Bài phát biểu của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-09-2021] Tôi nay đã 78 tuổi, người chồng đầu tiên của tôi đã qua đời ở tuổi còn trẻ, một mình tôi phải nuôi nấng bốn đứa con. Tôi không có công việc ổn định và cuộc sống của tôi rất khó khăn. Tôi trở nên nóng tính và thường xuyên đánh và la mắng các con của mình.

Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1996, điều đầu tiên là tôi có thể bỏ thuốc lá, sau đó là ngừng đánh nhau và chửi thề với người khác. Tôi hiểu rằng bản thân cần chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tu tâm và trở thành một người tốt. Sư phụ Lý đã thanh lọc cơ thể và tâm hồn của tôi. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và gia đình tôi có cuộc sống hòa thuận với nhau.

Các con tôi đã thốt lên: “Đại Pháp thực sự quá vĩ đại! Đại Pháp đã cho chúng con một gia đình hạnh phúc và một người mẹ đáng kính.” Những đứa trẻ này đã chứng kiến những thay đổi của tôi và vẫn rất ủng hộ việc tôi tu luyện ngay cả sau khi cuộc bức hại bắt đầu.

Gia đình được Đại Pháp ban phước lành

Sư phụ giảng:

”Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Tôi về thăm bố mẹ mình vào năm thứ hai kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói với bạn bè và gia đình tôi biết về sự tuyệt vời của môn tu luyện này. Sau đó tôi dụng ý quay lại thăm bố mẹ nhiều lần khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999 cũng để giảng chân tướng cho người dân địa phương nơi đây.

Hơn 100 người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong số đó có người thân của tôi và những người đã trực tiếp tham gia vào cuộc bức hại các học viên Đại Pháp như giám đốc sở cảnh sát, trưởng đồn cảnh sát, và các sỹ quan cảnh sát. Sau khi tôi nói chuyện với mọi người thì họ không còn dính líu đến cuộc bức hại này nữa. Một số người còn âm thầm bảo vệ các học viên và chọn cho bản thân mình một tương lai tươi sáng.

Những người khác cũng đã nhận được phúc báo. Ví dụ như, con rể của em gái tôi là Cục trưởng Cục Công nghiệp Thương mại, đã bảo vệ các học viên Đại Pháp tại nơi làm việc của cháu khỏi sự bức hại. Kết quả là căn bệnh thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng lâu năm của cháu đã được chữa lành mà không cần phải điều trị. Còn con trai của chị cả tôi là đội trưởng đội cảnh sát, cháu đã bí mật bảo vệ các học viên trong khu vực của mình, và đã được thăng chức thành giám đốc cảnh sát cấp cao hơn.

Con trai lớn của tôi đã gây dựng thành công một công ty làm ở lĩnh vực xây dựng. Cháu không tu luyện Đại Pháp nhưng có niềm tin mãnh liệt vào Đại Pháp. Con trai tôi thường nói với đồng nghiệp, bạn học và bạn bè của mình về điều đó. Thỉnh thoảng, cháu thậm chí còn mang về cho tôi danh sách tên của những người muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cháu đã có lần mời khách hàng của mình đi ăn tối và đề nghị tôi tham gia cùng. Trong suốt bữa ăn, con trai tôi đã nói về sự vĩ đại của Đại Pháp và mời tôi nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ là cách để đảm bảo bản thân có một tương lai tươi sáng như thế nào. Đến cuối bữa tối thì tất cả họ đều đã đồng ý thoái xuất!

Con trai lớn của tôi bị viêm gan cấp tính vào năm 2016. Bác sỹ cho biết khả năng chữa khỏi là cực kỳ mong manh, và bệnh có thể dễ dàng phát triển thành xơ gan hoặc ung thư gan. Con trai tôi đã chịu đựng rất nhiều sức ép. Tôi bảo cháu hãy giữ vững niềm tin vào Sư phụ và chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Con trai tôi đã xin một chiếc bùa hộ mệnh Đại Pháp và kể từ đó cháu luôn mang theo bên mình. Một năm sau, cháu đi kiểm tra sức khỏe và mọi kết quả trả về đều bình thường. Cháu đã bình phục hoàn toàn! Bác sỹ nói rằng con trai tôi rất may mắn. Con trai tôi nói với tôi rằng cháu rất biết ơn Sư phụ đã cứu mạng của mình.

Được ban phước lành khi lắng nghe những lời giảng của Sư phụ

Tôi tái hôn vào năm 1984 và bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1996. Chồng tôi đã nhìn thấy những thay đổi ở tôi và rất ủng hộ việc tôi tu luyện. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, anh ấy thường đi cùng tôi để phân phát tài liệu giảng chân tướng, dán áp phích và giúp chuyển tài liệu cho các học viên khác. Nhà tôi là một điểm học Pháp nhóm và là địa điểm trao đổi tài liệu. Khi các học viên đến và rời đi, anh ấy đã đối xử tử tế với họ mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.

Chồng tôi bị bệnh tăng nhãn áp ở tuổi 60 và phải phẫu thuật cả hai mắt. Năm 2015, ở tuổi 86, anh ấy đã mất thị lực. Chồng tôi phải nằm trên giường hoặc ghế sô pha cả ngày, vì sức khỏe của anh ấy ngày càng giảm sút. Chồng tôi đại tiện ngay trong quần, trên giường, ghế sô pha và cả trên sàn nhà. Bên cạnh đó, đồng hồ sinh học của anh ấy cũng đã bị đảo ngược. Chồng tôi sẽ ngủ vào ban ngày và thức trắng vào ban đêm. Anh cũng thường xuyên quấy nhiễu tôi làm cái này cái kia cho anh ấy vào ban đêm, khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Và tôi đã trở nên kiệt sức!

Các con tôi cảm thấy thương xót cho tôi và đã nói về việc đưa dượng vào viện dưỡng lão. Nhưng tôi nghĩ rằng chồng mình đã lớn tuổi như vậy, không thể tự chăm sóc bản thân và đầu óc cũng không minh mẫn. Tôi không nghĩ ra được liệu có ai sẽ giống như người nhà mình mà chăm sóc tốt cho anh ấy đây. Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và Sư phụ đã bảo chúng tôi cần phải nghĩ cho người khác trước. Vì vậy, tôi quyết định không đưa chồng tôi vào viện dưỡng lão. Sau đó, các con tôi đã bàn bạc thu xếp thời gian về nhà để giúp mẹ chăm sóc cho dượng.

Vào năm 2016, tôi đã xem một bài báo trên Minghui.org về một học viên đã phát các băng âm thanh bài giảng của Sư phụ cho một thành viên trong gia đình đang bị bệnh, người đó không phải là học viên và đã sớm bình phục trở lại. Kể từ đó, tôi bắt đầu mở các bài giảng của Sư phụ mỗi ngày và giúp chồng tôi ngồi dậy và nghe giảng. Lúc đầu, anh ấy chỉ nghe một bài giảng mỗi ngày, sau đó dần dần anh ấy nghe được hai bài giảng mỗi ngày. Bây giờ chồng tôi nghe từ năm đến sáu giờ mỗi ngày. Càng nghe giảng, chồng tôi lại càng trở nên vui vẻ và khỏe mạnh hơn. Năm nay, anh ấy đã 91 tuổi.

Chồng tôi bị sốt vào hai ngày trước Tết Nguyên Đán năm 2021, nhiệt độ là 39,6 °C. Tôi đã gọi con dâu chạy qua. Cháu là một giáo sư của một viện y học và cháu khuyên là nên đưa bố chồng đến bệnh viện. Vì đó là trong thời gian đại dịch, nên tôi đã nhờ con dâu kê cho anh ấy một ít thuốc để uống trước.

Chúng tôi đã theo dõi tình trạng của anh ấy trong hai ngày. Nhiệt độ chồng tôi giảm xuống còn 38,6 °C, vì vậy tôi kiên trì để chồng tôi tiếp tục nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau đó, anh ấy đã có thể ăn cháo vào bữa tối. Ngày hôm sau, nhiệt độ của anh ấy giảm xuống 37,3 °C. Vào ngày thứ ba, thân nhiệt chồng tôi đã trở lại bình thường và khẩu vị của anh ấy đã trở lại.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, cháu trai ruột của chồng tôi đã đến thăm và nói: “Ông ơi, ông thật có phúc. Nhìn khuôn mặt ông thật rạng rỡ, trông ông còn khỏe hơn cả bố cháu!”

Cháu quay sang nói với tôi: “Bà ơi, bà có một gia đình thật tuyệt vời! Mọi người đều rất quan tâm nhau, sống thật hạnh phúc, và chăm sóc rất nhiều cho ông. Ông luôn nói rằng hai người cô của cháu đều hiếu thảo (tận tụy) với ông hơn cả con gái ruột của ông nữa”.

Tôi trả lời: “Ông của cháu được Đại Pháp ban phúc lành. Nếu như bà không tu luyện, thì với cơ thể yếu ớt này của bà, bà không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao! Nếu bà không tu luyện Đại Pháp, tất cả các con của bà sẽ tránh xa bà do tính khí nóng nảy của bà. Các con bà có thể thậm chí sẽ không chăm sóc bà và để bà một mình với ông của cháu. Ông cháu lắng nghe những lời giảng của Sư phụ mỗi ngày, và ông ấy thực sự đã được ban phúc lành!”

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/13/430739.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/2/196826.html

Đăng ngày 14-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share