Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 19-12-2021] Tôi là một học viên Đại Pháp ở Đài Đông, Đài Loan. Nhân cơ hội này, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm cứu người của mình bằng cách gọi điện thoại đến Trung Quốc.

Chúng tôi có một nhóm học viên ở huyện Đài Đông, đã gọi điện thoại giảng chân tướng trong 12 năm. Chúng tôi đã làm việc và phối hợp với nhau như một chỉnh thể. Đúng như Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Ví như khi đưa nắm tay ra, mọi người phải nắm lại thì mới mạnh” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm cùng nhau trước khi bắt đầu gọi điện thoại. Chúng tôi cũng nhắc nhở nhau duy trì chính niệm và từ bi. Chúng tôi muốn người nhận điện thoại cảm nhận được sự chân thành và tốt bụng từ giọng điệu của chúng tôi, để đạt được hiệu quả giảng chân tướng.

Khi làm việc trong môi trường nhóm, chúng tôi cảm nhận một trường năng lượng mạnh mẽ xung quanh, và chúng tôi tự tin hơn khi gọi điện. Chúng tôi học hỏi khi nghe các cuộc trò chuyện của các thành viên khác trong nhóm, điều đó giúp nâng cao kỹ năng giao tiếp của cả nhóm. Khi có người gặp khó khăn trong giảng chân tướng, các thành viên khác trong nhóm sẵn sàng giúp đỡ. Khi có người gặp trở ngại, như người nghe im lặng, thay đổi chủ đề hoặc xúc phạm, thì các thành viên khác tiếp ứng người gọi để phản hồi cho thích hợp.

Những học viên có kinh nghiệm dẫn dắt các học viên mới tham gia vào nhóm. Điều này đã giúp các thành viên mới nhanh chóng có được sự tự tin và kỹ năng giao tiếp cần thiết để nói về cuộc bức hại cũng như khuyên mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Nhóm chúng tôi tiến bộ nhanh chóng và thể hiện sức mạnh trong việc phối hợp chỉnh thể cứu người.

Đầu năm 2020, khi virus Vũ Hán bùng phát, chúng tôi bắt đầu gọi điện từ nhà riêng thay vì gọi theo nhóm. Tôi hiểu mình phải tiếp tục nỗ lực này. Vì vậy, tôi quyết tâm làm tốt việc cứu người và tuân theo các yêu cầu của Sư phụ. Tôi tự hào là một học viên Đại Pháp!

ĐCSTQ ra sức tăng cường lừa dối người Trung Quốc về virus Vũ Hán. Họ che giấu tình hình thực tế bằng cách tạo ra hình ảnh sai lệch rằng họ đã kiểm soát được đại dịch. Điều này đã ngăn trở một số người lắng nghe chân tướng của chúng tôi. Một số người không trả lời các cuộc điện thoại của chúng tôi. Một số tỏ ra thờ ơ với những gì chúng tôi nói về tình hình thực tế. Và một số thậm chí còn chửi bới chúng tôi.

Khi xử lý với những tình huống này, chúng tôi bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi đang gọi cho bạn với hy vọng bạn có thể vượt qua đại dịch. Chúng tôi chân thành mang tới cho bạn cơ hội để được an toàn. Xin đừng bỏ lỡ cơ hội vô giá này!”

Cũng có nhiều người cảm ơn chúng tôi vì đã cho họ biết tình hình thực tế. Một phụ nữ ở Vũ Hán đã sẵn sàng đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, chúng tôi đã hướng dẫn bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Nghe bà niệm nhiệt thành, chúng tôi rất cảm động.

Một người khác hỏi tôi đang gọi từ đâu. Khi biết tôi gọi điện từ Đài Loan, ông cảm ơn chúng tôi vì đã làm điều ý nghĩa này. Ông nói với tôi rằng ông vẫn chưa thoái ĐCSTQ, mặc dù đã nghe các học viên khác giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau đó, ông đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Những người khác kiên nhẫn lắng nghe khi chúng tôi nói. Sau đó, họ nói với chúng tôi rằng các học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đã giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy các học viên ở Trung Quốc đã làm rất tốt việc cứu người!

Đối xử với mọi người như thể họ đang chờ đợi để được cứu độ

Khi chúng tôi gọi cho những người làm việc trong các cơ quan cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án nhân dân, bên cạnh việc nói với họ cách tự bảo vệ mình trong đại dịch, chúng tôi cũng khuyên họ thả vô điều kiện bất kỳ học viên Đại Pháp nào mà họ đã bắt giữ. Nhiều cảnh sát vẫn còn lương tâm.

Các thành viên nhóm chúng tôi coi họ như những người đang chờ được cứu độ và nói chuyện với họ bằng sự kiên nhẫn và tâm từ bi. Nhiều người đã thay đổi thái độ đối với Đại Pháp.

Một hôm, tôi gọi điện đến một văn phòng an ninh nội địa ở Trung Quốc. Các cảnh sát ở đó lần lượt háo hức nghe điện thoại. Mỗi người đều hỏi tôi những gì tôi đã nói với người trước. Tôi lặp lại những gì tôi đã nói về tình hình thực tế ở Trung Quốc, rằng Pháp Luân Đại Pháp cứu người, và các học viên đang bị bức hại. Cuộc gọi này đã giúp ba cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Khi một số học viên ở một thành phố vùng Đông Bắc Trung Quốc bị bắt, chúng tôi nhận được số điện thoại của những người liên quan. Tôi đã gọi cho người hướng dẫn của bộ phận an ninh nội địa chịu trách nhiệm về vụ này.

Trong hai cuộc gọi đầu tiên, ông ấy nghe mà không nói gì. Đến cuộc gọi thứ ba, lúc đầu, ông ấy vẫn im lặng. Nhưng khi tôi đề nghị ông ấy thả các học viên, ông ấy đột nhiên nói: “Chúng tôi sẽ thả ba học viên mà bà đề cập đến vào ngày mai.” Ngày hôm sau, chúng tôi nhận được tin nhắn rằng ba học viên đã về nhà.

Một số học viên tránh gọi cho các luật sư. Họ nghĩ vì các luật sư được đào tạo theo hệ thống giáo dục của ĐCSTQ nên sẽ rất khó để nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Theo kinh nghiệm của tôi, tôi đã nói chuyện với nhiều luật sư hiểu biết về tư pháp và sẵn sàng biện hộ cho các học viên. Một luật sư nói khi thoái ĐCSTQ: “Hãy sử dụng tên thật của tôi để thoái xuất. Tôi không cần hóa danh!”

Tôi ngộ ra rằng mỗi cuộc điện thoại cũng là một cơ hội để chúng ta tu luyện. Chúng ta có thể nói chuyện với những người khác nhau ở các địa vị xã hội và hoàn cảnh khác nhau. Tuy nhiên, mỗi cuộc gọi đều chứa đựng những hàm ý mà Sư phụ đã an bài để chúng ta ngộ, và những cảnh giới mà Ngài đã an bài để chúng ta có thể đạt tới.

Kiên trì trong đại dịch

Năm ngoái, trong thời gian phong tỏa, nhiều đồng tu đã tham gia nhóm gọi điện thoại của chúng tôi. Tuy nhiên, vào tháng 5, Đài Loan cũng rơi vào tình trạng báo động cấp ba, và nhiều hoạt động nhóm tạm thời bị hạn chế như tập trung thành nhóm để gọi điện thoại và giảng chân tướng tại các điểm du lịch. Tất cả chúng tôi đều hiểu tầm quan trọng của việc gọi điện cứu người, vì vậy chúng tôi bắt đầu gọi điện từ nhà.

Tuy nhiên, hệ thống mà chúng tôi sử dụng đã bị can nhiễu nghiêm trọng trong thời gian đó. Nhiều cuộc gọi của chúng tôi đã bị chặn. Vì vậy, nhiều học viên đã chuyển sang sử dụng Internet để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chỉ một số học viên kiên trì gọi điện thoại từ nhà. Hiệu quả của các cuộc gọi đã giảm đi rất nhiều.

Chúng tôi đã nhận được một hệ thống gọi điện thoại mới vào tháng 7 này. Một số học viên đã giúp cài đặt hệ thống, sau đó các cuộc điện thoại của chúng tôi vẫn hiệu quả như trước. Tôi xin chân thành cảm ơn các đồng tu đã nỗ lực một cách vô tư vô ngã!

Đến giữa tháng 8, mức cảnh báo ở Đài Loan đã giảm xuống cấp hai, chúng tôi lại tiếp tục các hoạt động gọi điện thoại nhóm. Khi có người mới tham gia nhóm, tôi đã giúp cô ấy lập tài khoản, dạy cô ấy cách gọi điện bằng hệ thống, và chỉ cho cô ấy cách tải số điện thoại. Vào buổi tối hôm sau, cô ấy nói đã tải số điện thoại thành công, và trong cuộc điện thoại đầu tiên, cô ấy đã thuyết phục được bên kia thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Kinh nghiệm của cô ấy đã khích lệ các học viên trong nhóm. Tôi cảm thấy chỉ cần chúng ta có tâm cứu người, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Tu bỏ các chấp trước

Năm ngoái, nhiều chấp trước của tôi nổi lên, và tôi bị nhiều thứ người thường quấy nhiễu, như tâm sợ hãi, tranh đấu, oán hận và an dật. Chính niệm của tôi lúc mạnh, lúc yếu, và giọng nói bị khàn đi. Tình trạng của tôi đã can nhiễu nghiêm trọng đến hiệu quả cứu người.

Trong một buổi học Kinh văn nhóm, chúng tôi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ:

“Sự việc trước đây có sao thì cũng không nhớ đến nữa, cần nghĩ đến là từ nay về sau làm sao cho tốt, thật sự có trách nhiệm với bản thân mình và chúng sinh.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Lời giảng của Sư phụ khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi hướng nội để tìm nguyên nhân, sau đó tôi cảm thấy xấu hổ. Vì tư tâm của mình, tôi đã quên rằng sứ mệnh của mình là cứu độ chúng sinh, và tôi thậm chí còn bám chặt vào các chấp trước của mình. Tôi đã loại bỏ tư tâm, sau đó chia sẻ trải nghiệm vượt qua ma nạn của mình với các đồng tu trên nền tảng nhóm.

Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã tu bỏ được nhiều chấp trước của mình. Những chia sẻ của tôi cũng đã khích lệ các đồng tu trong nhóm. Mọi người đều tinh tấn hơn.

Lời kết

Nhìn lại con đường cứu chúng sinh bằng cách gọi điện thoại, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã an bài cho chúng ta từ rất lâu rồi, và việc đi trên con đường này như thế nào là tùy thuộc vào chúng ta. Sư phụ đã ban cho chúng ta xưng hiệu vĩ đại nhất trong vũ trụ “đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002]). Chúng ta phải làm ba việc tốt nhất, với nỗ lực cao nhất của mình, để xứng đáng với danh hiệu vinh quang này!

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/19/435003.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/4/197971.html

Đăng ngày 04-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share