Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

Xin kính chào Sư phụ! Xin kính chào các bạn đồng tu!

[MINH HUỆ 22-12-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ khi tôi mười tuổi. Hàng ngày, chúng tôi luyện công và học Pháp, và rất tinh tấn. Bắt đầu từ cấp trung học cơ sở, tôi học Pháp bị gián đoạn. Chúng tôi hiếm khi liên hệ với các đồng tu, và độc tu.

Khi tôi còn học đại học, một đồng tu hỏi tôi xem có muốn học cách thiết kế bài báo không-cô ấy nói rằng có thể dạy tôi. Vì tôi học chuyên ngành thiết kế đồ họa nên tôi nghĩ nó sẽ không quá khó. Tôi bắt đầu thiết kế mỹ thuật cho phương tiện truyền thông Đại Pháp. Sau khi tốt nghiệp, tôi tham gia vào lĩnh vực truyền thông ở mảng thiết kế thính thị.

Mặc dù tôi đã cố gắng nâng cao kỹ năng chuyên môn, nhưng do có quá nhiều niệm bất hảo và việc tu luyện của tôi không vững vàng, điều này khiến tôi không thể bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Tôi hiếm khi xem xét công việc của mình hoặc tình huống của các học viên khác bằng chính niệm của một người tu luyện, và khi tài chính gặp khó khăn, tôi đã rời bỏ hạng mục.

Hiển lộ những chấp trước ẩn sâu

Tôi đã tham gia các hạng mục Đại Pháp trong nhiều năm và đến một lúc tôi muốn làm việc cho một công ty bình thường-tôi muốn kiểm tra năng lực của mình. Tôi đã cố gắng tìm một công việc về lập kế hoạch sự kiện. Tôi rất ngạc nhiên vì nhanh chóng tìm thấy một công việc với mức lương cao. Ông chủ đang thiết lập một kênh ẩm thực. Tôi đảm nhận vị trí lên lập kế hoạch quảng cáo. Vì cả tôi và những người khác trong nhóm đều không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực quảng cáo trực tuyến, nên chúng tôi có rất nhiều điều để học hỏi.

Trong ba tháng đầu, hầu hết các tối tôi đều về nhà lúc gần nửa đêm. Tôi cảm thấy rằng kiến thức của mình còn hạn chế. Tôi đã cố gắng hết sức để học hỏi cho công việc. Tôi chỉ hy vọng kênh có thể dựng lên và hoạt động nhanh chóng. Những lo lắng và bất an đeo bám tôi hàng ngày. Ông chủ vào thời điểm đó thực sự đánh giá cao tôi, và vì điều này, tôi rất có động lực để theo đuổi sự nghiệp thành công, cũng như danh và lợi. Tất cả những chấp trước mà tôi nghĩ rằng mình không có trước đây đều hiện ra bề mặt.

Sư phụ đã giảng:

“Thanh niên thường khó tự chủ bản thân; bình thường chư vị thấy họ rất tốt; khi chưa có bản sự gì nơi xã hội người thường, thì tâm danh lợi của họ rất nhẹ. Rồi một khi nổi danh, thông thường họ rất dễ bị tâm danh lợi can nhiễu; họ cảm thấy năm tháng đời này còn là một chặng đường rất dài, còn cần chạy vạy này khác, [còn cần] phấn đấu một phen để đạt được một mục tiêu nào đó nơi người thường.” (Bài giảng thứ ba-Chuyển Pháp Luân)

Mong muốn thiết lập một kênh xuất sắc đã thôi thúc tôi. Tâm trí tôi bận rộn với việc làm thế nào để đạt được tiến bộ nhanh chóng trong một đêm. Tôi hầu như không học Pháp hay luyện công, và gần như quên mất mình là một học viên Đại Pháp.

Vào một đêm Chủ nhật, ba ngón tay phải của tôi đột nhiên trở nên rất cứng và không thể cử động, giống như các triệu chứng của một cơn đột quỵ nhỏ. Tôi hoảng sợ và ngay lập tức phát chính niệm để bài trừ can nhiễu. Sau khoảng một giờ tay tôi đã trở lại bình thường.

Vào lúc đó, tôi phân vân liệu Sư phụ có đang điểm hóa cho mình không. Tôi nhận ra rằng việc truy cầu danh lợi đang thao túng mình. Tôi đang dành cả cuộc đời mình cho công việc để đạt được những mục tiêu nhất định. Điều đáng lo ngại hơn là tâm mong muốn tu luyện của tôi ngày càng yếu đi.

Làm việc trong một môi trường người thường, tiếp xúc với quá nhiều mối quan hệ nam nữ phức tạp và hỗn độn, tôi rất thống khổ và cảm thấy bất lực. Tôi không đủ chính niệm để thay đổi môi trường. Tôi rất biết ơn người bạn cùng phòng, một đồng tu, người đã thường xuyên giúp đỡ khi tôi lạc vào thế giới người thường. Nếu không, tôi sẽ không nhận ra rằng các tiêu chuẩn của mình đang bị ảnh hưởng bởi thế giới con người và rằng mình đã vô tình ngày càng trượt xa khỏi tu luyện.

Sau nhiều đấu tranh và suy ngẫm, phần biết của tôi nói với tôi rằng Chính Pháp đã tới giai đoạn cuối cùng và tôi đã bỏ lỡ trong nhiều năm-khi nào thì tôi sẽ bắt đầu chân tu đây? Khi nào tôi sẽ tinh tấn hơn? Tôi quyết định nghỉ việc và chắc chắn quay lại con đường tu luyện càng sớm càng tốt.

Những suy nghĩ tiêu cực gia tăng khi làm việc trong một hạng mục Đại Pháp

Tôi tới làm việc tại Đài truyền hình Tân Đường Nhân Châu Á vào tháng 12 năm 2019. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy rằng mình đang làm một hạng mục để chứng thực Pháp. Đó là một môi trường tu luyện tốt, mọi người đều học Pháp, luyện công và chia sẻ cùng nhau, điều này lẽ ra đã giúp tôi đề cao trong tu luyện. Sau này tôi mới ngộ rằng cho dù có ở đâu, tôi đều có trách nhiệm với việc tu luyện của mình, và không thể dựa vào môi trường. Nên chủ động tu luyện chứ không bị động.

Vào tháng 7 năm 2020, ngoài kênh y học cổ truyền Trung Quốc (TCM) mà chúng tôi đang phát sóng, người quản lý đã giao cho tôi điều hành một kênh du lịch. Đồng thời, tôi cũng phải đào tạo một người mới. Tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực mỗi ngày. Thực tế, khi mới bắt đầu đào tạo người mới, tôi cảm thấy bị quá tải bởi khối lượng công việc, bao gồm dạy cậu ấy các kỹ năng phần mềm, hỗ trợ cậu ấy hoàn thành những thước phim và đồng thời quản lý doanh thu của kênh TCM.

Tôi không ngờ người quản lý lại muốn tôi đào tạo thêm một nhân viên mới nữa. Tôi chia sẻ với cô ấy rằng mình thực sự không thể đảm nhận một người nữa và hỏi cô ấy có thể tìm người khác làm việc đó không. Cô ấy chỉ đơn giản yêu cầu tôi tăng khả năng làm việc và đảm nhận công việc đào tạo nhân lực.

Tôi khá buồn sau khi trao đổi với cô ấy. Tôi nghĩ rằng cô ấy không biết rằng đó là vì tôi không còn có thể giải quyết mọi việc nên tôi quyết định nói chuyện với cô ấy. Cô ấy dường như không quan tâm đến tôi và tôi đã bị choáng ngợp như thế nào và bắt tôi phải gánh thêm một trách nhiệm. Tôi nảy sinh cảm giác tiêu cực về cô ấy và oán hận cô ấy mà không nhận ra điều đó.

Tâm oán hận là một trở ngại lớn trên con đường tu luyện

Khi tôi chia sẻ với bạn cùng phòng rằng mình không thoải mái với quyết định của người quản lý, cô ấy nói, “Chị lại đang phàn nàn.” Cô ấy thuyết phục tôi buông bỏ và ngừng phàn nàn. Tôi đã bị sốc-tôi nghĩ rằng mình chỉ đang nói về sự thật và cảm nhận của mình. Tại sao cô ấy hiểu nó thành tâm phàn nàn?

Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng đây là cách mình luôn nói chuyện với gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Tôi đã quen với điều đó và thậm chí không nhận ra được rằng mình đang phàn nàn. Tôi bị sốc khi thấy vấn đề của mình và tôi đã không đánh giá mọi việc dựa trên Pháp.

Một lần khác, khi tôi nói với người bạn cùng phòng về những gì mà người quản lý của mình đã làm, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy tôi có tâm oán hận ẩn sâu. Một lần nữa tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi tự hỏi mình tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy. Tôi đã phàn nàn điều đó một cách tệ thế sao? Có lẽ Sư phụ thấy rằng ngộ tính của tôi quá kém nên đã an bài cho đồng tu cùng phòng nhắc nhở tôi. Tôi bắt đầu nhận ra rằng sự cản trở của tâm oán hận sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với việc tu luyện của tôi.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Phật tính của con người là Thiện, biểu hiện từ bi, làm các việc thì trước tiên nghĩ cho người khác, có thể nhẫn chịu thống khổ. Ma tính của con người là ác, biểu hiện sát sinh, trộm cướp, tự tư, tà niệm, khuấy đảo thị phi, phiến động đồn đại, tật đố, độc ác, phát cuồng, lười biếng, loạn luân, v.v.” (“Phật tính và ma tính,” Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi bắt đầu nhận ra rằng tâm phàn nàn này là rất xấu. Cựu thế lực đã thẩm thấu lối suy nghĩ này trong gia đình khi tôi còn nhỏ-họ không nhận ra rằng đó là tâm “phàn nàn” và tôi đã bị nhiễm nó.

Mặc dù tôi đắc Pháp khi còn rất trẻ, nhưng đã không tu luyện vững vàng. Tôi không biết cách hướng nội. Tôi thường hướng ngoại và phàn nàn khi gặp sự việc, và nhận xét người khác với thái độ trịch thượng. Tất nhiên, tất cả những gì tôi thấy là sự thiếu sót của người khác. Tôi không thể hiểu họ bằng trái tim nhân hậu và từ bi, tệ hơn nữa, tôi nghĩ rằng mình rất thấu đáo và giỏi hơn người khác. Đằng sau đó là việc không có khả năng đánh giá cao và thừa nhận người khác, cùng với tâm tật đố.

Một đêm khi tôi đang tắm, áp lực nước đột ngột bị giảm. Tôi nghĩ, “Ai đang làm điều đó? Tại sao họ lấy nước nóng của tôi? Tôi đã bật nước nóng trước!” Tôi nhận ra rằng tâm phàn nàn không chỉ về ai hoặc điều gì mình không thích, nó tồn tại trong trường không gian của tôi và tôi phàn nàn bất cứ khi nào gặp phải việc không vừa ý. Nó có thể không liên quan gì đến người khác-có quá nhiều điều tôi không thể chấp nhận. Bất cứ khi nào gặp phải sự việc đó, tôi đã nổi giận.

Tâm phàn nàn cũng mang đến ý nghĩ tiêu cực là gieo mối bất hòa và kích động thông tin sai lệch. Nếu một người không thể nhìn sự việc một cách lý trí và khách quan, thay vào đó họ nhìn mọi việc bằng suy nghĩ tiêu cực và tâm phàn nàn, thì chẳng phải người đó cũng có thể gây ra sự lệch lạc và méo mó trong nhận thức các việc sao? Khi những lời tiêu cực của tôi đến với những người không thanh tỉnh, nó có thể khiến họ hiểu lầm. Trong trường hợp đó, chẳng phải tôi đang khuấy động mọi việc, gieo mối bất hòa và tạo nghiệp sao? Phản ứng dây chuyền phía sau tâm phàn nàn là rất lớn. Nó không chỉ ảnh hưởng đến người tu luyện mà còn gây hại cho người khác.

Vật chất đen của những lời phàn nàn và tâm oán hận đã bám theo tôi suốt 30 năm, và tôi đã không chú ý loại bỏ nó bằng chính niệm, điều này dẫn đến việc chủ ý thức của tôi không chống lại nó được.

Kể từ bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ đến việc phàn nàn, tôi sẽ cố gắng phủ nhận nó và không coi đó là chính mình nữa. Tôi sẽ loại bỏ nó từng lớp một, mặc dù điều đó rất khó làm và tôi có thể gặp phải những thất bại.

Khi đại dịch bùng phát vào tháng 5 năm nay, hầu hết chúng tôi đều làm việc tại nhà. Vì ở gần công ty nên tôi đến văn phòng làm việc như thường lệ. Tôi nhận ra rằng tâm oán hận khiến tôi khó cảm thấy hạnh phúc và đã bị trầm cảm trong một thời gian dài. Tôi đã sử dụng thời gian trong những tháng này để nhớ lại một lần nữa tâm oán hận xuất hiện ở nơi làm việc, hướng nội sâu hơn để tìm lý do tại sao tôi là người duy nhất oán hận người quản lý nhiều như vậy.

Các đồng nghiệp khác đã làm thế nào để hòa hợp với lãnh đạo của họ? Họ không có vẻ gì là bất bình hay oán hận đến thế. Và tại sao lần nào tôi cũng tập trung vào công việc được giao thêm? Những suy nghĩ này còn non nớt, rất tự cao tự đại và ích kỷ. Tôi không quan tâm đến việc mình đã làm tốt công việc như thế nào hoặc về vai trò của mình trong việc thực sự cứu hết thảy chúng sinh-tôi tập trung vào lý do tại sao người quản lý không quan tâm tới tôi và ép tôi phải làm rất nhiều việc.

Sư phụ muốn chúng ta cứu hết thảy chúng sinh, cân nhắc cho người khác trước và đánh giá mọi việc bằng chính niệm. Tại sao tôi lại cảm thấy khổ khi người khác muốn tôi dành thêm một chút thời gian cá nhân? Tâm này thực sự ích kỷ và khác xa với tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp mà Sư phụ yêu cầu chúng ta.

Tôi nhận ra rằng đó không phải vì mình đang làm một hạng mục Đại Pháp; Tôi sẽ không thể cứu độ chúng sinh nếu tâm của tôi không thuần tịnh, vì điều đó giống như một người thường đang làm công việc Đại Pháp. Tôi nhắc nhở bản thân phải quan tâm tới người khác và tử tế. Ngay cả khi hành xử của họ không làm tôi hài lòng vào lúc này, tôi vẫn nên lấy thiện đãi người.

Bất cứ khi nào tâm phàn nàn xuất hiện, tôi phủ nhận nó, tách nó ra khỏi chân ngã và phủ nhận một niệm bất chính như vậy. Tôi cố gắng biến nó thành một điều tích cực hơn, nghĩ về cách mình có thể làm cho sự việc tốt hơn để chủ ý thức của mình không bị lèo lái bởi tâm oán hận. Sau vài tháng miệt mài nỗ lực, tôi cảm nhận được rằng trường không gian của mình đã giảm đi nhiều vật chất oán hận. Dần dần tôi có thể nhìn người khác bằng thiện tâm cùng sự đánh giá cao, và một phần lớn vật chất làm cho cơ thể mệt mỏi, trầm cảm lâu ngày đã biến mất! Toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bất cứ điều gì xảy ra với một người tu luyện đều là hảo sự

Sau một năm, nhân viên mới mà tôi đào tạo đã có thể giúp kênh TCM rất nhiều việc. Nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy, tôi có thể tối ưu hóa các vấn đề khác liên quan đến kênh và cậu ấy sẵn sàng giúp đỡ bộ phận nhiều hơn. Điều khó khăn đối với tôi lúc ban đầu đã trở thành một món quà và là một điều tuyệt vời trong năm qua.

Giống như Sư phụ đã giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (“Gửi Pháp hội Chicago”-Tinh tấn yếu chỉ III)

Lần này tôi thực sự cảm nhận được điều đó! Cảm ơn Sư phụ đã an bài! Tôi cũng đánh giá cao người quản lý của mình vì đã tin tưởng vào khả năng của tôi và giao cho tôi những trọng trách quan trọng.

Lời kết

Tôi thật xấu hổ khi nói rằng mình đắc Pháp hơn 20 năm, nhưng tôi đã đánh mất rất nhiều thời gian quý giá. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi con và đã điểm hóa cho con nhiều lần.

Tu luyện thực sự là việc nghiêm túc nhất trong vũ trụ. Đây là điều mà tôi luôn biết nhưng không thực sự nhận ra cho đến bây giờ. Vẫn còn rất nhiều sinh mệnh đang chờ tôi cứu. Tôi phải tinh tấn hơn, học nhiều hơn và nhận thức về Pháp tốt hơn, luôn lấy Pháp làm thầy, đóng một vai trò tích cực trong việc cứu độ hết thảy chúng sinh. Con xin cảm ân Sư phụ!

Trên đây là sự nhận thức tại tầng thứ của tôi, vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Trình bày tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Đài Loan năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/22/435169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/25/197151.html

Đăng ngày 05-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share