Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-11-2021] Tôi là một bác sỹ phẫu thuật đã nghỉ hưu, năm nay vừa tròn 70 tuổi.
Tôi đã tham gia khóa giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, 28 năm trước, và những lời dạy của Ngài đã thay đổi tư tưởng của tôi. Tôi nhận ra không có gì trong thế giới vật chất này thực sự quan trọng, và mục đích cuối cùng của đời người là trở về với chân ngã của bản thân. Khi đó tôi quyết định trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tại nơi làm việc, tôi là người đầu tiên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau đó, một số bác sỹ và y tá cũng bước vào tu luyện. Trong thời kỳ mà đạo đức của các chuyên gia y tế đang giảm sút, những học viên Đại Pháp chúng tôi đã cố gắng trở thành những người tốt nhất có thể. Chúng tôi đã từ chối quà tặng của bệnh nhân và hoa hồng từ các công ty dược phẩm. Chúng tôi thường giúp đỡ các bệnh nhân với các hóa đơn y tế của họ, và quyên góp cho những người gặp khó khăn.
Y đức của chúng tôi đã được người dân địa phương ca ngợi, và có ảnh hưởng tích cực đến cộng đồng. Do đó, nhiều người đã đến để tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp.
Giúp đỡ các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn
Hơn 20 năm trước, có một bệnh nhân trạc ngoài 50 tuổi trong tình trạng tập tễnh đến khám ở chỗ chúng tôi. Sau khi khám, bà được chẩn đoán là gãy xương đầu gối. Để ổn định đầu gối, bà đã phải bó bột toàn bộ chân. Bà ấy lo lắng vì không thể liên lạc được với người nhà. Tuy sống không xa bệnh viện, nhưng căn hộ của bà ấy ở tầng 7 và không có thang máy. Bà ấy không biết về nhà bằng cách nào.
Tôi bảo bà ấy không nên lo lắng. Sau khi thu xếp công việc xong, tôi mượn xe lăn để đẩy bà về nhà. Sau đó, tôi cõng bà ấy trên lưng và bà ấy vòng tay qua cổ tôi, rồi tôi đưa bà ấy lên nhà. Tôi nhanh chóng quay lại bệnh viện sau khi bà ấy đã an toàn tại nhà.
Bà ấy rất xúc động: “Ông đúng là một bác sỹ tốt, tôi có thể cảm ơn ông như thế nào đây?!”
Sau đó, một cô giáo đã đưa người cha già của cô đến bệnh viện. Ông lão là một công nhân nhà máy đã nghỉ hưu, và đã trên 80 tuổi. Ông gặp khó khăn trong việc đi lại và vệ sinh cá nhân. Ông bị ung thu xương một bên bàn tay, các mô xung quanh khu vực ung thư đã bị hoại tử. Nhà ông cụ cách bệnh viện vài trạm xe buýt, nhưng việc đến khám là một chuyến đi không dễ dàng gì.
Cô con gái khóc khi kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của họ. Người anh trai duy nhất của cô qua đời cách đó không lâu. Giờ lại là thời điểm cuối năm học, và cô không thể dễ dàng xin nghỉ làm vì công việc bận rộn. Hôm đó, cô đã nhờ một số người giúp để đưa cha cô đến đây, nhưng lần sau cô không biết phải làm thế nào.
Tôi thấy thương cảm cho cô ấy, và nói: “Tôi sẽ giúp cô. Hôm nay tôi sẽ rửa sạch vết thương cho ông cụ. Lần sau, tôi sẽ đến nhà cô khi tôi tan ca. Bằng cách này, cô sẽ không cần đưa cụ đến bệnh viện nữa.”
Trong hai tháng tiếp theo, tôi thường xuyên đến thăm ông cụ. Đó là một mùa hè nóng nực, và áo sơ mi của tôi ướt đẫm mồ hôi khi đến căn hộ của họ. Cô con gái rất biết ơn tôi và cố gắng đưa cho tôi tiền và quà để cảm ơn, nhưng tôi lịch sự từ chối bất cứ thứ gì cô ấy đưa cho tôi. Cô ấy muốn gửi biểu ngữ công nhận đến bệnh viện của tôi, nhưng tôi cũng ngăn cô ấy làm điều đó.
Tôi đã nói với cô ấy vài lần: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Chúng tôi tu luyện thiện tâm. Chúng tôi làm việc tốt để giúp đỡ người khác mà không mong cầu được báo đáp. Đừng cảm thấy mắc nợ tôi vì những điều nhỏ nhặt như vậy.“ Cô ấy đã nhận ra vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, và biết các học viên Đại Pháp sống với tiêu chuẩn cao.
Sau đó, tôi nghe nói cô ấy đã đến gặp giám đốc bệnh viện và khen ngợi tôi vì những gì tôi đã làm cho gia đình cô ấy. Lãnh đạo muốn tổ chức một cuộc phỏng vấn, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, tôi nghe một đồng nghiệp nói rằng một đài truyền hình địa phương đã phát một phóng sự về việc tôi đã giúp đỡ những bệnh nhân của mình như thế nào. Bệnh viện đã cho tôi một khoản tiền thưởng, nhưng tôi đã từ chối.
Có trách nhiệm với bệnh nhân
Đặt nhu cầu của bệnh nhân lên hàng đầu và chịu trách nhiệm về họ nên là đức tính cơ bản của các chuyên gia y tế. Điều này rất hữu ích cho sự hồi phục của bệnh nhân.
Cách đây hơn chục năm, tôi từng tiếp nhận một bệnh nhân bị tiểu máu đến điều trị. Ông ấy không đau nhưng có lượng hồng cầu trong nước tiểu cao. Tôi đề nghị siêu âm hệ tiết niệu của ông ấy. Bệnh nhân không hài lòng: “Tôi vừa siêu âm ở bệnh viện khác. Tôi sẽ phải trả thêm 120 nhân dân tệ nữa. Điều đó không cần thiết. Tôi không muốn làm. Làm ơn kê cho tôi một số loại thuốc để cầm máu.”
Tôi giải thích với ông ấy: “Khi bác sỹ chẩn đoán, kết quả xét nghiệm của các bệnh viện khác chỉ để tham khảo. Hôm nay ông gặp tôi. Tôi sẽ điều trị dựa trên các triệu chứng của ông và chịu trách nhiệm về ông. Tôi hiểu lý do của ông. Ông không muốn lãng phí tiền cho những thứ không cần thiết. Và ông lo lắng rằng bác sỹ có thể không trung thực với ông.”
Rõ ràng là bệnh nhân đã tin vào kết quả xét nghiệm trước đó, và không tin tưởng hoàn toàn vào tôi.
Tôi nói với ông ấy: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Mọi người xung quanh đây đều biết tôi. Tôi tin cần phải có một xét nghiệm khác. Nếu tôi chỉ làm theo ý ông, thì tôi không có trách nhiệm với ông, và tôi thấy không yên tâm.” Khi nghe điều này, ông ấy đã đồng ý làm xét nghiệm.
Để nhắc nhở bác sỹ chụp X quang, tôi đã viết “để loại trừ sự phát triển gần đây” trên phiếu xét nghiệm. Khi có kết quả, họ chỉ ra có một khối u mới trong bàng quang, thường có nghĩa là ung thư.
Người bệnh nhân đã được phẫu thuật cắt bỏ các mô ung thư. Sau đó, ông ấy đã cảm ơn tôi nhiều lần: “Cảm ơn ông vì đã giúp tôi làm xét nghiệm, nếu chậm trễ ca mổ sẽ không thể thực hiện được.” Gia đình ông ấy cũng đến gặp tôi khi họ có vấn đề về sức khỏe, vì họ biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.
Vào 10 năm trước, một giáo viên từ trường trực thuộc của chúng tôi đến khám vì cô ấy có máu trong phân của mình. Trong quá trình kiểm tra ban đầu, tôi cảm thấy có một cục cứng trong trực tràng của cô ấy. Những phát hiện như vậy hầu như không phải là một dấu hiệu tốt.
Tôi đã giới thiệu cô ấy đến một bác sỹ chuyên khoa để làm sinh thiết. Trước khi cô ấy rời đi, tôi nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm tra thêm. Sau đó, tôi không nhận được tin tức gì từ cô ấy, và nghĩ rằng cô ấy đã làm theo lời khuyên của tôi.
Một tháng sau, một đồng nghiệp là bác sỹ phụ khoa kể cho tôi về bệnh tình của người này: “Cô ấy đã đến gặp bác sỹ chuyên khoa sau khi rời khỏi đây. Bác sỹ chuyên khoa nói rằng ông đã chẩn đoán sai cho cô ấy. Không có khối u, và mọi thứ đều bình thường. Vì vậy, cô ấy chỉ chờ thôi.”
Đồng nghiệp của tôi nói với cô ấy: “Cô cần phải chú ý đến điều này. Cô phải tin tưởng bác sỹ Vương (là tôi), ông ấy là một bác sỹ có trách nhiệm. Tôi biết và tin tưởng ông ấy, đặc biệt là với một việc quan trọng như thế này. Ông ấy rất cẩn thận và sẽ không nhắc cô nhiều lần nếu ông ấy không nghĩ điều đó là quan trọng. Cô cần kiểm tra lại xem.”
Tình cờ cô ấy có người thân là bác sỹ phẫu thuật nổi tiếng trong thành phố. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư trực tràng. Vì ung thư được phát hiện sớm nên giảm thiểu được thiệt hại. Sau đó, cô ấy đã đến bệnh viện và nhiều lần cảm ơn tôi.
Mối quan hệ với các đại diện dược phẩm
Ngày nay, bất kể là bệnh viện lớn hay nhỏ, thường có sự xuất hiện của các đại diện bán hàng dược phẩm. Trong những năm gần đây, mối quan hệ giữa họ và nhân viên bệnh viện ngày càng mật thiết bởi lợi ích tài chính. Là một học viên Đại Pháp, tôi sẽ không bán mình vì lợi ích vật chất, và không muốn kết giao với các đại diện bán hàng.
Họ tránh tôi vì tôi từ chối tiền hoa hồng. Theo thời gian, tôi hiểu thêm rất nhiều về bản chất công việc của họ, và đồng cảm với họ. Để kiếm sống và trợ giúp gia đình, hầu hết họ phải tuân theo các quy định của công ty họ.
Khi tâm tính của tôi thay đổi, một số người bán hàng cũng không tránh mặt tôi nữa. Một số thậm chí còn tôn trọng tôi. Khi tôi không có bệnh nhân, họ trò chuyện với tôi, nhờ tôi tư vấn bệnh tật của họ. Họ hỏi thăm công việc của tôi, và chia sẻ những rắc rối của họ như những người bạn. Tôi đã cố gắng cho họ những lời khuyên hữu ích.
Một đại diện bán hàng trẻ tuổi nói với tôi rằng chồng cô ấy có vấn đề về tiết niệu và hỏi ý kiến của tôi. Họ đã tốn rất nhiều tiền tại bệnh viện chuyên khoa nhưng không cải thiện. Bác sỹ ở đó đã giữ hồ sơ bệnh án của anh ấy, và chỉ nói với họ rằng tình trạng của anh ấy là nghiêm trọng. Hai vợ chồng rất lo lắng.
Tôi trả lời: “Theo những gì chị nói, thì chồng chị bị viêm tuyến tiền liệt. Không có thuốc đặc trị, nhưng không khó để chữa khỏi đâu. Một số bệnh chữa ba phần, dưỡng bảy phần, cần chú ý nhiều mặt. Nếu anh nhà có thời gian, chị đưa anh ấy đến đây, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Sau đó, người chồng đến gặp tôi. Tôi nói với anh ấy một số kiến thức phổ biến về bệnh của anh ấy, đồng thời đưa ra những gợi ý để thay đổi lối sống cho anh ấy. Với một liều thuốc và làm theo sự hướng dẫn của tôi, tình trạng của anh ấy đã được cải thiện.
Cặp vợ chồng trẻ biết tôi là một học viên Đại Pháp, và nói: “Sẽ thật tuyệt vời nếu tất cả các bác sỹ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Một đại diện dược phẩm khác bán thuốc y học cổ truyền Tây Tạng tại bệnh viện của chúng tôi. Chất lượng thuốc tốt, nhưng giá lại cao. Có lẽ bệnh viện không được nhận tiền hoa hồng cao từ công ty này nên doanh số bán loại thuốc này thấp. Đại diện bán hàng lo lắng, vì cô ấy sẽ mất việc nếu doanh số bán hàng không tăng.
Trước đây, cô ấy tránh mặt tôi vì cô ấy biết tôi không muốn nhận tiền hoa hồng. Nhưng với hy vọng cuối cùng, cô ấy đã tìm đến tôi nhờ giúp đỡ. Tôi nói với cô ấy nguyên tắc kê đơn thuốc của tôi, đó là bệnh nhân phải hài lòng với sản phẩm, hiệu quả và giá cả hợp lý.
Tôi nói với cô ấy vì cô ấy đã hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu thuốc của cô ấy cho bệnh nhân của tôi nếu phù hợp, nhưng người quyết định cuối cùng là bệnh nhân của tôi. Cuối cùng, doanh thu của cô ấy đã tăng lên, và thuốc của cô ấy được kê đơn thường xuyên trong bệnh viện của chúng tôi. Cô ấy đã tiếp tục công việc của mình và rất cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.
Một hôm, cô ấy đưa giám đốc bán hàng khu vực của mình đến gặp tôi. Người giám đốc đã cố gắng thuyết phục tôi nhận tiền hoa hồng, nhưng tôi nói với họ rằng tôi là một học viên Đại Pháp, tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, do đó tôi không thể nhận tiền của họ. Họ bày tỏ sự hiểu biết và tôn trọng đối với Đại Pháp và các học viên.
Trong những năm gần đây, tôi đã gặp nhiều đại diện bán hàng dược phẩm. Đôi khi họ mời tôi đi du lịch, tặng tôi tiền hoa hồng và thẻ quà tặng, nhưng câu trả lời của tôi đều luôn như vậy. Và tất cả những gì tôi nhận được là nụ cười thấu hiểu của họ.
Một bác sỹ tốt
Khi mọi người được chứng kiến những việc này, tâm từ bi của các học viên Đại Pháp đánh thức lương tâm của họ. Trong những năm qua, khi các học viên Đại Pháp bị bức hại, tôi nghe người thường bình luận với vẻ kính trọng: “Thật đáng kinh ngạc”.
Mặc dù tôi từng bị bắt và bị giam giữ nhiều lần, nhưng mọi người vẫn công khai khen ngợi tôi. Một số nhân viên đã nghỉ hưu đến thăm tôi, và kiểm tra xem tôi có còn được phép hành nghề hay không. Họ đang nghĩ về tôi như một bác sỹ bình thường. Tôi thường nghe nói: “Một bác sỹ giỏi như vậy đã bị bức hại. Không còn công lý trên thế giới này nữa!”
Khi bệnh viện chọn bác sỹ cho “giải thưởng mẫu mực”, có lần tôi được nhận, có lần không. Tuy nhiên, tôi được vinh danh là “Bác sỹ đáng tin cậy nhất” hàng năm.
Tôi xem nhẹ những giải thưởng như thế. Điều tôi thấy quý giá là sự tán thành và công nhận của người thường đối với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp, mặc dù đang sống trong thời kỳ bị bức hại chưa từng có ở Trung Quốc.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/2/433110.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/9/196926.html
Đăng ngày 18-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.