Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-10-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998. Sau khi tu luyện, tôi đã biết Pháp lý cao thâm của Đại Pháp, biết làm người tốt ra sao, nhờ vậy tôi đã cải thiện được mối quan hệ căng thẳng giữa tôi với bố mẹ chồng, gia đình trở nên yên ấm, hoàn thuận. Bố chồng tôi là một thầy thuốc Đông y có thâm niên. Lúc tôi nghe bài giảng Pháp của Sư phụ, ông đã nghe được lẻ tẻ một chút nội dung và liền hào hứng nói với tôi: “Pháp Luân Công có ích cho sức khỏe con người, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau luyện.”

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi kể từ tháng 7 năm 1999. Khi đó báo chí và truyền hình trên toàn quốc đều ngày đêm phát sóng và đăng tải những tin tức giả dối vu khống Pháp Luân Công. Đồng nghiệp, bạn học, bạn bè đều thay đổi thái độ với tôi. Người nhà tôi cũng tin theo những lời dối trá bịa đặt trên truyền hình.

Thỉnh thoảng vào nửa đêm sau khi bố chồng tôi xem ti vi xong, ông liền bảo chồng tôi gọi tôi đến phòng ông và có một phiên tra khảo. Ông hỏi về những vấn đề liên quan tới Pháp Luân Công và nói một cách tràng giang đại hải. Tôi không biết phải trả lời ông thế nào, khổ không biết kêu ai. Mẹ chồng thì chửi tôi như tát nước. Có lần vào nửa đêm, bà đẩy toang cửa phòng tôi, nói rằng sợ tôi đánh chết cháu trai của bà (tức là con trai tôi).

Chồng tôi cũng hùa theo bố mẹ anh ấy mà đối xử lạnh nhạt với tôi, sợ tôi hủy hoại mất cái nhà này. Thậm chí chỉ cần tôi nói một lời nào đó để minh oan cho Pháp Luân Công, họ liền bảo tôi là si mê luyện Pháp Luân Công, luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Mọi người xung quanh tôi đều bị vùi trong những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), còn tôi thì bị bủa vây bởi những lời kỳ thị của họ, tôi đau khổ khôn xiết.

Việc tôi gặp gỡ các đồng tu một cách bình thường cũng khiến người nhà tôi cũng sợ hãi một cách thái quá, họ sợ sẽ xảy ra đại loạn, đưa tới những rắc rối không đáng có. Đặc biệt là đã xảy ra một chuyện mà tôi vẫn không thể buông bỏ được trong một thời gian dài: Tôi bị bức hại vì kiên định tu luyện Pháp Luân Công và bị giam trong một trại lao động. Sau khi ra khỏi trại thì bị đơn vị công tác sa thải, nên tôi đã đi tới một thành phố lớn cách xa hàng ngàn dặm để mở một cửa tiệm. Tại thành phố đó có một người bạn Pháp Luân Công ở cách tôi bốn tiếng chạy xe đã đến thăm tôi, tuy nhiên chồng tôi lại không cho tôi gặp đồng tu này, cũng không cho cô ấy vào trong nhà. Cô ấy nói với tôi vài câu rồi phải vội vàng rời đi.

Ban đầu khi mới đến nơi xa này, tôi cảm thấy vô cùng đơn độc, lúc nhìn thấy đồng tu thì như bằng gặp được người thân, vậy mà lại bị người nhà đuổi đi nhự vậy, nội tâm tôi vô cùng hỗn độn, đau khổ không thể nào diễn tả được. Tôi nghĩ tôi phải thay đổi tất cả, ít nhất chúng tôi cũng phải có một hoàn cảnh sinh hoạt chính thường.

Tôi nghiêm túc nói với chồng: “Anh có các mối quan hệ và nhóm bạn của mình, em cũng vậy. Em không can thiệp việc anh giao du gặp gỡ mọi người, anh cũng không được can thiệp vào việc tự do kết bạn của em. Việc em gặp gỡ các học viên khác không có bất kỳ nguy hiểm gì, đừng tin nghe những lời tuyên truyền dối trá trên ti vi”.

Mỗi khi có thời gian tôi liền giảng một chút chân tướng Pháp Luân Công với chồng, tuần tự từng bước,hòa nhập vào cuộc sống. Dần dần, chồng tôi cũng không còn căng thẳng nữa. Anh ấy nhìn thấy suy nghĩ và hành vi của tôi tất cả đều bình thường, hơn nữa tôi còn suy nghĩ thấu đáo hơn và xử sự độ lượng hơn. Dần dần khi các bạn bè Pháp Luân Công của tôi tới, anh ấy không còn trừng mắt nhìn một cách lạnh lùng nữa. Về sau này, anh ấy phát hiện các bạn bè Pháp Luân Công của tôi đều rất tốt, đều là vì người khác, nên chồng tôi bắt đầu ủng hộ tôi và nói: “Lúc nào em mời họ tới nhà mình dùng cơm nhé, anh sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho họ ăn.”

Chồng tôi càng ngày càng hiểu rõ Pháp Luân Công là bị oan uổng và anh ấy đã cùng tôi xem video “Cửu Bình”. Tôi bảo anh ấy: “Bởi bên cạnh anh có em là một người tu luyện Pháp Luân Công nên anh có cơ hội biết tường tận chân tướng Pháp Luân Công; nhưng còn rất nhiều người không có may mắn như vậy, họ đều tin theo những gì đượhc nói trên ti vi. Ở Trung Quốc không có một cơ hội mảy may nào để học viên Pháp Luân Công có thể lên tiếng, cho nên học viên Pháp Luân Công mới phải trong gió mưa mà bước ra truyền rộng chân tướng Pháp Luân Công, chỉ với một mục đích duy nhất là ‘xóa bỏ những hiểu lầm của mọi người về Pháp Luân Công’”. Chồng tôi cũng ngày càng ủng hộ tôi dùng các cách khác nhau để truyền rộng chân tướng Pháp Luân Công.

Sau này chồng tôi còn công khai cùng tôi ra ngoài phát sách, đĩa CD, sách Cửu Bình, tiêu những tờ tiền giấy có in thông điệp chân tướng, dán những tờ chân tướng tự dính. Tôi cảm thấy rất vui mừng, vì đây chính là việc thiện xuất phát từ nội tâm của một sinh mệnh sau khi hiểu chân tướng Pháp Luân Công. Nhưng điều đáng tiếc là, đại đa số người dân Trung Quốc Đại Lục đều không có may mắn như vậy, và vẫn bị những lời dối trá bịt mắt.

Sau đó nhà tôi lắp đặt truyền hình Tân Đường Nhân. Sau khi xem ba ngày, chồng tôi thành tâm nói: “Nếu 1/3 người dân Trung Quốc xem được Đài truyền hình Tân Đường Nhân thì ĐCSTQ sẽ xong đời, sáng mai anh sẽ bảo đội bạn của anh lắp.”

Hiện giờ chồng tôi đã làm “tam thoái” (rời khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ) cho vài người bạn tốt của anh ấy, cũng như giúp tôi làm tam thoái cho rất nhiều người. Sau khi chồng tôi minh bạch chân tướng và truyền rộng chân tướng, anh ấy đã được hưởng rất nhiều phúc báo từ Đại Pháp: Trong thời buổi đại dịch bùng phát này, khi việc làm ăn đa phần đều không tốt, thì việc kinh doanh của chồng tôi lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa lại còn rất hiệu quả. Sự hiếu thảo của tôi đối với bố mẹ chồng cũng dần dần thay đổi thái độ của họ đối với tôi, thay đổi thái độ của họ với Pháp Luân Công. Về sau mẹ chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã khiến thế nhân không rõ chân tướng bị hãm nhập vào trong những lời dối trá chưa từng có và bị tổn hại sâu sắc. Mặc dù các học viên quanh năm kiên trì giảng chân tướng Pháp Luân Công, vẫn có nhiều người tin theo lời dối trá của Trung Cộng mà không thể tự thoát ra được. Chồng tôi thật may mắn khi sống cùng với tôi là một học viên Pháp Luân Công, tận mắt chứng kiến các học viên hết thảy đều là chính thường, thiện lương và quang minh. Anh ấy có thể thực sự thấy rằng mọi thứ về Trung Cộng đều là dối trá, và anh ấy có thể mắng chửi ĐCSTQ vì sự ác độc của nó, nhưng nhiều thế nhân lại không có may mắn như vậy.

Qua bài viết này, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối sự mỹ hảo mà Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến cho con người thế gian, hy vọng thế nhân đều có thể minh bạch chân tướng và đắc phúc báo.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/5/丈夫的改变-432209.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/10/196107.html

Đăng ngày 08-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share