Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2021] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp sống ở một vùng nông thôn tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Năm nay tôi 56 tuổi. Tôi có một con trai và một con gái. Hai cháu đều đã học xong, con gái tôi đã lấy chồng. Vợ chồng tôi trồng rau bán để kiếm sống.

Vào mùa đông, chồng tôi rời nhà đi làm thuê, làm những công việc vặt như đóng gói thực phẩm và chở cát. Nhiều năm làm việc vất vả đã ảnh hưởng đến sức khỏe của ông ấy. Cuộc sống thậm chí còn khó khăn hơn đối với tôi. Tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng và đi khoảng 10 km đến chợ để bán rau. Mỗi ngày tôi đều cần đến thuốc để có thể cầm cự.

Hết đau lưng và chân

Dì tôi là người đầu tiên trong gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dì nói với tôi về những lợi ích sức khỏe phi thường của Đại Pháp khi bà thấy sức khỏe của tôi kém. Tôi luôn nghĩ rằng Đại Pháp là tốt vì thấy dì được thụ ích như thế nào nhờ tu luyện Đại Pháp. Tất cả bệnh tật của bà đều biến mất.

Tôi không có thời gian để học Pháp và luyện công. Tôi thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi mỗi ngày. Tôi niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và mang một tấm bùa hộ mệnh trong túi. Trong khi đi bộ, làm việc hoặc khi không có khách hàng, tôi sẽ nhẩm thuộc chân ngôn.

Tôi dần dần quan sát thấy sự thay đổi rất lớn trong cơ thể. Lưng và chân tôi không còn đau nữa. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, và khi đi bộ trong đêm tối lúc 2 giờ sáng, tôi không còn cảm thấy sợ. Nó thực sự tuyệt vời!

Các triệu chứng đột quỵ của mẹ tôi đã biến mất

Mẹ tôi bị tai biến vào năm 2015 và không thể đi lại bình thường. Mắt và miệng của bà bị méo, bà thường xuyên đi tiểu ra quần. Dì của tôi đã đưa bà về nhà của dì, một nơi rất xa, hàng ngày luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và học các bài giảng với bà.

Dì tôi đã chăm sóc rất tốt cho bà và làm những điều mà ngay cả tôi, con gái bà, cũng không thể làm được. Dì coi mẹ tôi như chính mình, giặt tã cho bà, mua cho bà bất cứ thứ gì bà muốn ăn, lau rửa cho bà sau khi bà làm bẩn quần. Tình trạng của mẹ tôi được cải thiện mỗi ngày và bà trở nên vui vẻ hơn. Dì đã cho chúng tôi thấy bà đã khá lên như thế nào qua các cuộc gọi điện video. Mọi người trong gia đình đều vui mừng khôn xiết.

Mẹ tôi đã mang theo rất nhiều thuốc khi đến nhà dì. Bà mang thuốc điều trị huyết áp cao, thuốc bổ mắt… Dì tôi khá giả và hàng ngày họ đều ăn thịt. Mẹ tôi rất thận trọng về chế độ ăn uống của mình trong thời gian đầu.

Dì nói với bà: “Bây giờ chị đang học Đại Pháp. Đại Pháp là phi thường. Chị có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.”

Mẹ tôi đã từ từ gạt bỏ sự ngại ngùng của mình, mà học Pháp và luyện công cả ngày. Bà cũng ngủ rất ngon. Bà đã quên uống thuốc vài ngày liên tiếp, đặc biệt là thuốc điều trị huyết áp cao. Mẹ tôi đã uống những loại thuốc này trong nhiều năm và thường sẽ cảm thấy chóng mặt nếu bà không uống, nhưng bà đã không cảm thấy bất thường nếu không có chúng.

Bà hỏi dì có nên dừng uống thuốc không. Dì tôi nói với bà rằng bà nên tự quyết định. Mẹ tôi nói, “Tôi khỏe. Tôi không cảm thấy ốm. Tại sao tôi phải tiếp tục dùng thuốc? Thật không đúng nếu tôi dối lòng mình.” Bà ném những viên thuốc vào thùng rác. Mẹ tôi đã cảm thấy khỏe kể từ đó và không cần uống một viên thuốc nào.

Bà ở nhà dì tôi 28 ngày và có thể chạy được một quãng ngắn trước khi ra về. Con trai và con gái tôi đi đón bà và vui vẻ đưa bà về nhà. Tất cả hàng xóm của mẹ tôi đều tới gặp bà.

Một người nói, “Khi bà lên xe, bà phải ngồi trên xe lăn. Trong vòng chưa đầy một tháng, bà đã bình phục hoàn toàn. Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường. Chúng tôi không còn tin những gì nói trên truyền hình nữa. Chúng tôi chỉ tin những gì chúng tôi thấy.”

Sau đó, hàng xóm và họ hàng xin mẹ tôi sách Đại Pháp để đọc. Cha tôi và cả gia đình chị gái tôi đều trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Lưng gù thẳng lại

Chứng kiến những thay đổi của mẹ và thấy Đại Pháp phi thường đến thế nào, tín tâm của tôi vào môn tu luyện đã sâu sắc hơn. Tôi đã dành thời gian để học các kinh sách Đại Pháp.

Dì tôi đã giữ một Pháp tượng của Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, ở nhà. Tôi muốn nhìn thấy Sư phụ. Vào mùa đông năm 2018, tôi không bận việc nên đã tới nhà dì bằng tàu cao tốc cùng với mẹ và chị gái.

Khi ở nhà dì, chúng tôi đã làm mọi việc và tu khẩu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi ở lại đó sáu ngày.

Trong thời gian đó, tôi bị tiêu chảy trong ba ngày. Dì tôi nói rằng Sư phụ đang thanh lý cơ thể tôi. Tôi không cảm thấy ốm mệt. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Trước đây, tôi sẽ không còn sức sau khi bị tiêu chảy một ngày. Mặt tôi sẽ tái mét. Nhưng lần này thì khác; mặt tôi lại hồng hào.

Tôi luyện công và học Pháp đều đặn mỗi ngày. Tôi đã bị gù lưng trong nhiều năm. Dì tôi vuốt lưng tôi và nói, “Nếu con tinh tấn luyện công, nó sẽ trở lại bình thường.“ Tôi đã có tín tâm vào Đại Pháp.

Một đêm, khi chúng tôi đang học Pháp, dạ dày của tôi như thể được kéo lên và tôi thấy rất đau. Tôi đặt cuốn sách xuống và nhờ dì, mẹ và chị tiếp tục đọc cho mình nghe.

Chị gái tôi nói đùa, “Nhìn như là em đang có bầu ý.” Ngay sau đó, chân tôi bắt đầu đau như thể bị chuột rút. Dù vậy tôi đã không sợ. Mọi thứ trở lại bình thường ngay sau đó. Tôi đã có một giấc ngủ ngon vào đêm hôm đó

Khi thức dậy vào buổi sáng, cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng lạ thường. Cái lưng gù tôi phải chịu đựng trong nhiều năm đã biến mất. Mẹ, chị và dì của tôi đã vuốt lưng cho tôi. Điều đó càng rõ hơn khi tôi mặc áo khoác. Trước đây dì đã mua cho tôi một chiếc áo khoác len lửng. Sau đó chị gái tôi sau đó nói rằng thật lãng phí khi tôi mặc nó vì tôi bị gù lưng.

Nhưng khi khoác áo vào lúc này, lưng tôi phẳng và mịn. Tôi vội vàng thắp hương cảm tạ Sư phụ. Tôi nói, “Thưa Sư phụ, con không được học hành đến nơi đến chốn. Con toàn tâm muốn tu luyện và theo Ngài.”

Giải quyết mối hận thù suốt 15 năm

Tôi trở về nhà sau khi thăm dì được sáu ngày vì bố chồng tôi ốm liệt giường. Tôi cho ông ăn và tắm rửa cho ông sau khi ông tự đi đại tiện. Chồng tôi thấy buồn nôn sau khi nhìn thấy ông đi vệ sinh.

Khi ông không thể khạc ra đờm, tôi hút đờm cho ông. Tôi nghĩ mình nên đối xử tốt hơn với ông vì tôi là một học viên Đại Pháp.

Chưa đầy một tháng sau khi tôi về, bố chồng tôi qua đời. Mẹ tôi, vẫn ở nhà dì, đã gọi điện cho tôi và nói: “Lần này con phải xử lý mọi việc chu đáo!” Bà đang đề cập tới đám tang của bố chồng tôi. Bà nói với tôi rằng tôi phải làm lành với chị dâu, chị Ning. Tôi đã nói với bà rằng mình sẽ làm vậy.

Ning là vợ của anh chồng tôi. Mười lăm năm trước, chúng tôi đã đánh nhau vì một chuyện nhỏ và cả hai chúng tôi đã ôm tâm thù hận kể từ đó. Tôi đã không nói chuyện với chị ấy trong 15 năm và lờ chị ấy đi như người dưng khi nhìn thấy chị ấy.

Tôi đã miễn cưỡng gỡ bỏ tâm oán hận sau khi nghe lời mẹ. Cảnh tượng trong quá khứ hiện ra trong tâm tôi. Tôi cảm thấy mình không bao giờ có thể tha thứ cho chị ấy. Nhưng nghĩ về những gì mình đã hứa trước Pháp tượng của Sư phụ. Tôi nói rằng mình sẽ thực tu và nghe lời Sư phụ giảng. Tôi nên tha thứ cho mọi người và giữ mình theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi quyết định tìm cơ hội nói chuyện với Ning.

Trong khi chúng tôi chuẩn bị cho hậu sự cho bố chồng, bạn bè và người thân đã tới ăn tối. Tôi nhìn thấy một chiếc ghế trống ở chiếc bàn mà Ning đang ngồi. Tôi ngồi xuống và ăn một ít đồ ăn. Ning bỏ đi trước khi tôi định nói chuyện.

Tôi thầm nghĩ: “Ngày mai bố chồng mình sẽ nhập quan. Mình không được để mất cơ hội để hóa giải mọi việc.” Vào ban đêm, tôi nghĩ, “Suốt những năm qua, những người hàng xóm đều biết về mối hận thù của tôi với Ning. Họ đang chờ xem chúng tôi đánh nhau!”

Tôi nhớ lại những lời của mẹ mình, “Bây giờ con là một học viên Đại Pháp.” Đúng vậy! Dường như tâm oán hận của tôi đang dần phai nhạt đi. Có lẽ chúng tôi đã có mối quan hệ ác duyên từ tiền kiếp. Dù thế nào đi nữa, tôi nên nghe lời Sư phụ và thiện đãi mọi người. Dù gì thì Ning cũng là người thân của mình.

Sáng hôm sau, tất cả chúng tôi lên xe. Vừa nổ máy, Ning chạy tới xem còn ghế trống nào không. Có một chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi kéo cửa sổ xuống và gọi chị ấy. Tôi cảm thấy một luồng khí đen đặc trong lồng ngực của mình biến mất ngay lập tức. Tôi hiểu rằng Đại Pháp đã tận giải mối hận thù suốt 15 năm của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Từ trải nghiệm này, tôi đã trở nên thân thiết với Ning và giờ chúng tôi đã trở nên rất gần gũi. Tôi trân quý mối duyên đó trong đời này.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/28/434105.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/6/196886.html

Đăng ngày 11-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share