Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 07-12-2021] Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Khi tiến trình chính Pháp tiếp tục tiến tới, tôi đã ấn tượng sâu sắc trước sự tinh tấn của các đồng tu, bởi họ có thể thực hiện tốt sứ mệnh giảng chân tướng và cứu chúng sinh. Tôi cũng cảm nhận được sự gấp rút cần quy chính lại việc tu luyện của bản thân.

Hoàn cảnh gia đình giúp tôi hướng nội

Chồng tôi không phải là học viên. Ông ấy thường cho rằng việc các học viên giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có liên quan đến chính trị. Bản thân anh trai của ông ấy cũng đã bị bắt giữ phi pháp và bị kết án ở Trung Quốc vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính áp lực này sau đó đã khiến mẹ chồng tôi qua đời. Vì việc này, chồng tôi đã luôn hiểu lầm về Đại Pháp và không cho tôi tới các điểm chân tướng ngoài trời của các học viên chúng ta để giúp mọi người thoái ĐCSTQ.

Khi đại dịch bắt đầu bùng phát, chồng tôi thường rất khó chịu với tôi và nói: “Tôi thấy bà đọc Pháp cả sáng, trưa, tối. Bà còn luyện công, học thuộc Pháp hay phát chính niệm nữa, thế ai sẽ là người làm việc nhà?” Ông ấy không hiểu và đôi khi còn nổi nóng với tôi. Tôi đã học Pháp rất nhiều và tâm tính tôi đã được đề cao.

Sư phụ giảng:

“Nhưng cảnh giới trong tu luyện của chư vị, trạng thái tu luyện của chư vị, sẽ thể hiện vào trong công tác, sẽ làm được rất tốt, đặt chư vị ở đâu thì cũng đều là một người tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Vì thế, tôi đã hướng nội và nhận thấy mình chỉ chăm chăm học Pháp, luyện công, mà chẳng mấy khi chú ý đến việc nhà, không quan tâm chăm sóc đến chồng và rất ít khi nói chuyện với ông ấy. Sau khi nhận ra hành xử của mình không đúng, tôi đã làm các việc của mình sau khi làm việc nhà. Tôi cũng bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến chồng.

Năm ngoái, người thân bên nhà chồng tôi bị phá sản và muốn vay chúng tôi hàng trăm ngàn nhân dân tệ để trả nợ. Lúc đầu, tôi không muốn cho người họ hàng này vay tiền, bởi vì tôi biết khả năng trả lại số tiền đó là không có. Tôi cũng đã dự định mua nhà bằng số tiền đó. Chồng tôi, vốn là người tốt bụng và luôn biết nghĩ cho gia đình nên vì việc này, ông ấy mấy ngày liền không sao ngủ được và đề nghị tôi cho người nhà ông ấy vay tiền. Tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu, nhưng đột nhiên, tôi nhớ tới những lời giảng của Sư phụ:

Sư phụ giảng:

“Từ nay trở đi chư vị gặp phải vấn đề gì thì đều không hề ngẫu nhiên, chư vị hãy có chuẩn bị tư tưởng như vậy. [Sẽ] khiến chư vị trải qua một số nạn, những thứ người thường không buông bỏ được thì toàn là khiến chư vị buông bỏ.” (Pháp Luân Công)

Tôi nhận ra rằng điều này là để giúp tôi tu bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân.

Sư phụ giảng:

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu chỉ)

Tôi nhận ra yêu cầu đầu tiên đối với bản thân là buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, yêu cầu thứ hai là phải biết đặt bản thân vào vị trí của chồng tôi và ủng hộ việc ông ấy giúp người thân trả nợ. Cuối cùng, tôi đã cho người nhà ông vay tiền.

Nhận thấy thay đổi này ở tôi, chồng tôi cũng thay đổi thái độ từ chỗ ngăn cản tôi ra ngoài giảng chân tướng đến chỗ hết lòng giúp đỡ và ủng hộ tôi. Ông ấy bắt đầu giúp đỡ tôi, cẩn thận dỡ từng tập báo mà tôi mang về nhà ra ra rồi gấp từng tờ, và giúp tôi chuẩn bị để đem đi phân phát. Ngoài việc gọi điện thoại trực tuyến, tôi còn có ba chiếc điện thoại di động có cài ứng dụng “Tiểu liên hoa” để gửi tin nhắn về Trung Quốc, và một chiếc điện thoại tự động thực hiện các cuộc gọi về Trung Quốc để khuyên người dân làm tam thoái. Khi tôi thường xuyên ra ngoài giảng chân tướng, chồng tôi lại chủ động coi sóc việc vận hành những chiếc điện thoại đó cho tôi và giúp tôi làm hầu hết việc nhà, nhờ đó, tôi có thể toàn tâm toàn ý dành thời gian cho việc tu luyện và các hạng mục giảng chân tướng.

Đại gia đình tôi có bảy, tám người cùng sống chung với nhau, có cả người bên nhà chồng tôi. Hoàn cảnh khá ồn ào. Tầng một chỉ có duy nhất một phòng, vợ chồng tôi ở đây. Vì thế, việc học Pháp, học thuộc Pháp và tham gia các buổi chia sẻ trực tuyến cũng như thực hiện các cuộc gọi về Trung Quốc, tất cả đều được thực hiện trong căn phòng này. Chồng tôi luôn lắng nghe các chia sẻ và được thụ ích rất nhiều. Tôi tin rằng ông ấy đã dần có thái độ tôn kính Đại Pháp, đôi lúc khi nghe các bài chia sẻ trên Đài Phát thanh Minh Huệ, mắt ông ấy còn đẫm lệ.

Gia đình tôi có một vườn rau cách mặt đất khoảng ba, bốn mét, bên dưới có hai bậc tam cấp bằng đá, dưới nữa là sàn bê tông. Một hôm, con rể tôi đang ở trên lầu thì nghe thấy một tiếng va chạm rất mạnh liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Tôi cũng chạy ra ngoài, thì thấy chồng tôi đang nằm trên sàn bê tông, ông ấy bị rơi từ trên vườn rau bên trên xuống. Tôi lập tức nói với chồng: “Ông mau niệm: Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Chồng tôi đã niệm theo: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Khi chúng tôi đỡ ông ấy lên, ông ấy vẫn tiếp tục niệm và bước đi được vài bước. Tôi hỏi: “Ông vẫn ổn chứ?”. Chồng tôi nói: “Ừ, tôi không sao cả.” Tôi nhìn ông ấy, thấy không có vết thương nào trên người, chỉ có mấy vết xước trên chân ông ấy.

Đúng là kỳ diệu khi một người một người già ở độ tuổi ngoài 60 bị rơi xuống từ độ cao ba mét xuống nền bê tông mà không bị thương.

Phát tặng tài liệu là cơ hội tu luyện

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”
(Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm)

Khi tiến trình Chính Pháp càng ngày càng tấn tới, chúng tôi không chỉ giảng chân tướng trực diện tại các điểm giảng chân tướng ngoài trời và giúp người dân làm tam thoái, mà chúng tôi còn đi tới các vùng ngoại ô để phát báo vào các hòm thư. Ban đầu, tôi cùng đi với các học viên khác. Tuy nhiên, sau đó tôi nhận ra các đồng tu đều có công việc riêng và tham gia những hạng mục giảng chân tướng khác, tôi thấy mình không nên tiếp tục làm phiền họ, vì thế tôi đã tự mang rất nhiều báo, cho vào xe đẩy, và tự bắt xe buýt tới các vùng ngoại ô để phân phát. Trong thời gian này, con rể đã chỉ cho tôi cách định vị bằng điện thoại di động để tôi không bị lạc, nhờ vậy tôi cũng có thể tự kiểm tra được các khu phố mà tôi đã đi qua, để đảm bảo mình không bỏ sót cũng như lặp lại một khu phố nào. Việc này giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Một lần, tôi đi đến một con phố gần nhà để phân phát các tài liệu chân tướng. Tôi đi bộ vào một khu phố chỉ có chục ngôi nhà. Tôi nhìn lên và thấy đường rất dốc, phải đến 60 độ. Trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi vẫn leo lên con dốc đứng, và cảm thấy có chút hụt hơi. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Niệm được một lúc, tôi nghĩ: “Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? “Tôi hướng nội tìm và nhận thấy tâm sợ hãi vụt qua tâm trí mình. Tại sao nó lại xuất hiện? Tôi nhận ra trong tiềm thức, tôi đã có suy nghĩ này: “Sao mình không nghỉ ngơi ở nhà và đừng vất vả thế? Ngay lập tức, tôi phát chính niệm để loại bỏ tất cả các can nhiễu của cựu thế lực, bởi vì tôi chỉ nên đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài. Kể từ đó, chuyện như vậy không bao giờ xảy ra nữa.

Tôi giảng chân tướng cho từng người mà Sư phụ đưa tới cho tôi và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, tôi thấy dùng xe đẩy đi phát tài liệu thì quá chậm, vì vậy tôi đã mua một chiếc ba lô siêu nhẹ, có thể đựng được hơn 200 tờ báo, tay lại cầm thêm một túi báo đầy, như thế rất thuận tiện khi đi khắp các con phố, ngõ hẻm! Tôi luôn bắt đầu lúc 8-9 giờ sáng sau khi phát chính niệm, tới 2-3 giờ chiều mới về nhà, khi đã phân phát hết báo.

Một hôm, trời có sương mù và đường rất trơn. Khi đang mang ba lô đầy báo, tay lại cầm thêm một túi báo, đột nhiên tôi bị mất thăng bằng và suýt bị ngã. Đúng tích tắc tưởng mình sẽ ngã xuống đất, tôi lại đã đứng yên được! Tôi biết lại là Sư phụ bảo hộ tôi, tôi không ngừng lặp lại trong tâm: Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm tạ Sư phụ! Đó là lần thứ ba xảy ra chuyện như vậy.

Một lần đi phát báo, tôi ra khỏi nhà như thường lệ để bắt xe buýt, sau lưng đeo một ba lô báo nặng. Từ nhà đến bến xe mất hơn 10 phút đi bộ. Khi tôi đang leo lên ngọn đồi, tôi thấy rất mệt và nghĩ cực nhọc quá. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: Khó khăn trong tu luyện thực sự có thể giúp chúng ta tiêu nghiệp! Vừa có niệm này, bước chân của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn và cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.

Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng, tôi lại cảm nhận được thần tích xảy ra. Mọi thứ dường như đã được an bài rất tốt: vừa đến bến xe, tôi liền bắt được xe buýt mà không cần phải mất thời gian chờ. Tôi phát báo xong, vừa đến bến xe buýt thì xe cũng đến ngay. Như thế, tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Tôi nhận ra tất cả là do Sư phụ an bài, Ngài coi sóc và ban cho tôi sức mạnh. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi nhớ có một hôm đang phát báo, tôi thấy một phụ nữ trung niên người Trung Quốc đi ra khỏi nhà, vì vậy tôi đi tới và nói: “Chào cô, cô đang đi dạo à?” Cô ấy nói không, và nói cô chỉ có 15 phút để chạy ra ngoài, rồi phải quay trở lại cuộc họp của mình. Tôi nói với cô ấy: “Chúng ta có duyên gặp nhau hôm nay, tôi thấy cô rất tốt bụng nên tôi có điều này muốn nói với cô: Hàng triệu người đã làm tam thoái. Cô đã nghe nói về điều này chưa?” Cô ấy nói cô ấy không có thời gian, cô ấy phải chạy đi và bảo tôi vừa chạy cùng cô ấy vừa nói chuyện. Tôi chạy cùng cô ấy, mang theo một tờ báo và một túi báo, đồng thời nói cho cô ấy về chân tướng Đại Pháp và khuyên cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau 4-5 phút, cô ấy dường như đã tiếp nhận chân tướng và cảm động trước sự chân thành của tôi. Cô ấy đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nói với tôi: “Cảm ơn dì!”

Một lần khác, có một người đàn ông Trung Quốc hỏi tôi khi thấy tôi đưa báo, rằng có phải tôi đang phát báo The Epoch Times không và tôi có phải là tình nguyện viên không? Cậu ấy nói: “Các cô làm việc thật chăm chỉ! Trời nóng quá mà cô phải vác nặng vậy. Đây là đường núi và rất ít người sống ở đây. Cô nên đến nơi có nhiều người hơn.”

Tôi nói với cậu ấy rằng chúng tôi muốn phát báo ở tất cả mọi nơi, và cậu ấy nói: “Ồ, nếu vậy, cô sẽ bị mệt vì đường rất dốc, vậy nên cô hãy tìm một chỗ để nghỉ chân khi mệt!” Tôi trả lời: “Tôi không mệt”, cậu ấy nói: “Cô đang ở bên ngoài một mình mà tiếng Anh của cô lại không được tốt lắm. Nếu cô gặp phải người xấu, hãy bảo vệ bản thân mình! Cô cần chú ý an toàn cho bản thân!” Tôi cảm ơn cậu ấy, sau đó giảng chân tướng và khuyên cậu ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và cậu ấy nói đã thoái rồi.

Lời kết

Trong quá trình làm ba việc, tôi đã hiểu được, chỉ khi học Pháp thật tốt, và tu luyện thật tốt bản thân, tôi mới có thể chính niệm chính hành khi chứng thực Pháp. Chỉ có hướng nội tìm mỗi khi gặp rắc rối, tôi mới có thể chính lại trạng thái không đúng đắn của mình. Trên thực tế, học Pháp là để đề cao, chỉ có học Pháp tốt, tôi mới có thể bước đi một cách ngay chính trên con đường tu luyện của mình. Tôi hy vọng bản thân có thể luôn luôn duy trì trạng thái tinh tấn để thực tu, làm tốt ba việc, xứng đáng với sự từ bi cứu độ của Sư phụ, không phụ kỳ vọng của tất cả chúng sinh, làm tròn thệ ước từ tiền sử, và nhanh chóng cứu được nhiều người hơn nữa!

Tôi hiểu rằng học Pháp tốt là căn bản để làm tốt ba việc. Trong thời gian bị phong tỏa do dịch bệnh, tôi đã không thể tham gia học Pháp nhóm trực diện nên tôi đã học Pháp một mình, luyện năm bài công pháp, học thuộc Pháp và giảng chân tướng qua điện thoại tại nhà. Tôi ước thúc bản thân mỗi ngày đọc ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, học thuộc một mục nhỏ trong Chuyển Pháp Luân, và học các Kinh văn của Sư phụ. Mỗi ngày, ngoài 4-5 tiếng để ngủ ra, tôi đều nắm bắt thời gian rất chắc để học Pháp và làm ba việc. Mặc dù bận rộn, nhưng bản thân tôi luôn cảm thấy trong trạng thái rất tốt và trong tâm tràn ngập niềm vui.

Vào tháng 5 năm nay, tôi đã phát hiện thấy 90 bông hoa Ưu Đàm trắng nở rộ trên cửa trước nhà tôi, trên kính cửa sổ phòng tôi, trên gạch của mái hiên cửa sổ và bên cạnh cửa sổ. Tôi biết đó là Sư tôn đang khích lệ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã giúp tôi đề cao. Trên đây là những chia sẻ trải nghiệm tu luyện của tôi. Xin từ bi chỉ ra cho tôi bất cứ điều gì chưa phù hợp!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội trực tuyến tại Úc 2021 )

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/7/434423.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/9/196919.html

Đăng ngày 15-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share