Bài viết của Lý Lị, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc (Bài viết được đăng tải sau khi tác giả qua đời)

[MINH HUỆ 17-05-2021] Cô Lý Lị người gốc tỉnh Hắc Long Giang. Cô phải trải qua một cuộc sống đầy khó khăn, năm 1992 mẹ cô qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân và năm 1994 thì đến lượt em trai bị u não. Năm 1981, cô kết hôn nhưng không may trở thành nạn nhân của nạn bạo hành gia đình trong suốt cuộc hôn nhân của mình. Chồng cô ngoại tình, và cuối cùng đã ly hôn với cô vào năm 1996, không lâu sau anh lại tái hôn với vợ của người em quá cố của cô.

Bất chấp những khó khăn và đau buồn, cô Lý vẫn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, và chồng cũ của cô đã bảo vệ cô sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Một phóng viên truyền hình, một người bạn của anh, định phỏng vấn anh và muốn anh đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp đã làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của anh với cô Lý. Nhưng anh đã kiên quyết từ chối lời mời phỏng vấn của bạn mình. Trong thời gian cô Lý bị bắt giam phi pháp vì tín ngưỡng của mình, anh đã giúp cô cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp ở một nơi an toàn. Sau khi được trả tự do, cô vẫn buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ lần nữa, anh đã thay cô chăm sóc cho con trai của họ chu đáo.

Sau đó, cô Lý qua đời vì bị bức hại. Dưới đây là loạt 10 bài viết được biên tập dựa trên lời kể của cô.

Mặc dù trải qua đau khổ và bất hạnh, nhưng tôi vẫn vui vẻ và đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi.

(Tiếp theo Phần 9)

Cuộc ly hôn đã gây ra những khổ nạn không mong muốn

Thủ tục ly hôn đã được hoàn tất vào ngày 6 tháng 4 và chúng tôi đã nhận được sự chấp thuận cho việc chuyển giao vào ngày thứ chín. Cuộc ly hôn của chúng tôi đã gây chấn động trong trường đại học, mọi người đều bàn tán về nó và trở thành một chủ đề nóng.

Lúc đó, dư luận dồn sự tập trung vào phía tôi. Vị trưởng khoa của trường đại học (sau đó đã nghỉ hưu) có mâu thuẫn gay gắt với Lục vào thời điểm đó và ông nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Lục có thể chuyển đi nơi khác. Nhưng không đơn giản như vậy, Lục đã đề nghị từ chức sau khi ly hôn với tôi. Trưởng khoa đã tức giận với Lục và trút sự giận dữ sang tôi. Ông ấy bắt tôi phải đi tìm việc chỗ khác và nói rằng nhà trường sẽ không giữ tôi ở lại. Lục cũng đồng ý để tôi đi tìm chỗ ở khác.

Tôi đã cầm lấy danh bạ điện thoại mà vị trưởng khoa ném cho tôi và bắt đầu đi tìm việc nhưng không tìm được chỗ nào. Ngay cả những sinh viên mới tốt nghiệp đại học cũng không tìm được việc làm vào thời điểm đó chứ chưa kể đến một phụ nữ đã ly hôn, có con và không có nhà để ở như tôi. Thật khó để tìm được một nơi để thuê.

Tôi nghĩ rằng có điều gì đó tôi cần ngộ ra trong tình huống này – tại sao tôi lại bị va vấp ở khắp nơi? Tôi bắt đầu suy xét kỹ lưỡng những phiền phức này và cảm thấy cách tôi xử lý tình huống hơi ngược. Lục đã đệ đơn ly hôn và sau khi ly hôn, tôi là một người độc lập và tự quyết định các vấn đề của mình. Tuy nhiên, tại sao tôi vẫn để anh ta quyết định cuộc sống của tôi? Tôi không nên thụ động như thế chút nào.

Tự quyết định số phận

Do đó, tôi đã viết một bức thư cho đảng ủy của trường đại học và nói rõ lý do tại sao tôi không nên rời trường. Thứ nhất, trước khi ly hôn, tôi và Lục là vợ chồng nên việc thay đổi công tác của anh ấy quyết định trực tiếp đến việc tôi sẽ đi đâu. Việc xin thuyên chuyển công tác cùng với anh ấy là hợp lý và chính đáng. Tuy nhiên, sau khi ly hôn thì mọi chuyện đã khác. Tôi không còn liên hệ gì với anh ấy nữa và không có liên quan gì đến việc thuyên chuyển của anh ấy. Thứ hai, việc xin điều chuyển công tác là do Lục đề xuất chứ không phải tôi, và bây giờ tình hình đã có chuyển biến mới. Tôi thành thật trình bày ý kiến của mình với đảng ủy nhà trường: Tôi không muốn chuyển công tác và nguyện làm nhân viên tốt cho nhà trường. Tôi cũng đã đến gặp trưởng khoa để nói lên suy nghĩ của mình.

Mặc dù trưởng khoa rất khó chịu, nhưng sau khi xem xét các phản hồi từ các đồng nghiệp của tôi, ông ấy tin rằng tôi là một nhân viên sáng giá của khoa. Sau khi thảo luận với ủy ban thì họ đã đồng ý giữ tôi ở lại. Lãnh đạo trường đại học nói với tôi rằng tiền lương bị khấu trừ trong quá trình chuyển công tác sẽ không được hoàn trả. Tôi cũng không phản đối việc này. Về căn hộ, tôi nói với Lục rằng tôi sẽ không chuyển ra ngoài nhưng anh ấy có thể thoải mái lấy bất cứ thứ gì anh muốn và anh phải tự đi thuê nhà cho mình.

Đối diện và ứng phó với những lời đàm tiếu và chỉ trích

Có tất cả các loại bình luận về chúng tôi. Có người cho rằng tôi giả ly hôn để lấy căn hộ chung cư hoặc là do tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ khi Lục đổ lỗi cho tôi về vấn đề ly hôn, nhiều đồng nghiệp đã cảm thông cho anh ấy. Tôi không để tâm đến những lời chỉ trích và nghĩ rằng mọi người sẽ dần hiểu về con người tôi. Đó là cách tôi vượt qua sóng gió sau ly hôn.

Việc ly hôn của tôi không tệ như tôi nghĩ nhưng bố và các chị tôi rất khó chấp nhận. Cha tôi cảm thấy bị tổn thương và tuyên bố rằng điều đó là không thể chấp nhận được. Các chị tôi thì bắt đầu đấu khẩu với Lục qua điện thoại và thể hiện rằng họ cũng khó chịu với tôi. Cha tôi gọi cho tôi và tôi nhận thấy ông đã rất đau lòng: “Con là một người tuyệt vời, tại sao con lại phải trải qua những điều này? Nhưng con đừng lo lắng, đó không phải là lỗi của con. Con đã không làm chúng ta thất vọng”.

Lúc này, Lục cũng cảm thấy bị áp lực do dư luận nên đã trách tôi: “Gia đình em đối xử với anh như vậy, tại sao em không nói lời nào? Đó là bởi vì em không bao giờ nói điều gì tốt về anh với họ, đó là lý do tại sao họ trách mắng anh”. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ nói với gia đình về bất cứ điều gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi dù tốt hay xấu. Lục không thể giải quyết được căng thẳng nên đã yêu cầu tôi đứng ra hòa giải những mâu thuẫn này. Nhưng tôi vẫn đứng ngoài cuộc và không nói bất cứ điều gì, tôi luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người. Đặc biệt là gia đình tôi, tôi thể hiện cho họ thấy rằng hiện tại tôi vẫn ổn, tôi không bị tổn thương chút nào do việc ly hôn và cuộc sống của tôi hiện tại đã tốt hơn trước.

Yêu cầu tôi lên tiếng ủng hộ cho việc tái hôn

Trong một thời gian, Lục và các chị em của tôi đã coi nhau như kẻ thù không đội trời chung. Anh ấy và em dâu muốn tôi lên tiếng về việc tôi ủng hộ cho cuộc hôn nhân của họ. Tôi đã nói với họ: “Ly hôn là việc liên quan đến em nên anh cần phải có sự đồng ý của em; kết hôn là việc riêng của anh, ngay cả cha mẹ cũng không can thiệp được thì làm sao em có thể chỉ đạo được việc này?”

Lục đã mua một căn hộ gần nhà tôi, sau khi cưới họ vẫn thường xuyên đến nhà tôi chơi. Bất cứ khi nào họ đến, tôi đều làm bánh bao cho họ ăn và tôi cũng không phàn nàn về điều đó. Một đồng tu từ Trường Xuân đến thăm tôi đã thốt lên: “Ôi, Lý Lị, làm được việc này khó quá, chị đã tu luyện rất tốt”. Bản thân tôi cũng không cảm thấy như vậy.

Suy xét các mối quan hệ một cách bình tĩnh

Tôi nghĩ giữa tôi và Lục phải có một mối duyên nợ. Tôi cảm thấy cay đắng trong cuộc đời này và anh đã gây ra cho tôi quá nhiều phiền phức. Nếu tôi nhìn vào lịch sử của mình, tôi không thể biết được tôi đã đối xử với anh ấy như thế nào trong kiếp trước, tôi có thể đã làm những điều tồi tệ hơn và khủng khiếp hơn. Sư phụ đã tiêu trừ quá nhiều nghiệp lực và chịu vô số đau khổ cho tôi, tôi chỉ chịu đựng khó nạn nhỏ này thì có đáng kể gì. Tôi không trách Lục, chúng tôi không thể là vợ chồng thì chúng tôi vẫn có thể là bạn.

Khi tôi buông bỏ được chấp trước vào tình, tôi đã có thể xử lý những mối quan hệ mà người khác tưởng như không thể tin được, và mọi người cũng bình tĩnh trở lại. Cha tôi và các chị em dường như không còn căm ghét họ nữa, vẫn xem họ là họ hàng, vì dì của em dâu là mẹ kế của tôi, còn con gái hiện tại của Lục lại là cháu gái của tôi, chúng tôi vẫn có mối quan hệ họ hàng.

Sau khi mối quan hệ được cải thiện, Lục đã nói với tôi những suy nghĩ thầm kín của mình. Anh nói: “Từ giờ em có thể làm các công việc Đại Pháp của mình. Anh không thể kiểm soát em được nữa, sau này sẽ có ai đó tốt hơn làm điều đó”.

Thái độ đối với Đại Pháp

Một lần tôi đi ăn tối cùng với gia đình anh ấy, Lục nói với tôi: “Em có biết rằng tất cả những người chúng ta ở đây đều có mối lương duyên với nhau và là vì lợi ích của em không? Chúng ta đã từng là vợ chồng nhưng bây giờ chúng ta lại có một mối quan hệ khác và vẫn là bạn bè”.

Lục lại hỏi con gái mình: “Con sẽ biết ơn ai?” Cô bé trả lời: “Dì của con”. Lục lại nói: “Đúng thế, nếu không có dì của con thì con sẽ không có được như bây giờ đâu”.

Nhiều điều Lục nói khiến tôi ngạc nhiên, trong nhiều năm qua anh ấy đã thực sự giúp tôi tu luyện mặc dù bản thân anh ấy cũng không thực sự hiểu điều này. Toàn bộ gia đình mới của Lục đều đối xử rất tốt với tôi và vợ Lục (em dâu cũ của tôi) cũng rất tôn trọng tôi, họ biết rằng tâm trí tôi chỉ dành cho việc tu luyện và tôi đang đi trên con đường đúng đắn.

Thái độ của Lục đối với Đại Pháp tương đối tốt. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một người bạn nhà báo của anh ấy làm việc cho Đài truyền hình Bắc Kinh, muốn phỏng vấn anh và đề nghị họ sẽ đăng tin đổ lỗi việc ly hôn của chúng tôi là do Pháp Luân Đại Pháp nhưng Lục đã từ chối.

Anh ấy đã giúp tôi cất giữ các cuốn sách Đại Pháp khi tôi bị bắt giam phi pháp trong trại tạm giam và vui vẻ đưa sách cho tôi khi tôi được trả tự do. Tôi đã khen ngợi anh vì những việc làm tốt của anh. Sau khi tôi rời khỏi nhà, hai vợ chồng họ đã giúp tôi chăm sóc con trai và phải chịu đựng nhiều áp lực để bảo vệ tôi. Tôi nghĩ mọi thứ trong quá khứ đều không quan trọng, chỉ một niệm tốt đối với Đại Pháp sẽ có thể quyết định tương lai của họ và tôi cầu chúc cho họ có một tương lai tươi sáng.

(Phần này đã kết thúc nửa phần đầu của loạt bài này. Phần sau có thể phải đợi cho đến khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc chấm dứt).

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/17/421629.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/4/196448.html

Đăng ngày 14-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share