Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-10-2021] Đã hai năm kể từ khi tôi trở về từ nhà tù nơi tôi bị giam giữ do cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mọi thứ xảy ra trong quá khứ rất sống động trong tâm trí của tôi, và tôi có nhiều điều để chia sẻ. Vậy nên tôi đã tổng hợp bài viết này để chia sẻ với các đồng tu, với hy vọng sẽ giúp được những người khác bằng cách chia sẻ những điều tôi đã ngộ ra.

Từ chối hợp tác trong tù

Khi tôi bị bắt giữ phi pháp, tôi đã từ chối hợp tác với tà ác và chiến đấu rất mạnh mẽ. Do vậy, họ đã siết chặt còng tay tôi, để lại những vết bầm tụ máu trên cổ tay và bàn tay tôi. Sau đó họ đưa tôi tới sở cảnh sát, ở đó họ đã trói tay tôi ra phía sau lưng và trói chân tôi vào một cái ghế sắt. Một vài nam cảnh sát cố mở nắm tay nắm chặt của tôi. Họ liên tục dùng kim đâm vào người tôi, nói rằng họ muốn lấy máu. Tôi không nói một lời nào trong suốt quá trình thẩm vấn.

Sư phụ đã giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Sau đó, tôi bị đưa tới một căn phòng lớn. Khi tôi thấy mình là người duy nhất bị còng tay trong số những người bị bắt, tôi đã yêu cầu họ tháo còng tay. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên và không nên bị còng tay.” Vì không ai mở nó, tôi phải tự làm lấy. Không cần gắng sức, tôi đã tháo được còng tay khiến cảnh sát chết lặng.

Tại trại tạm giam Cáp Nhĩ Tân

Tôi bị chuyển tới trại tạm giam Cáp Nhĩ Tân vào đêm đó, cùng chỗ mà các học viên khác bị giam giữ. Một nữ cảnh sát họ Trương rất thô lỗ và thường lớn tiếng xúc phạm chúng tôi. Cô ấy cũng buộc chúng tôi phải mặc đồng phục trại giam. Tuy nhiên, nơi sâu thẳm, tôi biết rằng cô ấy chỉ là một sinh mệnh đáng thương bị tà linh thao túng. Vì vậy, tôi không oán hận cô ấy. Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được cô ấy nói với ai đó ở hành lang rằng cô đau lưng đến mức không thể ngủ được và bị kiệt sức. Tôi nhận thấy có cơ hội để nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và có lẽ ngăn cô ấy bức hại các học viên.

Lần sau gặp lại cô, tôi hỏi cô ấy: “Lưng chị có đỡ không?” Ban đầu cô ấy giật mình, sau đó nói với một giọng điệu ôn hòa chưa từng thấy: “Vâng, đã đỡ hơn rồi.”

Tôi hỏi: “Chị ngủ thế nào? Nếu chị không ngủ được, hãy uống một chút nước mật ong.” Cô ấy lại ngạc nhiên. Sau đó cô nói: “Cảm ơn chị!” Lúc đó, mắt cô ấy ngấn lệ, khiến tôi nhận ra rằng cô có một trái tim nhân từ.

Kể từ đó, thái độ của cô ấy đã cải thiện rất nhiều. Với một môi trường thoải mái hơn, chúng tôi cũng có thể nhẩm Pháp nhiều hơn, phát chính niệm và cứu nhiều chúng sinh hơn. Tôi luôn giữ tinh thần tốt. Tôi cũng không cảm thấy chút cay đắng nào, vì tôi có Pháp trong tâm, cùng với sự gia trì của Sư phụ và sự khích lệ từ các học viên khác.

Tôi nhớ đã chia sẻ một câu chuyện với một đồng tu: Một vị sư phụ đưa một đệ tử đi hóa duyên trong quá trình tu luyện. Thật không may, họ lạc nhau và phải tìm nhau. Mỗi khi người đệ tử vượt qua một khó nạn, anh ta luôn có cùng một giấc mơ trong đó anh ta thấy hai dấu chân. Anh ta biết rằng đó là dấu chân của anh ta và của sư phụ, vì sư phụ luôn bên cạnh anh ta bước trên con đường đầy chông gai. Tuy nhiên, khi anh ta trải qua khổ nạn lớn nhất, trong mơ chỉ còn một dấu chân. Điều này khiến anh ta bối rối.

Sau nhiều năm, cuối cùng anh ta đã vượt qua mọi khổ nạn và được gặp lại sư phụ của mình. Anh ta hỏi sư phụ: “Mỗi khi gặp khó khăn, con đều thấy hai dấu chân trong mơ và con biết chính là sư phụ đã bảo vệ và đồng hành cùng con. Nhưng trong lúc bất lực và khó khăn nhất, lại chỉ có dấu chân của con. Lúc đó sư phụ đã ở đâu?”

Sư phụ của anh ta nhẹ nhàng nói: “Thực ra, ta vẫn luôn bên con. Những dấu chân đó không phải là của con mà là của ta. Trong lúc khó khăn nhất, chỉ có ta cưu mang, bao bọc cho con, con mới có thể vượt qua.” Nói đến đây, học viên kia và tôi đã ôm nhau khóc.

Trong 15 ngày trong trại tạm giam, mỗi ngày tôi đều cảm thấy như là một trận chiến chính–tà. Các đồng tu và tôi đã phối hợp cùng nhau để giảng chân tướng cho mọi người. Ngoài ra, tôi phải tận dụng thời gian hữu hạn để nhẩm Pháp nhiều hơn và phát chính niệm cường đại hơn, vì trại tạm giam là nơi tà ác xuất hiện thường xuyên nhất. Mỗi khi chấp trước nổi lên và chính niệm của tôi yếu đi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng can nhiễu của tà ác và thậm chí nhìn thấy ma quỷ trong giấc mơ của mình. Được Sư phụ gia trì, tôi đã cố gắng buông bỏ chấp trước hết lần này đến lần khác để tăng cường chính niệm và thanh trừ mọi tà ác.

Một học viên nói: “Nơi đây giống như một hang động yêu quái. Chúng ta đúng là giống như Khỉ Vương. Từ khi chúng ta tới đây, chúng ta có trách nhiệm hàng phục yêu ma, trừ yêu diệt quỷ.”

Tôi nhớ có một lần tôi phát chính niệm trong thời gian dài, Sư phụ đã triển hiện cho tôi thấy một cảnh tượng tuyệt vời: Bầu trời ngập tràn các đám mây tím và vàng, tuyệt đẹp. Trên bầu trời từ từ xuất hiện bốn ký tự “Nghênh hướng quang minh.” Sự thật là: cho dù các đệ tử Đại Pháp trải qua bao nhiêu khổ nạn và khó khăn, điều chờ đợi các đệ tử Đại Pháp là một tương lai tươi sáng!

Trong đêm cuối cùng của tôi trong trại tạm giam, tôi đề nghị được trò chuyện với lính canh họ Trương. Cô ấy đồng ý và chúng tôi đã tới văn phòng của cô ấy. Trong cuộc nói chuyện, tôi đi thẳng vào vấn đề, nói với cô ấy về những thay đổi tích cực mà tôi đã có được sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng thuyết phục cô ấy thoái ĐCSTQ. Mặc dù cuối cùng cô ấy không đồng ý thoái Đảng, nhưng cô ấy hứa rằng sau này cô sẽ đối xử tốt với các học viên, vì họ đều là những người tốt.

Kết thúc cuộc nói chuyện, cô ấy nói với tôi: “Nếu chị không tu luyện Pháp Luân Công, chúng ta sẽ là bạn thân. Điều đó thật tuyệt!” Tôi nói: “Chị sai rồi. Nếu không có Đại Pháp, tôi đã chẳng ở đây và quen biết chị.” Cô ấy cười.

Tại trại tạm giam số 2 Cáp Nhĩ Tân

Tôi bị chuyển tới trại tạm giam số 2 Cáp Nhĩ Tân vào sáng hôm sau. Nơi đây chật ních với hơn 30 người chen chúc trong một chiếc giường lớn. Chúng tôi phải ăn và sử dụng nhà vệ sinh bên trong phòng giam. Những người mới đến phải thay nhau làm các việc hằng ngày, gồm cả việc giặt giẻ lau bằng nước lạnh, dọn giường, lau nhà và cọ nhà vệ sinh. Họ sẽ bị chửi mắng nếu họ làm việc không tốt. Mỗi sáng mọi người luân phiên sử dụng nhà vệ sinh, mỗi người có chưa đầy hai phút.

Việc khó khăn nhất đó là các lính canh không cho phép ai nói chuyện và các học viên không được liên lạc với nhau. Do đó, tôi luôn phải nhắc mình giữ một tâm thái bình hòa, xem các lính canh đó và tù nhân là chúng sinh mà không oán hận hay ghét bỏ, nghĩ cho họ, và cho họ thấy phong thái tốt đẹp của các học viên, nhờ đó họ sẽ có những suy nghĩ chính diện.

Dần dần, tôi được các lính canh ghi nhận và tôn trọng. Nhờ đó, môi trường của tôi cũng trở nên thoải mái hơn. Các đồng tu có thể chia sẻ thể ngộ với nhau và giảng chân tướng cho mọi người xung quanh. Tôi nhớ vào dịp Tết âm, viên Trưởng buồng giam đã nói: “Cho dù Pháp Luân Công bị bức hại tồi tệ đến mức nào, tôi biết họ đều là người tốt, vì tôi đã được thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Công từ họ. Tôi hy vọng tất cả chúng ta cũng có thể là người tốt theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn.’”

Lời cô ấy nói đã khiến các học viên chúng tôi rất cảm động. Tôi cũng cảm thấy vui vì những chúng sinh đáng quý này đã biết được chân tướng.

Tại Nhà tù nữ Hắc Long Giang

Sau một năm ở trại tạm giam, tôi bị chuyển tới Nhà tù nữ tỉnh Hắc Long Giang. Có một khu vực đặc biệt dùng để bức hại các học viên từ chối bị “chuyển hóa,” như bị bắt ngồi thẳng trên một cái ghế nhỏ trong thời gian dài. Họ đặt một cái chốt gỗ vào một cái lỗ nhỏ ở giữa ghế khiến người ngồi chỉ có thể ngồi ở nửa phía trước. Da ở mông của họ bị tróc trong vòng một vài ngày. Nếu người ngồi di chuyển một chút, họ sẽ bị đánh hoặc bị mắng chửi. Ngoài ra, các học viên cũng bị ép phải xem các băng video phỉ báng Đại Pháp.

Có một trợ tá tên là Lý Văn Tú. Bất cứ khi nào có học viên mới đến, cô ấy sẽ liên tục nói những lời ngụy biện và tà giáo phỉ báng Đại Pháp, với mục đích “chuyển hóa” các học viên.

Cũng có một tội phạm giết người tên là Phạm Tú Mai. Cô ấy tra tấn tàn bạo, đánh đập và chửi mắng các học viên kiên định. Một căn phòng được dành riêng cho mục đích này. Các cửa sổ được mở toang trong thời tiết lạnh cóng. Các học viên bị ép mặc quần áo mỏng và ngồi trên những chiếc ghế lạnh. Họ nói rằng đó là cách họ giữ cho các học viên tỉnh táo.

Họ thường đẩy các học viên vào một góc không có camera giám sát và cho một vài tù nhân vây xung quanh đánh và đá học viên cho tới khi chảy máu và không thể đứng dậy được. Họ cũng cho các học viên mới đứng bên cạnh xem họ thực hiện những hành vi tà ác này.

Sau đó, họ tập trung các học viên từ chối “bị chuyển hóa” hoặc đã nghiêm chính thanh minh lại, và đưa họ tới một căn phòng khác. Trong phòng đó, họ bị canh giữ bởi một tù nhân lập dị, bạo lực, và tâm thần tên là Kexin. Trong môi trường đó, người ta liên tục nghe thấy tiếng chửi bới, đánh đập, và các hình thức tra tấn khác. Đây đúng là địa ngục trần gian!

Điều khó khăn nhất trong hai năm qua là không có sách Đại Pháp và không thể học Pháp. Tôi chỉ có thể dựa vào những gì tôi còn nhớ được trước đây. Tôi cũng luôn tự trách bản thân đã không dành nhiều thời gian hơn để học Pháp. Tôi khát khao được đọc sách Đại Pháp.

Dưới sự gia trì và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được những năm tháng không thể quên đó. Tôi cũng muốn nhắc các học viên hãy trân quý mỗi từng bước chúng ta đã đi, trân quý khoảng thời gian tu luyện hữu hạn mà Sư phụ đã ban cho chúng ta, chấm dứt cuộc bức hại tà ác, và bước đi cho tốt trên con đường Sư phụ đã an bài!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/19/432688.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/6/196889.html

Đăng ngày 10-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share