Bài viết của Lý Lị, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc (Bài viết được đăng tải sau khi tác giả qua đời)

[MINH HUỆ 03-05-2021] Cô Lý Lị người gốc tỉnh Hắc Long Giang. Cô phải trải qua một cuộc sống đầy khó khăn, năm 1992 mẹ cô qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân và năm 1994 thì đến lượt em trai bị u não. Năm 1981, cô kết hôn nhưng không may trở thành nạn nhân của nạn bạo hành gia đình trong suốt cuộc hôn nhân của mình. Chồng cô ngoại tình, và cuối cùng đã ly hôn với cô vào năm 1996, không lâu sau anh lại tái hôn với vợ của người em quá cố của cô.

Bất chấp những khó khăn và đau buồn, cô Lý vẫn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và chồng cũ của cô đã bảo vệ cô sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Một phóng viên truyền hình, một người bạn của anh, định phỏng vấn anh và muốn anh đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp đã làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của anh với cô Lý. Nhưng anh đã kiên quyết từ chối lời mời phỏng vấn của bạn mình. Trong thời gian cô Lý bị bắt giam phi pháp vì tín ngưỡng của mình, anh đã giúp cô cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp ở một nơi an toàn. Sau khi được trả tự do, cô vẫn buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ lần nữa, anh đã thay cô chăm sóc cho con trai của họ chu đáo.

Sau đó, cô Lý qua đời vì bị bức hại. Dưới đây là loạt 10 bài viết được biên tập dựa trên lời kể của cô.

Mặc dù trải qua đau khổ và bất hạnh, nhưng tôi vẫn vui vẻ và đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi.

(Tiếp theo Phần 8)

Điểm hóa của Sư phụ: Không chỉ học Pháp mà cần hiểu thấu Pháp

Trạng thái tu luyện của tôi như bị mắc kẹt trong vũng lầy, tôi để cho bản thân trì trệ trong một thời gian dài cho đến tháng 4 năm 1995. Lúc này một đồng tu từ Trường Xuân đã mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tự ý thức bản thân cần phải có một bước đột phá nên tôi bắt đầu chú tâm đọc sách. Tôi đã có rất nhiều câu hỏi khi tôi đọc hết lượt đầu tiên của cuốn sách. Sau khi đọc đến lượt thứ hai, tôi cảm thấy những câu hỏi trước đó của mình quá ngây ngô. Khi đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tôi đã viết ra những trải nghiệm tu luyện của mình để vận dụng sau này. Nhưng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng việc viết ra như vậy là cách làm để có được kiến thức của người thường và người tu luyện không nên học Pháp theo cách đó. Nên tôi đã không tiếp tục làm như vậy. Sau đó Sư phụ đã xuất bản bài giảng “Học Pháp”, nói về những vấn đề mà những người trí thức mắc phải trong quá trình học Pháp.

Học Chuyển Pháp Luân đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều và tôi cảm thấy trạng thái tu luyện yếu kém của mình là do học Pháp không đủ. Sau khi phân tích các vấn đề đã gặp phải trong vài tháng qua, tôi nhận ra bản thân có nhiều tâm chấp trước và tôi quyết tâm phải loại bỏ chúng. Tôi nhanh chóng chấn chỉnh lại bản thân với sự trợ giúp của một đồng tu lâu năm sống ở căn nhà đối diện. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, luyện công và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Chúng tôi cũng phối hợp cùng nhau làm các công việc Đại Pháp.

Đối diện với cuộc ly hôn bằng tâm thái bình thản

Lục và người phụ nữ đó vẫn thường xuyên liên hệ với nhau. Lục thường đề cập đến chuyện ly hôn, và sau khi thấy trạng thái tu luyện của tôi đã trở lại bình thường thì anh ấy thường nhắc đến việc ly hôn hơn. Vấn đề này đặc biệt khó khăn đối với tôi bởi vì tôi đã là một học viên Đại Pháp lâu năm. Tôi đã tu luyện lâu như vậy mà vẫn ly hôn thì mọi người sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Mọi người sẽ đặt câu hỏi: có phải tôi ly hôn vì tu luyện Pháp Luân Công? Các học viên cũng sẽ nghĩ: tâm tính của người tu luyện Pháp Luân Công sẽ ngày càng tốt hơn và gia đình của họ cũng ngày càng hòa thuận. Vậy tại sao tôi vẫn ly hôn? Tôi không thể chịu đựng được suy nghĩ mình sẽ làm tổn hại đến Đại Pháp, và tôi đã rơi rất nhiều nước mắt khi nghĩ đến điều này, vậy nên tôi sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu ly hôn của anh ấy. Tôi nghĩ: “Hãy cố gắng tiếp tục và tôi có thể vượt qua quan ải khó khăn này”.

Cư xử với người phụ nữ khác bằng tâm thái của một học viên

Bởi vì tôi là một học viên nên tôi biết mình phải làm thật tốt. Tôi không thể để anh ấy cho rằng tôi không tốt. Tôi đã cố gắng chu toàn tất cả các công việc trong gia đình. Khi bạn bè của anh đến nhà chơi, tôi sẽ nấu từ 8 đến 10 món ăn để đãi khách như một đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà hàng. Thêm nữa, tôi thường im lặng khi anh bị mất bình tĩnh, đôi khi anh tuôn ra những lời xúc phạm đến tôi nhưng tâm tôi vẫn thản đãng. Tôi không hề oán giận hay cảm thấy bực tức trong lòng. Có lần anh ấy đã chửi mắng tôi nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nhịn được cười. Khi thấy tôi cười, anh ấy càng tức giận và hét to hơn. Tôi không cố ý làm điều đó nhưng tôi biết rằng tốt hơn hết là không nên tiếp tục như vậy vì anh ấy sẽ nghĩ tôi cố tình làm cho anh ấy bực mình và tức giận. Thực tế là tôi không thấy tức giận. Một hôm anh nói với tôi rằng người phụ nữ đó sẽ đến đây trong vài ngày tới. Anh ấy yêu cầu tôi phải tự biết cư xử. Tôi chỉ nghĩ rằng không có vấn đề gì, chuyện gì xảy ra thì cứ để nó xảy ra.

Vài ngày sau, người phụ nữ đó đến. Cô ấy dẫn theo hai bé gái, một bé là con gái và một bé là cháu gái của cô ấy. Cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy đến Bắc Kinh để tham quan du lịch. Nhưng tôi biết rõ rằng cô ấy đến đây là để gặp Lục. Họ đi cùng nhau trước mặt tôi, nói chuyện hòa nhã vui vẻ còn tôi đi theo sau họ. Có vẻ như họ là một cặp vợ chồng và tôi là vú em, đúng là vai trò bị đảo ngược!

Tôi đã tiếp đón họ nồng nhiệt tại nhà và nấu cho họ nhiều món ăn ngon. Khi cô ấy bị cảm, tôi đã mang một cốc nước và thuốc cho cô ấy và tôi coi cô ấy như một người bạn cũ. Tôi cư xử như thể chuyện của họ không phải việc của tôi. Đối mặt với một tình huống khó khăn như vậy, tất cả những gì tôi nghĩ đến trong tâm là Pháp – tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và không có gì tôi không thể vượt qua. Những người khác xem những thứ này là rất quan trọng nhưng tôi lại nhìn nhận nó theo một cách khác, tôi thậm chí còn cảm thấy thương hại cho họ.

Sự tử tế và cách cư xử nhẹ nhàng của tôi đã khiến người phụ nữ này ngạc nhiên. Cô ấy hỏi Lục: “Lý Lị có biết gì về chuyện của chúng ta không?” Lục trả lời: “Cô ấy biết tất cả”. Người phụ nữ nói: “Có thật không? Sao cô ấy vẫn đối xử tốt với chúng ta như vậy?”

Cô ấy cảm động trước thái độ của tôi và thấy lương tâm cắn dứt. Cô không muốn ở lại lâu hơn nữa và quyết định quay về. Sau khi tiễn họ đi, tôi trở về phòng và ngồi xuống. Ngồi trên ghế sô pha, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình ngày càng lớn hơn và cao hơn, tôi có một cảm giác thánh thiện mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được. Trạng thái tôi trải qua lúc đó không thể diễn tả được – tôi đã làm những gì mà Pháp yêu cầu trong chuyện này và cuối cùng tôi đã hoàn toàn chiến thắng một con quỷ tình đang kiểm soát tôi.

Khổ nạn đã cho tôi ngộ ra nhiều Pháp lý

Khổ nạn này đã cho tôi ngộ ra rất nhiều vấn đề trong tu luyện – liệu người ta có thể đạt đến tiêu chuẩn của Nhẫn, không ghen tị và buông bỏ tình, liệu người ta có thể dùng lòng tốt để đối xử với tất cả mọi người và trong mọi tình huống hay không. Quan ải này đã khảo nghiệm tôi về mọi khía cạnh của tâm tính và liệu tôi có thể thực sự đề cao dựa trên Pháp hay không?

Lục đặc biệt hài lòng với cách cư xử của tôi lần này và nhận thấy tôi không hề giả dối. Anh ấy khen ngợi tôi và nói: “Em đã làm rất tốt Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi biết đây là Sư phụ đang khích lệ tôi qua miệng của người khác, và khẳng định tôi đã vượt qua khảo nghiệm này một cách tốt đẹp. Người phụ nữ đó đã viết thư cho Lục ngay sau khi cô ấy trở về nhà và nói: “Đừng ly hôn với Lý Lị, cô ấy là một người tốt. Anh sẽ hối hận sau khi ly hôn với cô ấy”. Cô ấy còn nói từ giờ sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi nữa.

Yêu cầu thỏa thuận để làm thủ tục ly hôn

Lục tiếp tục nói về chuyện ly hôn. Tôi đã nghe quá nhiều và tôi không còn chú ý đến anh ta nữa, ly hôn dường như không phải là việc của tôi. Nhưng lần này đề nghị ly hôn của anh ấy khác với mọi khi, anh ấy có một ý tưởng mới và bình tĩnh nói với tôi:

“Anh đã suy nghĩ về việc ly hôn với em và đã nghĩ ra cách để xử lý. Anh vẫn muốn ở gần em. Và tất nhiên, anh vẫn phải tái hôn. Anh cần tìm một người phụ nữ có thể chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, em có đoán được đó là ai không?”

Tôi nói: “Em không biết, nếu anh thực sự muốn ly hôn với em thì hãy yên tâm rằng sau này em không muốn dây dưa gì với anh nữa”.

Anh ấy nói: “Ồ không, em vẫn phải có liên hệ với anh cho dù em có muốn hay không. Anh muốn kết hôn với em dâu của em”.

Tôi lại nói: “Sao em lại có thể thảo luận về một sự việc tương lai của anh? Hơn nữa, ý tưởng này của anh thật quá vô lý và trái đạo lý. Không, anh không thể làm như thế”.

Lục là một người đàn ông mà một khi đã quyết định làm điều gì đó thì anh ta sẽ làm như vậy. Anh ta sẽ không quan tâm tôi nghĩ gì về ý tưởng của mình.

Anh ta đã mời em dâu và cháu gái của tôi đến nghỉ Tết Dương lịch với chúng tôi năm 1995. Anh ta thực hiện kế hoạch của mình ngay sau kỳ nghỉ. Tôi không có bất cứ phản ứng nào dù anh ta có ly hôn với tôi hay không sau bao nhiêu năm dày vò tôi. Tôi phát hiện ra rằng chấp trước vào tình của tôi đã biến mất. Hình thức ly hôn hay không ly hôn đều không có ý nghĩa gì đối với tôi. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể ảnh hưởng đến tôi nữa.

Sau khi Lục làm việc trong trường đại học một thời gian thì cảm thấy quá nhàm chán. Anh ấy đã dạy một vài lớp học và thấy hứng thú, anh ấy bắt đầu thu xếp công việc để xin chuyển công tác. Anh muốn chuyển đến Trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật. Anh ấy đã dùng các mối quan hệ và chuyển tôi qua cùng một lúc. Công tố viên ban đầu không đồng ý nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý sau nhiều lần trao đổi. Trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật đã đồng ý tiếp nhận cả hai chúng tôi, cũng là lúc toàn bộ trường đại học nơi chúng tôi làm việc phát hiện ra rằng cả hai chúng tôi sẽ chuyển trường.

Cuộc chiến ly hôn vẫn tiếp diễn. Lục liên tục nói với tôi: “Sau khi ly hôn, anh muốn dư luận ở trường đại học tập trung vào em và tất cả họ đều đổ lỗi cho em”. Anh ấy muốn tôi chuẩn bị tinh thần. Tôi không còn để ý đến lời nói của anh ấy nữa, nhưng trên thực tế là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa trong tương lai.

Theo kế hoạch vào đầu tháng 4 năm 1996, bạn cùng lớp đại học của Lục tại Đại học Vũ Hán sẽ đến Bắc Kinh. Cô là một luật sư chuyên về các vụ ly hôn. Lục đã gặp cô ấy và nói về những vấn đề trong hôn nhân của chúng tôi. Anh ấy đã giao cho cô ấy giúp chúng tôi làm thủ tục ly hôn. Cô ấy đồng ý và đến nhà chúng tôi vào ngày hôm sau. Ý định của cô ấy là giúp chúng tôi chuẩn bị các thủ tục ly hôn.

Lục đã nói với cô ấy lý do ly hôn của chúng tôi là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi cô ấy đến căn hộ của tôi vào sáng hôm sau, Lục đã đi ra ngoài để làm việc gì đó. Tôi có suy nghĩ rằng do anh ấy đã sắp xếp mọi thứ trong chuyện này nên tôi sẽ đồng ý – tại sao tôi phải níu kéo anh ấy? Nhưng tôi nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: Tôi không đồng ý rằng lý do ly hôn là do tôi tu luyện Pháp Luân Công. Điều này không đúng và tôi không thể cho phép anh ta điều khiển tôi đi lòng vòng mãi.

Nhân lúc Lục không có ở nhà, tôi đã chủ động nói chuyện với luật sư cả ngày. Lý do chia tay của chúng tôi bắt đầu từ rất lâu rồi. Nguyên nhân chủ yếu là do sự không hòa hợp về sở thích, tính khí và tính cách cá nhân chứ không liên quan đến Pháp Luân Công. Nếu có thì là nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà tôi đã giữ được gia đình trong một thời gian dài. Lần duy nhất tôi đệ đơn ly hôn là vào năm 1991, trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công nhưng chúng tôi đã không thể giải quyết. Sau khi cô ấy nghe tôi nói thì đã đồng ý. Cô ấy đã lắng nghe lời khuyên của tôi và viết các thủ tục tố tụng từ đầu như tôi đã yêu cầu. Con trai tôi sẽ sống với tôi sau khi ly hôn và cháu đã đồng ý.

Sau khi Lục trở về thì mọi việc đã xong và anh không nói lời nào. Luật sư phải trở về Vũ Hán. Cô cũng tự hỏi không biết tại sao lại đến Bắc Kinh và chỉ nghĩ đến việc hoàn thành các giấy tờ ly hôn cho chúng tôi.

Hai ngày nữa tôi và Lục sẽ ra tòa làm thủ tục ly hôn. Em dâu tôi cũng đến. Lục hỏi tôi: “Anh sẽ cho em một cơ hội cuối cùng, em muốn gia đình này hay Pháp Luân Công?”

Tôi trả lời: “Em muốn cả hai”.

Lục lại nói: “Được rồi, em phải giết cho anh một con cá”. Tôi trả lời: “Anh biết rằng em sẽ không sát sinh. Anh hãy nói cho em biết em đã làm không tốt những gì, em có thể thay đổi”. Anh ấy nói và nhấn mạnh: “Không, em chỉ có thể chọn một thứ, gia đình này hay Pháp Luân Công”. Tôi trả lời: “Vì anh chỉ đưa ra hai lựa chọn nên em sẽ chọn Pháp Luân Công”.

Trên đường đến tòa án, tôi có một cảm giác khó tả: Cuộc đời thật không thể đoán trước được điều gì và con người không biết được điều gì sẽ đến với họ trong tương lai. Hôm đó em dâu tôi cũng đến tòa với chúng tôi. Họ đã hỏi chúng tôi một vài câu hỏi đơn giản và sau đó phiên tòa kết thúc. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kết thúc như vậy.

Sau khi chúng tôi rời tòa án, Lục dường như không nhận ra rằng chúng tôi đã ly hôn và yêu cầu tôi về nhà với anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ: “ Nhà ở đâu? Tạo sao anh ta vẫn có thể ra lệnh cho tôi?”. Tôi tự nhủ: Mình đã ly hôn rồi và từ nay mình sẽ tự quyết định cuộc sống của mình. Tôi gọi một chiếc taxi và đến thẳng trường đại học nơi tôi dạy.

(Còn tiếp)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/3/421628.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/3/196439.html

Đăng ngày 13-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share