Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Chương Hóa, Đài Loan

[MINH HUỆ 21-12-2021]

Niềm vui đắc Pháp

Tháng 11 năm 2000, tôi cùng vợ đến Đào Nguyên để leo núi. Sau khi đi được một đoạn đường ngắn, tôi bị kiệt sức. Một người đàn ông trong nhóm chúng tôi nói, “Pháp Luân Đại Pháp tốt lắm. Tôi luyện công và tôi thấy đi rất nhẹ nhàng”. Tâm tôi đầy những lời than vãn về chuyện mệt mỏi nên không nghe anh ấy nói. Đi được nửa chặng đường, tôi kiệt sức nên định quay lại.

Buổi trưa, lúc dùng cơm, người đàn ông đó tình cờ ngồi vào bàn của tôi và kể về những thay đổi tích cực mà anh ấy đã trải qua sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh cũng đưa cho tôi một cuốn đặc san giới thiệu. Mấy hôm sau, tôi tìm đến địa điểm luyện công địa phương và học các bài công pháp. Chín ngày sau, tôi tham dự một khóa học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày. Vợ chồng tôi đã bước vào vào con đường tu luyện và cuộc đời chúng tôi đã thay đổi từ đó.

Niềm vui đắc Pháp đã thúc đẩy chúng tôi tham gia học Pháp nhóm và các hoạt động giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Khi thấy các học viên khác thiền định rất tĩnh, chúng tôi rất thán phục. Chúng tôi động viên nhau phải tinh tấn trong tu luyện. Ban đầu, ngồi thiền rất đau, bởi trước đây chúng tôi chưa bao giờ bắt chéo chân trong tư thế song bàn. Chúng tôi cắn răng chịu đau và tự nhủ dù có đau đến đâu cũng không bằng khi bị bệnh tật hành hạ! Sau hơn ba tháng, cuối cùng, tôi đã có thể ngồi thiền trong thế song bàn.

Trước đây, tôi nặng chưa đến 50kg, lại thường xuyên bị đau dạ dày và phải nhập viện cấp cứu lúc nửa đêm. Vào mùa hè, hầu như ngày nào tôi cũng bị chảy máu cam và còn bị dị ứng da. Tôi bị ngứa chân đến nỗi gãi liên tục cho đến khi chảy máu.

Từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những triệu chứng này đã nhanh chóng biến mất và tôi mới biết cảm giác khi thân thể nhẹ nhàng không bệnh tật. Một khách hàng, đã nửa năm không gặp tôi, hỏi tôi đã uống thần dược gì mà thay đổi lớn đến vậy! Cân nặng của tôi tăng hơn 10kg. Chúng tôi cảm thấy thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nội tâm tràn ngập niềm vui.

Tôi sinh ra trong một gia đình rất truyền thống. Sau khi ra trường và đi làm, tôi đưa tiền lương của mình cho bố mẹ và chỉ giữ lại một ít tiền để trang trải sinh hoạt. Cưới xong, tôi vẫn đưa tiền cho bố mẹ. Đến cuối tháng, đôi khi tôi cần mượn tiền để thanh toán các loại chi phí. Cứ như vậy trong vài năm.

Tôi cảm thấy mình có hiếu với cha mẹ, nhưng vẫn không được ghi nhận, mà còn bị cha mẹ phê bình trước mặt người nhà và bạn bè. Khi mẹ nhập viện, tôi đến thăm mẹ nhưng lại bị anh họ khiển trách. Tôi trào nước mắt và bước ra khỏi bệnh viện, lòng đầy uất hận.

Sau khi đắc Pháp, tôi đã hiểu Pháp lý “tiêu nghiệp”. Sau khi buông bỏ chấp trước vào tình thân, tâm từ bi của tôi đã xuất ra. Sư phụ giảng chúng ta nên nghĩ cho người khác trước. Môi trường trong cả gia đình tôi đã thay đổi. Người thân và bạn bè của chúng tôi nói rằng chúng tôi rất hiếu thảo và tốt bụng. Cảm tạ Đại Pháp đã ban cho chúng tôi một gia đình hòa thuận, hạnh phúc.

Một hôm, khi vừa lái xe lên đường cao tốc, tôi dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài xe. Tôi định bụng lát nữa sẽ xem sao, nhưng sau khoảng 10 phút, chiếc xe bên cạnh bấm còi, ra hiệu cho chúng tôi. Vì không cảm thấy có gì bất ổn, tôi tiếp tục lái xe. Một lúc sau, một chiếc xe khác cũng bấm còi với chúng tôi. Lần này, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên dừng lại bên đường xem thế nào. Lốp trước bên phải của tôi bị xì hơi.

Một lần, tôi cho em trai mượn xe. Nó để bật lửa trong ngăn chứa đồ, rồi đậu xe bên lề đường khá nóng, khoang chứa đồ bốc cháy làm thủng một lỗ lớn xuyên qua yên xe. Vậy mà trên nóc ngăn chứa có lượng lớn tài liệu Đại Pháp lại không bắt lửa, mà chỉ bị ngả vàng chút xíu vì bắt khói. Chủ tiệm sửa xe thấy vậy hết sức kinh ngạc. Anh ấy nói rằng giấy là thứ dễ bắt lửa nhất. Trong thâm tâm, tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi! Xin cảm tạ Sư phụ!

Năm 2008, tôi chuyển nhà máy đến Lukang. Tôi cần phải giải quyết rất nhiều vấn đề nên cũng khó. Tôi quá bận rộn nên khó sắp xếp thời gian luyện công, học Pháp. Thay vì luyện công, tôi lại tắt báo thức ngủ tiếp. Một hôm, tôi nghe thấy không phải là tiếng chuông báo thức mà là tiếng của Sư phụ. Tôi nghe rất rõ, “Bao nhiêu thời gian trôi qua rồi, mà ngộ tính của con kém quá.“ Tôi hốt hoảng, tự hỏi có phải mình tưởng tượng ra không. Tôi hỏi vợ tôi thì cô ấy nói cũng nghe thấy giọng nói của Sư phụ.

Nhưng rồi, chúng tôi vẫn không coi trọng chuyện này và tiếp tục chểnh mảng trong việc luyện công. Vài ngày sau, chúng tôi lại nghe thấy tiếng của Sư phụ, “Con vẫn không thể đề cao bản thân dựa trên Pháp!” Lần này, tôi bị sốc đến mất ngủ và từ lần đó, bất kể có mệt mỏi hay bận rộn đến đâu, tôi cũng đều tham gia luyện công và học Pháp nhóm.

Cứu người thông qua truyền thông

Sư phụ giảng:

“Pháp thân của Sư phụ cũng vậy, các chính Thần cũng vậy, hay trường cự đại đo Đại Pháp tại thế gian tạo dựng ra cũng vậy, đều có thể khiến những người có duyên, khiến những người có thể được cứu độ theo các loại hoàn cảnh ấy mà đến trước mặt chư vị, cho họ một cơ hội để biết được chân tướng; nhưng chư vị phải làm, nếu chư vị không làm thì không được.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội thủ đô Mỹ quốc [2006]”, Giảng Pháp tại các nơi VII)

Sau khi chuyển đến Trường Hoa, tôi tham gia một vài hội trong xã hội. Tôi nghĩ cần phải tương tác với mọi người trong xã hội chủ lưu. Tôi cảm thấy những người đến công ty là đến để lắng nghe chân tướng Đại Pháp và tìm hiểu về Thần Vận và Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTD).

Tôi tham gia một chuyến du lịch kết nối do chủ tịch một câu lạc bộ tổ chức. Tôi tự nhủ: Mình đến đây không phải để chơi, mình ở đây để cứu người. Tôi phải tìm cách cầm micrô. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi và tôi đã có thể đứng trước mọi người để giới thiệu Shen Yun. Tôi nói xong, giám đốc yêu cầu tôi giải thích mối quan hệ giữa Pháp Luân Đại Pháp và Shen Yun. Nhóm người này đã chờ đợi hàng triệu năm cho khoảnh khắc này để hiểu được chân tướng! Tôi giải thích xong, phó giám đốc cầm mic và kể anh ấy đã xúc động như thế nào khi xem biểu diễn Shen Yun. Anh khuyên cả nhóm rất nên xem chương trình.

Mấy hôm sau, một buổi giao lưu giữa các chủ tịch đã được tổ chức và phó giám đốc đã chủ động đề cập đến Shen Yun, nói rằng nếu họ không xem buổi biểu diễn này, họ sẽ hối hận cả đời và ông ấy sẵn sàng cung cấp 20 vé để các chủ tịch đưa gia đình đi xem chương trình. Trong cả buổi họp, mọi người đều nói về Shen Yun. Mọi người đều rất nhiệt tình và hy vọng có thể nhanh chóng vào hội trường để xem màn trình diễn bậc nhất thế giới này. Như vậy, chỉ trong vài giờ, chúng tôi đã bán được gần 50 vé. Tôi rất cảm động và tràn đầy chính tín đối với Đại Pháp. Chúng tôi liền chạy đến siêu thị gần đó để mua vé và giao vé cho họ ngay đêm hôm đó. Ngày hôm sau, mọi người phát hiện ra Trường Hoa có doanh thu bán vé lớn bất thường. Chúng tôi đặc biệt gọi cho người phụ trách để giải thích rằng chúng tôi đã mua vé.

Mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm, nhưng ngoài việc quảng bá Thần Vận, tôi không tham gia vào các hạng mục nào khác. Tôi cảm thấy mình đề cao rất chậm trong tu luyện. Năm 2019, tôi được bổ nhiệm làm quản lý văn phòng Đài Truyền hình NTD tại Trường Hoa. Đây là con đường kiên định nhất mà tôi đã đi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Một kênh thông tấn mang tính toàn thế giới mà quỹ chu chuyển không có mấy trăm triệu thì không là công ty lớn.” (“Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013”)

Truyền thông muốn có chỗ đứng trong xã hội nhân loại thì phải có chu kỳ hoạt động ngay chính — chỉ khi đó, nó mới có hiệu quả trong việc cứu người. Đạt doanh số bán hàng cho công ty là một khảo nghiệm lớn đối với người tu luyện và có áp lực rất lớn. Chỉ Đại Pháp mới có thể giúp chúng ta xoay chuyển tình thế bằng chính niệm. Chúng tôi đã kiên trì tổ chức sự kiện mời mọi người đến tìm hiểu, và thể hiện sự ủng hộ khi tài trợ cho Đài Truyền hình NTD.

Đợt đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi mỗi khi thức dậy là “Tôi đến đây để cứu người. Tôi đến thế giới này bởi vì tôi đã có thệ ước với Sư phụ. Không làm tốt ba việc thì làm sao được.” Trước đây, tôi thường dựa vào đồng tu vợ đi thăm khách hàng cùng tôi. Tôi luôn cảm thấy như thế xác suất thành công sẽ cao hơn. Giờ thì tôi đã có thể đi thăm khách hàng một mình.

Tôi cũng bỏ tâm sợ hãi và lo lắng khi bị từ chối. Nếu liên lạc được với bên kia, tôi sẽ ra ngoài gặp họ và phát chính niệm trên đường đến đó để loại bỏ mọi can nhiễu. Trong đầu, tôi nói với phần biết của họ rằng, “Bạn có tiền duyên với Đại Pháp.”

Tôi không giỏi giao tiếp. Vì tôi thẳng tính, đôi khi người khác không thoải mái. Tôi cũng từng xung đột với các đồng tu. Sau đó, tôi yêu cầu mọi người học Pháp trong một giờ và chia sẻ trải nghiệm tu luyện trước khi chúng tôi bắt đầu cuộc họp. Tình hình tu luyện của mọi người được cải thiện. Đơn đặt hàng của công ty chúng tôi tăng lên. Văn phòng Trường Hoa cũng mang lại nhiều doanh thu kinh doanh và khách hàng quảng cáo cho Đài Truyền hình NTD. Tôi cảm thấy đây là sự khích lệ của Sư phụ.

Đề cao tâm tính là căn bản

Sau khi tôi tham gia hạng mục truyền thông, có vô số sự kiện và cuộc tụ họp. Mạng lưới của tôi rất nhanh được mở rộng. Mặc dù tôi cảm thấy tham gia các hiệp hội này là để cứu người, nhưng vợ tôi đã chỉ ra cho tôi rằng tôi đang bị tụt hậu trong tu luyện. Chính vì vậy mà giữa chúng tôi thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Chứng đau vùng thắt lưng của tôi mãi không hết. Trong những ngày nghỉ, tôi thích xem phim võ thuật với lý do cần thư giãn. Đồng tu vợ liên tục nhắc tôi: Học Pháp rất quan trọng. Đừng trở thành một người thường làm việc Đại Pháp. Chỉ có học Pháp tốt, chúng ta mới có thể cứu người. Đôi khi tôi còn khó chịu vì những gì cô ấy nói.

Tuy nhiên, khi xét lại bản thân, tôi nhận ra mình có tâm chấp trước không muốn bị người khác phê bình và thiếu kiên nhẫn. Khi chân chính hướng nội, tôi mới thấy mình có rất nhiều chấp trước! Tôi bắt đầu học Pháp, học thuộc Pháp, và tìm ra những thiếu sót và chấp trước của bản thân. Khi tâm tính tôi đề cao, gia đình tôi trở nên hòa thuận và xung đột cũng giảm bớt.

Gần đây, tôi có bất đồng với một giám đốc công ty vì hơn 20 ngày mà không đến làm việc. Tôi luôn tự nhủ mình là người tu luyện, cần phải khoan dung, phải đạt được trạng thái “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Anh ấy ở đây để khảo nghiệm tôi. Tôi nói một cách bình tĩnh, “Bây giờ anh đang rất nóng giận. Chúng ta hãy nói chuyện sau khi anh bình tĩnh lại.” Một lúc sau, tôi lại nói chuyện với anh ấy về một dự án như thể không có chuyện gì xảy ra trước đó.

Đúng như điều Sư phụ giảng, “lùi một bước biển rộng trời cao” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)!

Tôi muốn chia sẻ bài thơ của Sư phụ để khích lệ các đồng tu. Sư phụ giảng:

Tu bất nan Tâm nan khứ Kỷ đa chấp trước hà thời đoạn
Đô tri khổ hải tổng vô ngạn
Ý bất kiên
Quan tự sơn
Trách xuất phàm”
(“Đoạn”, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Tu bất nan
Tâm nan khứ
Kỷ đa chấp trước hà thời đoạn
Đô tri khổ hải tổng vô ngạn
Ý bất kiên
Quan tự sơn
Trách xuất phàm (“Đoạn dứt”, Hồng Ngâm II)

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài tâm đắc thể hội trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/21/435130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/29/197214.html

Đăng ngày 31-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share