Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

MINH HUỆ 27-12-2021] Con xin kính chào Sư tôn! Xin kính chào các đồng tu!

Dưới đây là trải nghiệm tu luyện của tôi khi làm việc cho Tạp chí Epoch Times trong vài năm qua.

Bước vào tu luyện và tham gia hạng mục truyền thông

Khi còn nhỏ, những lúc nửa đêm tĩnh mịch, trong đầu tôi thường hay nảy ra những câu hỏi như đời người vì đâu mà có, mục đích sống là gì, vũ trụ được hình thành như thế nào? Tôi cũng thường cảm thấy mình lẽ ra nên có siêu năng lực, và tự hỏi tại sao mình không phải là thần, mà lại là con người?

Những câu hỏi này không có đáp án, trường học cũng không dạy. Mãi đến khi năm 2000, tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp, thông qua không ngừng nghe băng giảng Pháp và đọc các bài giảng Pháp tại các nơi của Sư phụ, tôi mới hiểu đây là chân lý mà tôi hằng chờ đợi, tìm kiếm đời đời kiếp kiếp. Người có thể trở thành Thần là có thể, chứ không phải vọng tưởng. Như thế, tôi chính thức bước vào hàng ngũ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hồi còn đi học, tôi luôn gặp rắc rối trong các mối quan hệ — có những bạn rất tốt đột nhiên cãi nhau với tôi, hoặc mọi người đồng loạt bài xích, lạnh nhạt với tôi, mà tôi không biết mình đã nói hay làm sai điều gì.

Sau khi tu luyện, tôi mới hiểu rằng: “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu” (Chuyển Pháp Luân). Tôi không còn cảm thấy bất an, và đã biết làm sao để trở thành một người tốt và tốt hơn. Mối quan hệ với các bạn học trở nên hài hòa, và toàn bộ môi trường đã thay đổi. Các giáo viên thậm chí còn bảo tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các bạn cùng lớp và dạy họ năm bài công pháp trong thời gian tự học buổi sáng.

Năm 2012, vào ngày thứ hai sau khi tôi giải ngũ, tôi tham gia Epoch Times, và từ đó làm việc toàn thời gian trong lĩnh vực quảng cáo. Tôi nhớ lần đầu tiên đưa danh thiếp cho các doanh nghiệp, chưa ai từng nghe nói đến tờ báo. Một chủ cửa hàng nhượng quyền thậm chí còn khuyên tôi đổi việc, nói rằng “thanh niên mà làm việc này thì không có tương lai”. Một lần khác, một quản lý cao cấp của một công ty bảo hiểm muốn tôi làm việc tại công ty của ông ấy, và nói chỉ cần tôi chăm chỉ thì thu nhập mỗi năm cả trăm vạn cũng rất dễ dàng.

Trong gần chục năm tôi làm việc trong kênh truyền thông, những khảo nghiệm như thế vẫn luôn xảy ra, nhưng tôi biết rất rõ đó không phải là điều tôi muốn theo đuổi. Mặc dù khoảng thời gian này khó khăn, nhưng nguyện vọng của tôi là sử dụng kênh truyền thông để nhanh chóng giảng chân tướng rộng hơn và cứu độ chúng sinh. Hơn nữa, tôi tự tin mình có thể làm tốt việc này và bảo đảm cuộc sống bình thường.

Sự thực đã chứng minh, con đường gian nan nhất đã qua rồi, tôi giờ đã thành gia lập nghiệp, và vẫn duy trì cuộc sống tốt đẹp. Thuận theo tiến trình Chính Pháp được đẩy lên, danh tiếng và ảnh hưởng của Epoch Times cũng được mở rộng, toàn thể hoàn cảnh đang nhanh chóng phát triển theo hướng chính diện. Chúng ta càng phải nắm bắt thật tốt cơ hội này để tu luyện bản thân cho tốt, nâng cao trình độ nghiệp vụ, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Nâng cao tính chuyên nghiệp và thay đổi ấn tượng của khách hàng

Một hôm, người giám sát của tôi đưa tôi đến thăm một khách hàng không còn quảng cáo qua kênh của chúng tôi nữa. Người giám sát nói chúng tôi phải lấy lại quan hệ đối tác với cô ấy, và giao cho tôi lo việc này.

Trước đây, tôi đã nghe nói khách hàng này rất kỹ tính, hành xử theo cảm xúc, và không hài lòng với nội dung và phong cách quảng cáo mà chúng tôi làm ra cho doanh nghiệp của cô. Chúng tôi phải đổi đến ba phóng viên viết bài quảng cáo cho cô. Cô ấy cũng không thích thiết kế quảng cáo nên chúng tôi tìm một số nhà thiết kế để điều chỉnh lại. Nhưng tiến độ công việc vẫn không đi đến đâu, thậm chí đã khiến mấy đồng tu lần lượt nghỉ việc.

Trước khi đến gặp cô ấy, tôi đã đọc những email mà cô ấy gửi cho kênh truyền thông. Lời lẽ của cô rất nghiêm khắc. Ngoài những từ ngữ trách cứ, điều khiến tôi lo ngại nhất là cô ấy cáo buộc chúng tôi đã lừa dối, khiến cô ấy mất hơn triệu đô tiền quảng cáo, hại cô ấy lâm vào cảnh nợ nần, bảo chúng tôi không phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn, không chuyên nghiệp… giữa những hàng chữ tràn ngập oán khí, thù hận.

Sau khi trao đổi với khách hàng, tôi và đồng tu thiện ý đề xuất sẽ làm một quảng cáo miễn phí cho cô ấy. Cô ấy mới bớt tức giận, đồng ý cho chúng tôi một cơ hội.

Chúng tôi đã cẩn thận xem xét nhu cầu của khách hàng và lên kế hoạch quảng cáo, đồng thời thực hiện nhiều cuộc gặp gỡ, trao đổi. Cô ấy dần tin tưởng chúng tôi, coi chúng tôi như bạn bè, sẵn sàng mở lòng giao lưu, chia sẻ.

Sau khi thực hiện một loạt quảng cáo cho khách hàng này, cô ấy đã tin tưởng vào dịch vụ quảng cáo của The Epoch Times. Tôi cùng đồng tu đã phân tích kết quả quảng cáo trong báo cáo tổng kết, đồng thời đề xuất gia hạn hợp đồng và bày tỏ mong muốn được hợp tác với cô ấy một lần nữa. Cô ấy vui vẻ đồng ý, và chúng tôi đã ký hợp đồng một cách suôn sẻ.

Trong lúc trò chuyện, khách hàng đột nhiên nhắc lại về Pháp Luân Công, cho chúng tôi một cơ hội nữa để giảng chân tướng, giới thiệu về Pháp Luân Công, về Thần Vận, v.v.. Tôi và các đồng tu đều tin rằng đây là an bài xảo diệu của Sư phụ. Con đường đi cho chính rồi, thì cửa đang đóng sẽ mở, chúng tôi đã thực sự cứu độ được vị khách hàng này.

Tu bỏ tự ngã, suy nghĩ cho đồng tu

Công việc của tôi không phải chỉ phải chịu áp lực bên ngoài từ khách hàng mà cả áp lực từ nội bộ công ty. Mâu thuẫn giữa các học viên là một quá trình khoan xương xẻo tim để loại bỏ chấp trước và đề cao tâm tính.

Khi có nhiều kinh nghiệm hơn, công việc hiệu quả hơn, tôi được thăng chức làm giám sát viên, nhưng mâu thuẫn với nhân viên mới cũng ngày càng lớn hơn. Một lần, đồng tu A thực hiện một dự án quảng cáo mà tôi phụ trách, đã tự tiện sửa đổi nội dung mà không có sự chấp thuận của tôi. Tôi đã rất tức giận, thế là chúng tôi cãi nhau, tranh chấp một hồi. Đồng tu B cảm thấy rằng tôi với anh ấy không phối hợp như một chỉnh thể nên không chịu tiếp nhận kiến nghị chỉnh sửa quảng cáo của tôi, và khăng khăng rằng phải để cho khách hàng xem rồi mới chịu phối hợp điều chỉnh.

Còn đồng tu C cảm thấy tôi không hiểu cách làm quảng cáo nên không muốn phối hợp, không muốn nghe tôi. Đồng tu D coi tôi như không khí, hoàn toàn phớt lờ tôi.

Những mâu thuẫn và khoảng cách này ngày càng sâu dày. Dần dần, tôi cũng không cố gắng giao tiếp với họ nữa. Mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng tôi rất khó chịu. Đôi khi tôi bực đến mức đêm cũng không sao ngủ được, cả đêm nằm nghĩ đồng tu này kia tệ quá, thật không biết cách cư xử, không tôn trọng cấp trên, tự phụ, ra vẻ hiểu biết, không coi ai ra gì, v.v. Càng nghĩ càng giận, tôi lại càng khó chịu.

Sau một loạt sự cố, tôi chợt ý thức ra, mình làm sao vậy? Tại sao mình lại khó chịu? Tại sao cứ oán giận trong tâm? Gặp mâu thuẫn, lẽ nào mình không thể hướng nội vô điều kiện xem mình sai ở đâu? Tại sao lại hướng ngoại nhìn? Chẳng giống người tu luyện chút nào!

Tôi cố gắng hướng nội tìm chỗ thiếu sót của mình, nhưng trong đầu liên tục xuất ra suy nghĩ: “Mình không sai; chính họ mới sai”. Loại tư tưởng xấu này rất mạnh, khiến tôi càng bị hãm vào những cảm xúc phụ diện. Có điều, tôi nhanh chóng nhận ra tư tưởng này không phải là chân ngã của tôi, và tôi đã phát chính niệm diệt trừ nó, cũng có hiệu quả nhưng tư tưởng xấu vẫn không ngừng xuất hiện.

Dù sao, cũng có chuyển biến tốt là tôi đã dần dần hình thành cơ chế hướng nội tìm, nhận thấy cái tự ngã kia đã bành trướng quá rồi, là tâm tự phụ, cho rằng mình là người giám sát, có nhiều kinh nghiệm, thì người khác phải nên phối hợp chỉnh sửa, mà đây chẳng phải là tâm hiển thị sao?

Hơn nữa, tôi đã coi thường người khác và có tâm tranh đấu, cứ chấp trước vào đúng sai, và không thể khoan dung hay quan tâm đến các đồng tu.

Tôi nhớ lại trong một số cuộc họp, tôi đã đặt những câu hỏi quá trực tiếp và bày tỏ đề xuất của mình một cách thiếu tế nhị, khiến các học viên khác cảm thấy xấu hổ. Tôi có thể đã vô tình làm tổn thương người khác mà không biết. Bây giờ nhìn lại, những lời mà tôi nói lúc đó rất thô lỗ.

Sư phụ giảng:

“Ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi hướng nội, tôi phát hiện ra tư tâm ẩn sâu — tôi sợ một số học viên đó không thể phục vụ khách hàng tốt, và khách hàng sẽ không gia hạn hợp đồng, khiến tôi không có thu nhập và chịu thiệt hại về tài chính. Mặc dù tôi đã tìm ra nhiều thiếu sót của mình, nhưng những mâu thuẫn vẫn không được giải quyết.

Sau đó, khi gặp lại những học viên này, tôi tự nhủ mình phải thiện và không được động tâm bất kể họ đối xử với tôi như thế nào. Tôi phải để họ cảm nhận được tâm từ bi của một người tu luyện, và tôi phải hướng nội tìm vô điều kiện, và đối tốt với họ.

Ban đầu, tôi cảm thấy hơi lúng túng và thiếu tự nhiên. Nhưng rồi tôi thấy rõ những mâu thuẫn và khoảng cách giữa chúng tôi đang dần tan biến. Mọi thứ bắt đầu đi theo chiều hướng tích cực sau khi tôi thay đổi thái độ và hành vi của mình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng những suy nghĩ tiêu cực về người khác vẫn xuất hiện trong đầu tôi nhưng ngày càng yếu hơn.

Một hôm, chấp trước mạnh mẽ vào tâm phàn nàn lại nổi lên, và tôi cảm thấy mình sắp bùng nổ. Tôi thậm chí còn muốn đánh người. Khi cơn giận này bùng lên, tôi biết đây không phải là tôi, nhưng lại không thể kìm nén nó. Tôi cảm thấy tổn thương, cảm thấy bị các đồng tu hiểu nhầm và bắt nạt.

Thông qua việc học Pháp và liên tục phủ nhận những tư tưởng xấu, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: “Tôi rất đau, nhưng chẳng phải những người khác cũng đau sao? Không bên nào trong xung đột cảm thấy tốt về điều đó.” Với niệm đầu này, tâm từ bi của tôi trỗi dậy, và tôi cảm thấy mình nên quan tâm đến những người khác vì họ đang làm việc rất vất vả.

Nghĩ vậy, tôi lại tình cờ đọc được đoạn Pháp:

“Tôi thường hay giảng một câu thế này, tôi nói một người không mang theo bất cứ quan niệm nào của bản thân mà nói với người khác, chỉ ra cho người khác khuyết điểm của họ, hoặc nói với họ gì đó, thì họ sẽ bị cảm động đến rơi lệ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi bình tĩnh lại và sức nặng đè lên tâm tôi dường như đã biến mất. Cơ thể tôi trở nên thoải mái và cảm thấy như được bao bọc trong trường năng lượng. Mắt ngấn lệ, tôi thầm nói với Sư phụ rằng tôi đã sai và tôi sẽ đề cao và thực sự quan tâm đến người khác.

Khi tôi tiếp tục điều chỉnh hành vi và suy nghĩ của mình, những xung đột này biến mất nhanh chóng. Khi tôi gặp lại những đồng tu đó, chúng tôi nói chuyện như thể không có chuyện gì xảy ra, chúng tôi phối hợp cũng suôn sẻ hơn. Tôi thực sự cảm thấy sự kỳ diệu của việc tu luyện, và cũng hiểu rằng nghiệp rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu.

Đối xử tốt với người nhà

Trong nhiều năm tu luyện, tôi đã có nhiều bước đột phá và không ngừng đề cao tâm tính của mình. Khi khách hàng của tôi đưa ra những yêu cầu vô lý, tôi cũng có thể đối xử với họ theo nguyên lý của Đại Pháp. Khi có xung đột với các đồng tu, tôi có thể nhanh chóng nhận ra những thiếu sót của mình và chính lại chúng. Mọi thứ dường như đang tiến triển ổn định, nhưng tôi lại thất bại rất nhiều trong các mối quan hệ gia đình.

Trong ứng xử với các đồng tu, tôi dường như là một người tu luyện tinh tấn. Tuy nhiên, khi ở nhà, hành vi của tôi còn tệ hơn một người thường — tôi không che giấu bản chất tà ác của mình, và đắm chìm trong cảm xúc của bản thân. Nếu có bất đồng, tôi sẽ lập tức phản bác bằng những lời lẽ gây tổn thương.

Một người nhà, Giả (hóa danh), bị ốm sau khi chúng tôi xảy ra xung đột, và phải đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Khảo nghiệm này diễn ra quá khốc liệt và đột ngột khiến tôi hoàn toàn choáng váng. Tôi nghĩ mình đã tu luyện rất tốt và Giả rất ủng hộ tôi. Hóa ra, cô ấy rất bất mãn với tôi.

Tôi hối hận về cách cư xử và cách ăn nói của mình ở nhà. Khi tương tác với bạn bè, khách hàng và các đồng tu, tôi có thể nhanh chóng nhận ra những thiếu sót của mình và chính lại bằng Pháp. Tuy nhiên, tôi không tốt với Giả, và áp đặt tiêu chuẩn của mình lên cô ấy. Tôi cũng không lắng nghe những lo lắng và đề xuất của cô ấy.

Viết đến đây, tôi nhận ra những gì tôi nói ở trên về việc các đồng tu đối xử không tốt với tôi thực ra đều là điểm hóa của Sư phụ, cho tôi thấy thái độ của mình đối với gia đình thậm chí còn tệ hơn, ngạo mạn hơn. Mấy chục năm qua, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn với Giả, không chịu nghe phê bình, hiếu thắng, hay tranh cãi với cô ấy, cực kỳ cứng đầu và tự ngã lớn. Tôi có sơ hở rất lớn, vì tôi đã không tu luyện phương diện này.

Tôi tự nhủ lần này cần phải sửa tất cả những thói quen xấu này và nghiêm túc đề cao trong tu luyện; Tôi phải là một người tốt ở bất kể nơi đâu, và tôi không thể để Giả phát triển những suy nghĩ tiêu cực đối với Đại Pháp vì những thiếu sót của tôi. Tôi ở đây để cứu mọi người, chứ không phải hủy họ.

Tôi đã chủ động xin lỗi Giả và xin cô ấy tha thứ nhưng không được. Trong một thời gian dài, thái độ của cô ấy đối với tôi rất gay gắt và lạnh lùng, lời nói đầy mỉa mai.

Tuy nhiên, tôi tự nhủ rằng mình phải bao dung và không được nổi nóng. So với những gì mà Giả đã phải chịu đựng, những điều tôi đang trải qua chẳng là gì cả. Tôi phải vượt qua khảo nghiệm này. Thời gian trôi qua, chúng tôi tương tác ngày càng nhiều, từ trong tâm, tôi bắt đầu quan tâm đến cô ấy và chủ động giúp việc nhà. Tôi đã thay đổi hành vi và thái độ của mình, đồng thời tu khẩu. Môi trường thay đổi, và cô ấy không phàn nàn về tôi nữa. Mọi thứ dần trở lại bình thường. Tôi biết đây là huyền năng của Đại Pháp, và tôi một lần nữa cảm nghiệm được sức mạnh của tâm từ bi và rằng không có gì mà Đại Pháp không thể làm được.

Tôi đã vấp ngã hết lần này đến lần khác, cũng như gặp phải nhiều khảo nghiệm trong quá trình chứng thực Pháp trong Epoch Times, nhưng không gì khiến tâm tôi dao động về việc chứng thực Pháp trong hạng mục này. Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, và tôi phải nắm bắt cơ hội này để tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, vì con đường đến tương lai ngày càng rộng mở.

Trên đây là trải nghiệm tu luyện của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Đài Loan 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/27/435312.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/1/197722.html

Đăng ngày 20-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share