Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-10-2021] Quay trở về năm 2009, tôi đã có một quyết định sáng suốt để cải thiện cuộc sống của mình. Ngoài làm việc đồng áng, tôi còn làm việc ở sáu khu vườn. Tôi dậy sớm và làm việc cho đến rất khuya. Cả năm ấy, tôi đã không học Pháp tốt và không luyện công. Tôi đã nỗ lực hết mình cho công việc và cảm thấy rất mệt mỏi. Kết quả là tôi bị phát sốt và ho dữ dội trong hơn hai tháng.

Tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi

Tôi đã không để ý nhiều về điều đó và đã sớm cảm thấy quá mệt mỏi để làm việc. Tôi nằm xuống và thậm chí không có năng lượng để sưởi ấm cho chiếc bếp Kang của chúng tôi (một chiếc giường truyền thống với đá sưởi được sử dụng ở miền Bắc Trung Quốc trong mùa đông).

Chồng tôi đi làm ăn xa nên tôi không nói với anh ấy về tình trạng của mình. Tuy nhiên, anh ấy nghe tin rằng tôi bị ốm từ người thân của chúng tôi và đã quay trở về. Anh ấy thấy tôi ho suốt đêm và phàn nàn về việc tôi đã chưa đi khám bác sỹ.

Tôi không muốn anh ấy hiểu lầm về đức tin của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã đến gặp bác sỹ tại một bệnh viện ở tỉnh Cát Lâm. Bác sỹ hỏi rằng tôi đã bị như vậy bao lâu rồi. Bác sỹ không tin khi tôi nói với anh ấy là đã được hai tháng rồi và nói rằng: “Tôi không tin cô. Tôi sẽ tin điều đó nếu cô nói là hai năm!”

Tôi đã được nội soi phế quản nhưng các bác sỹ không thể đưa ra chẩn đoán chính xác. Sau đó tôi đến một bệnh viện lớn hơn ở Trường Xuân để thực hiện cuộc nội soi phế quản khác, nơi có năm chuyên gia về hội chẩn, cuối cùng đã chẩn đoán tôi bị ung thư phổi.

Gia đình tôi không biết phải làm gì. Các chị gái và chị dâu tôi đã khóc. Tôi thấy hụt hẫng, và không ai dám nói cho tôi biết điều đó hay cho tôi được xuất viện. Họ chỉ nói rằng họ đang chờ kết quả.

Tôi không thể ăn và rất mệt mỏi. Tôi cũng không thở được bằng mũi, mắt sưng tấy, và chỉ còn da bọc xương. Một người thân nói với tôi rằng có lẽ tôi sẽ chỉ sống được thêm hai tháng nữa.

Quay lại với Pháp

Tôi đã ở trong bệnh viện khá lâu. Tôi cảm thấy khó chịu khi bị tiêm và liền nôn ra khi uống thuốc. Tôi nói với chị gái của mình: “Em không muốn đợi kết quả thêm nữa. Em không sợ ngay cả khi nó là ung thư. Hãy để em trở về nhà học Pháp và luyện công. Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp) sẽ chăm sóc em.“

Tôi nhớ về câu chuyện về một học viên Đại Pháp được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Anh ấy đã không còn hy vọng nào. Nhưng anh ấy không nghĩ gì về nó và chỉ tập trung vào việc học Pháp, và bệnh của anh ấy đã biến mất.

Khi tôi về nhà, chồng tôi vẫn phải làm việc để nuôi gia đình nên anh ấy không thể ở lại chăm sóc tôi. Hai đứa con của tôi cũng cần đi học, vì vậy chúng tôi quyết định ở nhà mẹ của tôi.

Các đồng tu biết tình hình của tôi và đã đến gặp tôi. Họ đã chia sẻ kinh nghiệm của mình và đưa cho tôi một máy nghe nhạc MP3 để tôi có thể nghe Pháp và luyện công. Tôi cần hướng nội để tìm ra những vấn đề của bản thân.

Tôi đã không học Pháp hoặc luyện công trong một năm. Thay vào đó, tôi đã tranh cãi với nhiều người với tâm chấp trước mạnh mẽ vào lợi nhuận. Kết quả là tôi đã tiêu hết số tiền kiếm được và lâm vào cảnh nợ nần chồng chất. Khi đối mặt với xung đột, tôi đã không hướng nội mà lại lập tức chỉ trích người khác.

Tôi nhận ra rằng mình đã sai, vì vậy tôi đã thay đổi nhiều suy nghĩ không chính của mình và bắt đầu chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp để đo lường bản thân. Thêm vào đó, với sự quan tâm và động viên từ các đồng tu, tôi đã hồi phục rất nhanh.

Lúc đầu, tôi đã không thể làm tốt các động tác luyện công. Em gái tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, thường xuyên gọi điện để khuyến khích tôi hãy tiếp tục luyện. Tôi sợ sẽ làm em ấy thất vọng, nên tôi đã cố gắng thực hiện động tác ngay cả khi tôi cảm thấy không thể tiếp tục thêm nữa. Bây giờ thì tôi cảm thấy rất biết ơn em ấy.

Điều cảm động nhất là trước Tết Nguyên Đán, có hai học viên đã đi xe máy dưới thời tiết tuyết rơi dày để đến nhà mẹ tôi trong khi đó còn phải hỏi đường trên suốt hành trình. Mẹ tôi đã rất xúc động: “Các học viên Đại Pháp còn thân thích hơn cả người thân!”

Tôi quyết tâm học Pháp và luyện công thật tốt. Nếu không, tôi sẽ phụ sự mong đợi của Sư phụ và sự tận tâm của các đồng tu.

Mọi người ca ngợi Đại Pháp

Nửa năm sau, mũi của tôi không còn bị nghẹt nữa. Tôi có thể thở bình thường, ăn uống tốt và ra ngoài đi dạo. Hàng xóm của tôi thấy tôi trở về nhà và hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Hãy tiếp tục tu luyện Đại Pháp!” Rõ ràng là mọi người đều biết trước đó tôi đã từng rơi vào tình trạng nguy kịch.

Một người hàng xóm nhìn thấy tôi đang đi bộ trên đường và quay sang đồng nghiệp của anh ấy và nói: “Ai lại nói Pháp Luân Đại Pháp là xấu? Hãy xem người phụ nữ này, cô ấy đỡ hơn rất nhiều so với trước đây.”

Một người từ làng khác đến nhà để tìm chồng tôi. Anh ấy có vẻ bối rối và hỏi: “Em có phải là vợ anh ấy không?”

“Vâng”, tôi trả lời với một nụ cười rạng rỡ. “Có phải anh đã nghĩ rằng em đã không qua khỏi?” Anh ấy có chút xấu hổ. Mọi người ở hơn 10 ngôi làng cũng đã biết về căn bệnh của tôi và đều nghĩ chắc rằng tôi sẽ không thể qua khỏi.

Gia đình tôi được ban phước lành

Gia đình tôi đã bí mật cho tôi dùng thử một số phương thuốc chữa bệnh bằng thảo dược, nhưng sau khi tôi nhận ra rằng mọi thứ đều do nghiệp lực gây ra. Bất cứ điều gì tôi phải chịu đựng cũng là để trả nợ nghiệp của mình, vì vậy tôi đã ngừng uống thuốc dưới bất kỳ hình thức nào. Các anh chị em của tôi rất tức giận, vì vậy tôi phải kiên nhẫn giải thích với họ: “Sẽ không sao đâu, em đã có Sư phụ quản và mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Mẹ đã ủng hộ tôi: “Đúng vậy, con bé đã có Sư phụ quản. Vậy các con còn lo lắng gì nữa?“

Với những suy nghĩ tích cực của mẹ, mà bà đã được ban phước lành là một sức khỏe tốt. Bà đã ngoài 80 tuổi và vẫn có thể đẩy một chiếc xe đầy ắp nông sản ra chợ để bán.

Con gái tôi có một bài kiểm tra giữa kỳ và bị bí ở một câu hỏi. Sau khi hoàn thành phần còn lại, cháu gục đầu xuống bàn và nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!” Sau đó, cháu nhờ Sư phụ giúp cháu tìm ra câu trả lời.

Chẳng mấy chốc cháu đã biết mình phải làm gì. Khi trở về nhà, cháu thốt lên: “Mẹ ơi, Sư phụ đã khai mở trí tuệ cho con!” Thì ra là cháu đã đạt điểm cao nhất lớp.

Chồng tôi đã từng bị ngã xe máy trong lúc say rượu và bị gãy xương vai. Tôi bảo anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và Sư phụ sẽ chăm sóc cho anh ấy.

Anh ấy đã không cảm thấy đau trong suốt cái đêm sau phẫu thuật và không cần uống bất kỳ loại thuốc giảm đau nào. Tôi biết Sư phụ đã giúp đỡ chồng tôi. Vì cuộc bức hại những năm qua mà anh ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực.

Một người tu luyện Đại Pháp cả nhà thụ ích. Con cảm tạ Sư phụ! Ân điển vô lượng của Người đã soi sáng và ban phúc lành cho cả gia đình con!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/8/432100.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/26/196731.html

Đăng ngày 13-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share