Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-10-2021] Chồng tôi mất cách đây đã gần 10 năm. Gia đình con trai tôi từng sống với chúng tôi, nhưng vài năm trước, các cháu đã mua một ngôi nhà ở thành phố khác rồi chuyển ra ở riêng. Từ đó, tôi sống một mình và hiện tôi đã 70 tuổi.
Trong mắt hầu hết mọi người, tôi là người cô đơn, bởi tôi không có ai chăm sóc và không được tận hưởng niềm vui bên con cháu. Nhưng tôi cảm thấy cuộc sống của mình khá viên mãn. Tôi đã rất hạnh phúc và tinh thần thoải mái mỗi ngày. Điều này là do tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1994, tôi làm ba việc và được Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp) chăm sóc cho tôi. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Tôi xin chia sẻ quá trình tôi đã bước đi tốt trên con đường tu luyện trong cuộc sống dường như cô đơn của mình.
Sư phụ an bài môi trường tuyệt vời và thời gian thích hợp để tôi thực hành tu luyện
Nhiều học viên cao tuổi thường bận rộn với việc chăm sóc cho các cháu của họ, nhưng Sư phụ đã không an bài tình huống đó cho tôi. Con trai tôi mãi đến 35 tuổi mới kết hôn, và cháu không muốn có con ngay lập tức. Hồi đó, tôi phụ trách việc in và chuyển tài liệu giảng chân tướng cho một số đồng tu. Ngoài ra, tôi thường dành khá nhiều thời gian để ra ngoài giảng chân tướng trực diện cho mọi người, vậy nên thời gian quả thực rất eo hẹp. Con trai và con dâu của tôi không có con, nhưng tôi thấy không sao bởi điều đó giúp tôi có nhiều thời gian hơn để làm ba việc.
Năm ngoái, con dâu tôi có thai. Trước khi cháu lâm bồn hai tháng, tôi tự nhủ liệu môi trường tu luyện của tôi có phải thay đổi không. Ngày nay, việc mẹ chồng trông cháu là rất phổ biến. Nếu tôi cần làm điều đó, tôi sẽ phải làm cho tốt. Vì vậy, tôi đã gọi điện cho con trai và đề nghị chúng sớm đến ở với tôi. Nhưng tôi có một niệm đầu rất vững chắc và rõ ràng: Nếu tôi cần nuôi nấng cháu mình, đây sẽ là con đường tu luyện của tôi; nhưng nếu tôi không cần phải làm điều đó, tôi sẽ có một con đường tu luyện khác. Con đường của tôi là do Sư phụ an bài. Tôi chỉ làm theo những gì Sư phụ muốn hoặc sự an bài của Ngài mà thôi.
Mấy hôm trước, con trai tôi gọi điện nói con dâu về nhà mẹ đẻ sinh con, lý do là con dâu có bảo hiểm y tế ở quê. Để chu toàn việc này, ông thông gia của tôi đã bắt tay vào sửa sang nhà cửa ngay từ đầu mùa xuân. Hiện giờ cả con trai và con dâu tôi đều đã dọn về sống chung với họ.
Tôi biết đây đều là do Sư phụ an bài. Bởi vì đệ tử có tâm nguyện cứu người, Sư phụ đã sắp xếp những điều này cho tôi. Nhờ đó, tôi có thể tiếp tục phó xuất tất cả nỗ lực của mình để làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Tôi thực sự cảm ân Sư phụ về điều đó.
Em gái tôi, nhỏ hơn tôi hai tuổi, cũng là một học viên lâu năm. Trong 20 năm qua, chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau trong việc thành lập điểm sản xuất tài liệu, giảng chân tướng trực diện và giúp mọi người làm tam thoái. Hiện giờ cô ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm việc tải tài liệu trên mạng, biên soạn và in ấn tài liệu thông tin.
Em rể tôi không phải là học viên, nhưng ông ấy đã lo việc mua hộp mực cho máy tính và luôn chở tôi đến bất cứ nơi nào tôi cần mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào. Ngoài ra, để cuộc sống của tôi thuận lợi hơn một chút, họ thường nấu ăn cho tôi để tôi có nhiều thời gian ra ngoài cứu người hơn.
Tu bỏ chấp trước vào tư lợi, tôi đặt việc cứu người lên hàng đầu
Từ bỏ ý tưởng cải tạo căn hộ
Căn hộ tôi ở rộng khoảng 55 mét vuông với một phòng ngủ, nhưng lại có ban công rộng tới 45 mét vuông. Một số người đã mở rộng không gian sống của họ bằng cách quây khu vực ban công tạo thành một phòng ngủ khác. Căn hộ của tôi trị giá khoảng 22.000 dân tệ mỗi mét vuông, nếu ban công được quây lại, giá trị căn hộ sẽ tăng lên hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Ngoài ra, phòng quản lý tài sản thông báo với chúng tôi rằng việc cải tạo này chỉ có thể được thực hiện ngay dịp đó.
Tôi đã cân nhắc cơ hội này vì căn hộ tôi ở rất nhỏ nên khi họ hàng con cái đến thăm, họ phải ngủ trên sô pha. Không chỉ vậy, đường ống nước mưa của nhà hàng xóm tầng trên đi qua ban công nhà tôi. Họ còn nuôi chó và thường giỏ nước bẩn xuống nhà tôi. Sau khi quây ban công lại, những vấn đề đó sẽ được giải quyết. Nhưng sau khi suy xét kỹ hơn, tôi đã từ bỏ ý định cải tạo căn hộ. Bởi tôi muốn tiết kiệm thời gian để cứu nhiều người hơn. Mấy nhà hàng xóm của tôi cải tạo xong cũng mất tới vài tháng. Mặc dù trong quá trình này, tôi có thể có cơ hội giảng chân tướng cho công nhân, hoặc những người mà tôi gặp khi mua vật liệu xây dựng, nhưng điều đó không thể so với hiệu quả của việc tôi đi nói chuyện trực tiếp với mọi người hàng ngày.
Chính Pháp của Sư phụ sắp đến hồi kết thúc, tuy nhiên, ở Trung Quốc Đại lục vẫn có những người chưa thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó, và nhiều người vẫn chưa hiểu chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Vậy phải làm sao? Hầu hết trong số họ đã rời bỏ vầng hào quang thần thánh của mình và dám đi xuống để đắc Pháp vì niềm tin vững chắc vào Chính Pháp của Sư phụ. Một khi Chính Pháp kết thúc, họ sẽ mất cơ hội được cứu. Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:
“Tuy nhiên chư vị biết không? Những người lẽ ra được cứu vào năm ngoái [qua biểu diễn Thần Vận nhưng lại không đi xem biểu diễn], đã vĩnh viễn mất cơ hội rồi, bởi vì Chính Pháp không ngừng tiến tới, từng bước từng bước, đến một tầng ấy là một tầng những người ấy, trên đó đến thiên quốc nào, đến một tầng thiên thể nào, thì [tại đây] chính là những người ở tầng ấy đến xem, lần sau thì chỗ ngồi ấy là của người khác chứ không còn của họ nữa. Chư vị có biết là mất đi bao nhiêu sinh mệnh không?! Thấy những chỗ ngồi trống ở rạp, chư vị có biết tôi cảm thụ thế nào không?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)
Tôi từng nghĩ nếu tôi bận rộn với việc cải tạo, có lẽ những người đáng được cứu sẽ mất đi cơ hội. Tôi không thể để Sư phụ thất vọng. Lợi ích của việc cải tạo để có một không gian ở rộng rãi hơn sẽ rất hấp dẫn đối với một số người, nhưng đối với một người đã tu luyện trong Đại Pháp hơn 20 năm mà nói, điều đó là vô nghĩa. Sư phụ giảng,
“Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Những lời giảng của Sư phụ đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Vậy nên, tôi ngay lập tức từ bỏ ý định tu sửa mà dành toàn bộ thời gian và nỗ lực để trợ Sư chính Pháp và cứu người.
Tạo ra cơ hội để cứu người
Khi hầu hết mọi người đi mua một thứ gì đó, họ chỉ mua những thứ họ cần. Họ cũng cân nhắc xem mua ở những cửa hàng uy tín hơn hoặc có giá rẻ hơn. Tôi thì không như thế. Tôi đi vòng vòng và nhìn xem những người bán hàng đó là ai. Nếu đó là người mà tôi đã từng giảng chân tướng, tôi sẽ không gặp lại họ nữa. Nhưng nếu đó là một người mới, thì bất kể là họ bán gì và với giá bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng mua ít nhất một thứ của họ để bắt đầu cuộc trò chuyện. Rồi trong quá trình này, tôi sẽ nói về việc thoái ĐCSTQ và giảng chân tướng của Đại Pháp.
Để giảng chân tướng, tôi đã thay đổi thói quen ăn uống của mình. Có một người phụ nữ bán bánh tét. Tôi đã từng rất ít khi ăn loại bánh đó và thoạt đầu không có hứng thú. Nhưng ngay khi tôi thấy cô ấy là một gương mặt mới, tôi ngay lập tức thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi liền mua mấy cái bánh cho cô rồi nhân cơ hội đó giúp cô thoái Đội. Cô ấy cũng rất cởi mở khi nghe sự thật.
Một người phụ nữ đang giúp con trai xử lý đống hàng tồn, mãi mà bà ấy không bán được gì nên khá lo lắng. Tôi đến và đề nghị mua một thứ gì đó cho bà. Sau khi xem qua một lượt, tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì để mua. Nhưng tôi vẫn mua một bộ nhíp và ngoáy tai. Sau khi chúng tôi trò chuyện một lúc, tôi đã giúp bà ấy thoái Đội. Sau đó, tôi còn giúp con gái bà thoái ĐCSTQ.
Một lần khác, tôi tình cờ gặp hai anh em bán bún khô. Qua giọng nói của họ, tôi biết được chúng tôi là đồng hương, vậy nên, chúng tôi cảm thấy rất thân thiết. Người em cho biết, từ khi đại dịch xảy ra, cả cô và anh trai đều thiếu việc nên quyết định bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ để kiếm thêm thu nhập. Bún khô cô bán hơi đắt. Nhưng tôi tự nhủ: Chuyện đó có vấn đề gì đâu? Tiền không thể so với sinh mạng được, dù chúng đều rất quý giá. Tôi bèn nói, “Tôi sẽ mua cho cô một ít.” Họ đã rất vui. Tôi giảng chân tướng cho họ rất thuận lợi. Người anh quyết định thoái Đội, Đoàn, còn cô em thoái Đội.
Nếu trong khu phố của tôi có cửa hàng hay siêu thị mới mở, mỗi ngày tôi sẽ đến đó vài lần, đặc biệt là mấy ngày đầu. Bởi vì, một là ở đó rất đông, hai là có nhiều nhân viên bán hàng hơn. Khi một siêu thị khai trương địa điểm mới, thông thường họ sẽ điều chuyển một số nhân viên từ các địa điểm khác đến. Đây là thời điểm tốt nhất để tôi giảng chân tướng cho họ. Và mỗi dịp đó tôi thường giúp được rất nhiều người làm tam thoái.
Cách đây một thời gian, chính quyền đã khuyến khích bán hàng rong vào buổi tối, đột nhiên nhiều người ra đường bán hàng. Một số là thanh lý hàng, một số muốn kiếm thêm thu nhập từ khi thất nghiệp. Khi tôi nhìn qua, họ đều là những gương mặt mới đối với tôi. Vì vậy, tôi đã đi đến từng sạp và mua một vài thứ gì đó của họ. Sau đó, tôi trò chuyện với họ và giúp hơn 10 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hiện giờ, việc bán hàng rong không được phép trong khu vực của chúng tôi, nhưng tôi đã tìm ra ở một số khu vực khác và đến đó. Tôi sử dụng cùng một cách tiếp cận và đều cho kết quả tốt.
Tham gia học Pháp nhóm, khích lệ lẫn nhau, chính lại bản thân và chăm chỉ làm việc
Nhà tôi gần một cộng đồng cư dân lớn ở quận lân cận. Trong vài năm qua, tôi thường đi xe đạp điện đến đó để phát tài liệu và giảng chân tướng cho mọi người. Người dân khu vực này sống giản dị và rất tốt bụng. Nhưng họ không biết đến việc thoái Đảng bảo bình an. Đôi khi tôi nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu tôi có thể tìm được một đồng tu khác đi cùng tôi đến địa khu đó. Đầu năm nay, Sư phụ đã giúp tôi biến ước mơ của mình thành hiện thực.
Qua sự giới thiệu của một đồng tu, tôi đã biết cô Anh, người trẻ hơn tôi vài tuổi. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau và chia sẻ với nhau. Cô Anh bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ rất sớm. Trước đây, khi còn ở quê, nhà của cô là điểm học Pháp. Cô Anh rất nhiệt tình và tốt bụng, nhiều người đã đắc Pháp nhờ sự giúp đỡ của cô. Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, cô đã không ngừng giảng chân tướng cho các sỹ quan cảnh sát và làm nhiều việc khác nhau để chứng thực Đại Pháp, chẳng hạn như dán các tờ giảng chân tướng và phát tài liệu thông tin.
Nhưng mấy năm gần đây, kể từ khi gia đình cô chuyển đến khu vực của tôi, cô bị tách khỏi môi trường tập thể và chỉ tu luyện một mình. Sau đó cô gặp phải nghiệp bệnh. Cô đã giải quyết theo cách của người thường, hàng ngày cô uống thuốc bổ để tăng cường miễn dịch; khi đau nhức chân, cô sử dụng miếng dán và các phương pháp chữa bệnh Trung Y để giảm khó chịu. Cô còn cho biết cô không thể học thuộc Pháp và thường ngủ thiếp đi trong khi học Pháp. Cô khá lo lắng về điều đó. Cô Anh kể với tôi rằng cô từng gặp mấy đồng tu tinh tấn, nhưng họ đã quay lưng lại với cô khi thấy cô điều trị chứng đau chân. Tôi nói với cô, “Cô bắt đầu lại đi, học Pháp nhiều hơn, chính lại bản thân và sẽ bắt kịp với các học viên khác.”
Chồng của cô Anh không biết chữ. Nhưng vì nhà của họ từng là một nhóm học Pháp, nên khi những người khác đọc Pháp, ông ấy lắng nghe và hiểu ra nhiều Pháp lý. Khi cô Anh hành xử như một người thường, chồng cô không được nghe Pháp nữa. Sau đó, ông ấy bắt đầu xem TV và dắt chó đi dạo mỗi ngày.
Tôi rất minh bạch rằng Sư phụ trân quý từng đệ tử, đặc biệt là những đệ tử đắc Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Sau khi biết cô Anh, tôi nhận ra rằng đây là sự an bài của Sư phụ, và hẳn phải có điều gì đó để hai chúng tôi cùng nhau đề cao.
Mỗi tuần, tôi đến chỗ cô ấy ba lần. Buổi sáng, tôi giảng chân tướng trong khu phố của cô ấy hoặc quanh các khu chợ. Sau đó, tôi ăn trưa đơn giản rồi tới nhà cô để phát chính niệm, rồi chúng tôi học Pháp. Lúc đầu, chúng tôi học hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, bây giờ chúng tôi chỉ học một bài giảng và các kinh văn mới của Sư phụ. Tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều tiến bộ.
Trước đây, sau khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi về nhà thường cảm thấy mệt. Khi tôi học Pháp một mình, tôi thường cảm thấy buồn ngủ và khi buông lơi, tôi sẽ đi ngủ. Cô Anh chia sẻ rằng trước đây cô từng gặp vấn đề giống tôi khi cô học Pháp một mình. Khi chúng tôi học cùng nhau, chúng tôi có thể để ý lẫn nhau. Khi chúng tôi cảm thấy buồn ngủ, chúng tôi tạm nghỉ một chút rồi tiếp tục học. Bằng cách đó, chúng tôi có thể học trong hơn bốn giờ và hầu như không cảm thấy buồn ngủ. Từ trải nghiệm này, tôi đã hiểu tại sao Sư phụ lại muốn chúng ta học Pháp và luyện công chung.
Trong khi học Pháp, chúng tôi đã chính lại bản thân dựa trên Pháp. Cô Anh cũng giúp tôi sửa các động tác luyện công của mình. Động tác của cô ấy tương đối chuẩn, nên tôi đã theo dõi cô ấy để chỉnh động tác của mình. Sư phụ giảng,
“Nghiệp lực của một người thì phải trả, chính là đạo lý này. Điều chúng tôi làm ở đây là từ bản nguyên sinh mệnh của chư vị, đẩy toàn bộ những thứ bẩn thỉu của chư vị ra ngoài. Nhưng không có ai làm việc này, chỉ có tu luyện mới có thể làm, chúng tôi làm việc này cho chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Khi chúng tôi đọc đoạn Pháp này, sự hiểu biết của chúng tôi về nghiệp bệnh trở nên rõ ràng. Chúng tôi biết rằng nghiệp bệnh xuất hiện bởi vì Sư phụ đã giúp chúng tôi tiêu trừ nghiệp chướng, đó là điều tốt. Cô Anh cho biết cô đã bị mắc kẹt về vấn đề này trong vài năm qua. Đó là lý do tại sao cô ấy không thể vượt qua khảo nghiệm.
Tôi đã không đọc Chuyển Pháp Luân Pháp Giải trong nhiều năm, trong đó có đoạn Sư phụ giảng:
“Đệ tử: Trong quá khứ có người dùng hương của Quan Âm dự báo được các việc, hiện giờ sau khi dùng Pháp tượng của Sư phụ khai quang cho tượng Quan Âm thì hương phổ có thể dùng không?
Sư phụ: Chư vị dùng hương phổ đó làm gì? Đó chẳng phải là cách làm của người thường sao? Người tu luyện chư vị đoán biết điều gì? Chư vị muốn biết gì? Chư vị có nạn hay không? Chư vị dễ dàng trốn tránh, trốn được rồi thì chư vị không đề cao được nữa, vậy thì còn tu thế nào? Xem chư vị có phát tài không? Chư vị làm việc tốt, chư vị làm tốt công việc hoặc chuyện làm ăn làm được lớn, tự nhiên sẽ có. Những việc này đều là việc trong người thường, không phải việc của người tu Đại Pháp. [Người theo] tiểu đạo đương nhiên có thể dùng.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)
Trong khi đọc đoạn Pháp này, cô Anh nói với tôi rằng trước đây cô đã dùng hương phổ để dự đoán mọi việc. Cô tu theo Phật giáo trước đó và vẫn chưa hoàn toàn minh bạch về bất nhị pháp môn. Sau đó, cô biết cô đã phạm sai lầm trong nhiều năm và cảm thấy hối hận. Cô nói rằng cô muốn hủy hương phổ. Tôi cảm thấy cô đã có một bước tiến lớn khi hiểu ra vấn đề này, bởi chuyên nhất là điều rất quan trọng đối với một đệ tử Đại Pháp. Khi chúng ta tu luyện thiếu nghiêm túc, ngay cả khi chúng ta chỉ có một chút chệch choạc, chúng ta sẽ gặp can nhiễu trong tu luyện.
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng một số học viên đã không sửa một số từ trong sách Đại Pháp, một số thì sửa sai. Vậy nên, tôi đã mang những cuốn sách đó đến cho cô sửa. Vì công việc này rất mất thời gian, đôi khi cô ấy làm việc đến tận nửa đêm.
Sau khi học Pháp cùng nhau, cả hai chúng tôi đều cảm thấy mình được thụ ích. Tôi cảm thấy mình có thể học Pháp trong một thời gian dài hơn, việc đọc cùng nhau cũng hiệu quả hơn so với đọc một mình.
Tôi có thể thấy những thay đổi ở cô Anh. Khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên, trông cô rất ốm yếu. Hiện giờ cô trở nên khỏe mạnh và tinh thần tốt. Cô đã giúp các đồng tu gửi rất nhiều mã QR để vượt qua sự phong tỏa Internet và giúp hơn chục người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Chồng của cô Anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Khi chúng tôi học Pháp, ông ấy ngừng xem TV và chăm chú lắng nghe. Bất cứ khi nào có thời gian, ông ấy sẽ xem phim giảng chân tướng. Mấy hôm trước, khi họ cùng con gái ra ngoài thị trấn, ông ấy đã giúp vợ đưa rất nhiều mã QR cho những người họ gặp trên đường. Có lần, ông ấy đã có thể xoay sở để thoát khỏi một người theo dõi ông trên đường phố.
Cảm thấy có trách nhiệm lớn hơn khi thấy sự thức tỉnh của chúng sinh
Nhân viên siêu thị: Nhiều người tin những gì Pháp Luân Đại Pháp nói là sự thật
Khi đại dịch lắng xuống, tôi đã đến một siêu thị lớn để giảng chân tướng. Một nhân viên ở đó nói với tôi, “Trong thời gian đại dịch bùng phát, nhiều người trong chúng cháu đã nói về cô. Chúng cháu còn nhớ cô đã nói với chúng cháu rằng thoái ĐCSTQ sẽ được an toàn. Có vẻ như những gì Pháp Luân Đại Pháp nói là đúng.” Tôi nói, “Đừng quên người nhà của các cháu, hãy cho họ biết về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và nhanh chóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó.” Họ gật đầu và mỉm cười. Tôi có thể thấy họ cảm thấy vui mừng về những gì tôi đã nói.
Một học sinh cảm thấy được Đại Pháp ban phước lành
Một lần khác, tôi tình cờ gặp một học sinh, cậu ấy mỉm cười bước đến gần tôi và nói, “Bà ơi, bà còn nhớ cháu không?” Tôi nói tôi không nhớ. Cậu ấy nói lần trước tôi đã đặt bí danh “Quân Kiện” hay “Quân Khang” cho bạn cùng lớp của cậu ấy. Tôi chợt nhớ ra rằng trước khi xảy ra đại dịch, tôi đã đến trường của cậu ấy và giúp họ làm tam thoái.
Hồi đó, khi tôi đề cập đến đại nạn với những học sinh này, chúng không hoàn toàn tin tôi. Bây giờ thì khác. Đối mặt với đại dịch đáng sợ này, mọi người trở nên sáng suốt và hiểu sâu hơn về Đại Pháp. Tôi cũng đưa cho chúng vài mã QR để vượt qua sự phong tỏa Internet. Tôi bảo chúng chia sẻ mã với người nhà và bạn học để họ cũng có thể được Sư phụ Lý Hồng Chí của Đại Pháp cứu. Bọn trẻ rất vui và vui vẻ nhận chúng. Từ khuôn mặt của chúng, tôi có thể cảm nhận được lòng biết ơn của chúng đối với Đại Pháp.
Thời gian thấm thoắt trôi, thời gian để chúng ta cứu người ngày càng ngắn lại. Nhìn thấy những người vẫn còn đang mải mê tận hưởng cuộc sống, không biết hoặc không tin thảm họa lớn sắp đến, tôi muốn phúc âm của Đại Pháp truyền tới họ càng nhanh càng tốt. Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn, tôi mới có thể đáp ứng kỳ vọng của Sư phụ đối với đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều người hơn nữa.
Con xin tạ ơn Sư phụ! Hợp thập!
Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/9/422998.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/7/198017.html
Đăng ngày 15-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.