh hỏi liệu tôi có thể mang theo máy tính và gặp anh trong thành phố để tôi có thể thực hiện các thay đổi cùng anh không.
Điều này nằm ngoài khả năng chịu đựng của tôi mặc dù bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh. Tôi cảm thấy tức giận. Ngay lập tức tôi từ chối và nói rằng tôi không có thời gian. Khi bình tĩnh lại, tôi biết mình đã không đúng. Thái độ của tôi không tốt. Tôi hướng nội và tự nhủ rằng đó là để cứu độ chúng sinh và tôi không nên từ chối anh đơn giản vì tôi không muốn bị làm phiền bằng việc vào thành phố.
Vị học viên hỏi lại tôi một lần nữa vào tuần sau nếu tôi có thể gặp anh ấy. Lần này tôi đồng ý và hẹn gặp vào trưa Chủ nhật. Tôi phải học Pháp vào buổi chiều, vì vậy tôi muốn hoàn thành nó nhanh chóng. Khi đến, tôi thấy anh đang luyện công. Anh đang thực hiện động tác cuối cùng của bài công pháp thứ hai. Tôi nghĩ rằng anh sẽ dừng lại và nói chuyện với tôi. Anh dừng lại và nói chuyện trong vài giây rồi tiếp tục luyện công. Tôi bị mất kiên nhẫn, mặc dù tôi đã đợi cho đến khi anh luyện xong.
Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê và bắt đầu thay đổi thiết kế. Tôi nghĩ anh sẽ nói với tôi những gì cần thay đổi và tôi có thể rời đi và thực hiện các thay đổi ở nhà. Nhưng thay vào đó, anh hướng dẫn tôi thay đổi thiết kế từng chút một và yêu cầu tôi di chuyển cái này sang trái một chút và chuyển cái kia sang phải một chút. Tôi tự nhắc mình phải nhẫn chịu, nhưng tôi đã không hướng nội. Vào lúc chúng tôi kết thúc, tôi phải gấp rút đến điểm học Pháp. Tôi không hài lòng chút nào và mang đầy tâm phàn nàn.
Anh chở tôi đi học Pháp. Tôi cảm thấy không thoải mái và không nói bất cứ điều gì. Tôi cố gắng hướng nội và tự hỏi bản thân tại sao tôi cảm thấy không thoải mái và cần phải buông bỏ những chấp trước nào. Nhưng một ý nghĩ khác nảy lên trong đầu tôi: “Mình không sai. Mình đã đi rất xa để giúp anh ấy. Mình có phẩm vị nghệ thuật tốt hơn anh ấy. Vậy mà anh ấy vẫn gây phiền phức cho mình và không chú ý đến thời gian.” Những suy nghĩ tích cực và tiêu cực của tôi tranh đấu lẫn nhau trong tư tưởng.
Vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng va chạm lớn. Đầu tôi đập mạnh vào thành ghế. Tôi thấy xe của chúng tôi chạy qua đèn đỏ. Tôi đã bị sốc. Vị học viên nói rằng chúng tôi bị đâm từ phía sau. Tôi nhận ra rằng chúng tôi vừa gặp tai nạn xe hơi.
Tư tưởng của tôi đột nhiên thanh tỉnh như thể khoảnh khắc đầu tôi đập vào ghế, tất cả những suy nghĩ tiêu cực của tôi đã bay ra khỏi tâm trí. Tôi ngay lập tức hướng nội và phát hiện ra bản ngã mạnh mẽ của mình là không chấp nhận những lời chỉ trích, có tâm tự mãn, xem thường người khác, tâm hiển thị và hư vinh. Tất cả những chấp trước này đã trộn lẫn với nhau và khiến tôi cảm thấy không thoải mái, khiến tôi không đề cao được nữa.
Tôi cảm thấy vụ tai nạn này là một lời cảnh tỉnh nghiêm khắc của Sư phụ. Tôi đã rất minh bạch rằng tôi phải buông bỏ những chấp trước này.
Sư phụ giảng:
“Không thể nói ‘kỹ thuật của tôi được dùng thì mới tu luyện đề cao’. Phối hợp thế nào cho tốt, sao cho những việc đó cùng nhau làm thật tốt, đó mới là trạng thái của người tu luyện, mới là [điều] ở vị trí số một.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Trong các hạng mục tiếp theo, tôi dần ít coi trọng những đề xuất của mình hơn. Tôi tập trung vào việc làm thế nào để hoàn thành công việc tốt hơn bằng khả năng của mình trong khi tuân thủ đề xuất của học viên khác và đạt được kết quả tốt khi thực hiện như vậy. Kênh của chúng tôi ngày càng phát triển hơn. Các thành viên trong nhóm chúng tôi ngày càng trưởng thành hơn trong tu luyện. Mọi người đều cố gắng hoàn thiện bản thân và hòa vào chỉnh thể.
Tinh tấn tu luyện trong thời gian phong tỏa do đại dịch
Đại dịch bắt đầu nghiêm trọng ở Sydney vào tháng Năm. Sếp của tôi quyết định đóng cửa công ty và trở lại Trung Quốc. Kết quả là tôi bị mất việc làm. Tôi bình tĩnh và hiểu rằng nhóm hạng mục của tôi có thể cần tôi nhiều hơn. Sư phụ hẳn đã an bài để tôi làm hạng mục toàn thời gian. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì tôi có thể học Pháp cùng nhóm mỗi sáng và tôi có nhiều thời gian hơn cho tu luyện và làm hạng mục.
Tôi dậy lúc 5 giờ 30 phút sáng, đón một học viên khác và lái xe đến văn phòng để luyện công và học Pháp. Chúng tôi trở về nhà lúc 10 giờ tối. Tôi có thể làm ba việc mỗi ngày. Trạng thái tu luyện của chúng tôi rất tốt trong thời gian đó. Chúng tôi thiết lập một điểm luyện công ngoài trời gần văn phòng. Một người phương Tây đến thiền định cùng chúng tôi và muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã gửi sách Đại Pháp và một video luyện công cho cô ấy.
Một buổi tối, tôi chú ý thấy một vài bông hoa Ưu đàm trên cửa kính sau ô-tô của mình. Tôi đã rất vui mừng. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Khi việc phong tỏa nghiêm ngặt hơn, tôi đã mất môi trường tu luyện tập thể. Tôi bắt đầu lười biếng và truy cầu thoải mái theo thời gian. Trước đây, tôi không cảm thấy mệt mỏi từ sáng đến tối. Nhưng bây giờ tôi dậy muộn và cảm thấy buồn ngủ sau khi làm việc chỉ hai hoặc ba giờ đồng hồ. Mặc dù, tôi đã tăng thời gian học Pháp của mình lên 2-4 giờ đồng hồ một ngày, tôi vẫn cảm thấy lơ đãng trong khi làm hạng mục. Tôi chỉ có thể làm một lượng công việc hạn chế mỗi ngày. Tôi cảm thấy lo lắng và mất phương hướng. Sư phụ luôn an bài những nhiệm vụ mới cho tôi khi tôi bắt đầu thả lỏng thư giãn. Tôi cảm thấy Sư phụ đang đẩy mình về phía trước.
Một học viên nói trong nhóm học Pháp lớn rằng họ cần các học viên phân phát báo. Tôi muốn tham gia cùng họ, nhưng tâm lười biếng của tôi đã gây trở ngại. Tôi lấy cớ rằng tôi nên nhường lại cơ hội này cho các học viên không tham gia những hạng mục khác. Tôi đang làm việc trong lĩnh vực truyền thông và cảm thấy mình quá giỏi nên không thể đi làm công việc đơn giản là phát báo.
Tôi do dự trong một tuần và nhận ra rằng đó là do Sư phụ đã an bài và đó cũng là cơ hội để tôi vượt qua tính lười biếng của mình. Tôi đã xin điều phối viên một bản đồ. Cô đã gửi cho tôi hai tấm bản đồ. Tôi ước tính rằng tôi phải phân phát 2.600 tờ báo. Tôi cảm thấy chút ớn lạnh trong lòng vì địa bàn rộng và không biết mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này không. Nhưng đã quá muộn để tôi nói không, vì bản đồ đã được gửi cho tôi.
Vì vậy, tôi lấy 2.600 tờ báo và bắt đầu vạch kế hoạch cho việc phân phát của mình. Tôi thức dậy lúc 7 giờ sáng và phân phát trong một giờ đồng hồ vào ngày đầu tiên, sau đó là hai giờ rưỡi đến ba giờ mỗi ngày. Tôi nhận thấy mình đạt được kết quả tốt hơn nếu tôi có chính niệm mạnh mẽ trong khi phát báo. Tôi nhẩm “Luận ngữ” để thay thế những suy nghĩ khác của mình. Đôi khi tôi nhẩm từng chữ một đến nỗi từng chữ hiện ra trước mắt. Trong khi đặt báo vào hộp thư, tôi đã phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác ngăn cản mọi người minh bạch chân tướng và được cứu.
Tất cả các hạng mục đều quan trọng như nhau
Trong khi phát báo, tôi thấy mình đã trở lại trạng thái tu luyện mà tôi từng có khi quay trở lại tu luyện. Có lẽ Sư phụ đã thấy tôi đề cao, khi một hạng mục lớn mở ra. Tôi đã nhận được email từ nhóm New York và họ đang tuyển một biên tập viên đồ họa. Tôi đã gửi hồ sơ của mình mà không cần suy nghĩ nhiều về nó.
Tôi đã nhận được thư trả lời của họ vào ngày hôm sau và hai vòng phỏng vấn được sắp xếp. Trong các cuộc phỏng vấn, học viên ở đó nói rằng họ có thể sắp xếp một vị trí tốt hơn cho tôi dựa trên năng lực của tôi và có thể yêu cầu tôi làm công việc thiết kế. Tôi đã rất hạnh phúc. Tâm tự mãn của tôi xuất hiện. Tôi cảm thấy mình có bản sự. Hạng mục ở Mỹ thường lớn – lớn hơn nhiều so với hạng mục ở Úc. Tôi đã phân biệt các hạng mục thành quan trọng và ít quan trọng hơn.
Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Các cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp nhưng tôi không nhận được trả lời. Tôi đã làm gì sai sao? Cơ hội không dành cho tôi à? Đó có phải chỉ là một phép thử giúp tôi thoát khỏi sự tự mãn của mình? Đây là hai tuần đau khổ nhất mà tôi từng trải qua. Mỗi ngày tôi đều nghĩ: “Tại sao họ không gửi email cho mình? Mình không được nhận sao?”
Một ngày nọ khi đang luyện công, tôi có suy nghĩ: “Đừng phân biệt các hạng mục.” Phải rồi, tôi chợt hiểu rằng mọi hạng mục đều là cứu người. Không có hạng mục nào quan trọng hơn hạng mục nào. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con sai rồi. Con không nên phân biệt các hạng mục Đại Pháp thần thánh. Con đang nhìn nhận các hạng mục Đại Pháp từ góc độ của một người thường.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nói điều đó với Sư phụ.
Hai ngày sau, tôi nhận được một lá thư và gia nhập nhóm ở Hoa Kỳ. Tôi ngộ ra rằng là một học viên, tôi sẽ nhận được những gì mà tôi xứng đáng khi buông bỏ các chấp trước của mình. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“…vô sở cầu nhi tự đắc“ (Học Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Con xin cảm tạ Sư phụ vì an bài từ bi của Ngài!
Đây là những kinh nghiệm tu luyện của tôi kể từ khi tôi tiếp tục tu luyện. Cảm tạ Sư phụ đã cứu tôi với tấm lòng từ bi và không từ bỏ tôi vào giây phút cuối cùng này. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn tu luyện cùng các đồng tu trong nhóm của mình và xứng đáng với an bài và bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi hy vọng tất cả các học viên sẽ tu luyện tinh tấn như thuở đầu. Chúng ta hãy cùng viên mãn và theo Sư phụ trở về nhà.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp tại Úc năm 2021)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/8/434425.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/10/196937.html
Đăng ngày 06-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.