Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2021] Tôi năm nay 55 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 24 năm. Tôi cảm thấy xấu hổ khi nói rằng mình đã rất chậm chạp trong việc loại bỏ các chấp trước. Tôi có nhiều nhân tâm mạnh mẽ, vì vậy việc tu luyện của tôi đề cao rất chậm. Có lần tôi suýt mất mạng vì bị cựu thế lực lợi dụng những sở hở này.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp đắc Pháp
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”
(Thực Tu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Tu thật sự
“Học Pháp được Pháp
So sánh việc học việc tu với nhau
Mọi việc cứ thế mà đối chiếu
Làm đến thế tức là tu”

Bởi vì tính tôi bất cẩn, nóng nảy, lầm lì và lơ đễnh, đặc biệt là ở nhà, dù đôi khi tôi cố gắng làm tốt nhưng kết quả lại vẫn không tốt. Tôi giận bản thân mình và tự hỏi tại sao tôi không thể thay đổi được những thói quen xấu của mình. Khi ở nhà, tôi không đủ từ bi và thường không xử lý tốt các mâu thuẫn. Đôi khi tôi mất tự tin; tuy nhiên, tôi nghĩ: “Mình nên tự tin, mình có Sư phụ và Pháp, mình nên là một đệ tử Đại Pháp chân chính.” Tôi muốn chia sẻ cách tôi đã sửa đổi những thói quen xấu này qua việc tu sửa lời nói và hành vi của mình.

Thực tâm đối tốt với mẹ chồng

Khi mẹ chồng 89 tuổi của tôi từ thành phố khác trở về ở với chúng tôi, tôi đã cố gắng đối xử nồng hậu với bà để bà cảm thấy thoải mái. Khi tôi đi làm, tôi bảo con trai tôi đưa bà đi dạo và chăm sóc cho bà nhiều hơn. Tôi cũng bảo cháu nắm tay bà trong khi đi dạo và tìm một bộ phim truyền hình mà bà thích. Nếu bà cảm thấy cô đơn, tôi bảo cháu chơi bài cùng bà, vì tôi biết bà sợ ở một mình.

Chồng tôi là con út trong gia đình – ông có một chị gái và ba anh trai. Ông từng là một đứa trẻ hư và thường xuyên quát mắng mẹ. Ngoài ra, thái độ của ông không tốt và phàn nàn rất nhiều. Ông đã quen với việc cư xử như vậy và không nhận thấy mình có vấn đề. Tôi thường nói chuyện với chồng về việc cần phải kiên nhẫn hơn, và thái độ của ông đã thay đổi. Bây giờ ông chuẩn bị đồ ăn ngon cho mẹ mình.

Mặc dù bà không ăn được nhiều, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng nấu cho bà những bữa đầy đủ dinh dưỡng. Mặc dù bà đã lớn tuổi, nhưng chúng tôi không mất kiên nhẫn với bà. Ngược lại, chúng tôi mừng vì bà có thể an hưởng tuổi già bên gia đình.

Là con dâu, tôi luôn nghĩ mình phải làm tốt hơn. Trước đây khi mẹ chồng tôi đến ở với chúng tôi, chồng tôi rất mất bình tĩnh và thậm chí có lúc còn chửi mắng tôi. Tôi cảm thấy mình bị làm mất mặt nên đã cãi nhau với ông, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mẹ chồng. Thấy chúng tôi cãi nhau, mẹ chồng tôi muốn về chỉ vài ngày sau khi bà đến, mặc dù chúng tôi đã cố gắng thuyết phục bà ở lại. Tôi đã hướng nội thông qua học Pháp và nhận thấy vấn đề của mình. Mặc dù tôi không lớn tiếng với bà, nhưng bà không cảm thấy thoải mái khi ở nhà chúng tôi. Chẳng phải tôi đã gián tiếp đuổi bà đi sao? Bà đã lớn tuổi, vì vậy tôi tự hỏi bản thân nên làm thế nào để có thể thể hiện sự tôn trọng đối với bà hơn.

Tôi hướng nội và nhận thấy tôi thường nói với bà những điều như: “Con trai mẹ thật ích kỷ. Ông ấy không đối xử tốt với người thân của mình và không tôn trọng những người ở quê…” Mẹ chồng tôi cố gắng bênh vực con trai mình, nhưng tôi cứ tiếp tục. Khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã không hành xử như người tu luyện. Làm sao mẹ chồng tôi có thể cảm thấy được chào đón khi tôi nói những điều như vậy? Bề ngoài tôi đối xử tốt với mẹ chồng nhưng tôi vẫn có những suy nghĩ tiêu cực. Không phải tôi là giả tu sao? Tôi thậm chí còn không phải là người tốt, chứ đừng nói đến người tu luyện. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.

Vì vậy, tôi dần chính lại bản thân. Tôi nói: “Mẹ, xin hãy ở lại. Mẹ nên cảm thấy thoải mái khi ở đây.” Tôi không nói xấu chồng mình nữa. Tôi không còn kén chọn và không cãi nhau với anh trước mặt mẹ chồng. Sau nhiều năm, cuối cùng tôi cũng buông bỏ được oán hận với chồng. Tôi nhận thức rõ hơn về điểm mạnh của chồng và quan tâm đến ông ấy nhiều hơn. Tôi cảm thấy thoải mái khi làm nhiều việc nhà, và tôi cố gắng trở thành một người mẹ, một người vợ tốt. Tôi và chồng nói chuyện và cười thường xuyên. Mẹ chồng tôi thấy vậy cũng cảm thấy mừng.

Có rất nhiều mâu thuẫn có thể xảy ra giữa mẹ chồng – con dâu, tôi nhận thấy đó là do tâm của chúng ta không chính. Là người tu luyện, những gì tôi đang tu là tâm của mình. Khi tâm tôi chính, tôi có thể giải quyết tốt mọi việc. Mẹ chồng tôi đã lớn tuổi và có xu hướng nói nhiều trong khi làm mọi việc như một đứa trẻ, điều này có thể khiến một số người tức giận. Tôi không tức giận nữa mà thay vào đó là thể hiện sự thấu hiểu. Tôi từ bi và chăm sóc cho bà và đảm bảo rằng bà vui vẻ, vì vậy không có mâu thuẫn xảy ra giữa chúng tôi.

Có một trường năng lượng tích cực xung quanh những người tu luyện. Có một câu nói cổ rằng: “Bách thiện hiếu vi tiên” (Trăm việc thiện lấy Hiếu làm đầu). Chúng ta nên ghi nhớ giá trị truyền thống này của Trung Quốc. Nếu một người tu luyện làm tốt, người đó đang chứng thực Pháp. Tất cả những người thân bên nhà chồng tôi đều nói rằng tôi là người tốt và họ kính trọng Đại Pháp.

Buông bỏ tâm oán hận và vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh

Vì vợ chồng mâu thuẫn nhiều năm nên tôi tích lũy nhiều oán hận và bắt đầu sinh bệnh. Năm 2016, khi trở về sau một chuyến du lịch, bụng của tôi bắt đầu trướng lên. Lúc đó tôi không tìm hiểu kỹ và không tìm ra được nguyên nhân sâu xa, vì vậy bụng tôi tiếp tục sưng.

Đồng nghiệp của tôi đều nói về nó. Tôi lo lắng và đi siêu âm, và được cho biết tôi có u xơ tử cung rất lớn. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật ngay lập tức khiến tôi bị áp lực rất nhiều. Các đồng tu đã quan tâm tôi rất nhiều. Một số nói rằng tôi nên thực hiện phẫu thuật và loại bỏ nó, trong khi những người khác nói rằng tôi nên chính lại bản thân dựa trên Pháp và không cần phẫu thuật.

Thông qua học Pháp, tôi bắt đầu hiểu rõ rằng một người tu luyện không có bất kỳ tình trạng bất thường nào, vì vậy tôi không muốn đi bệnh viện. Tôi quyết định tu bản thân. Tuy nhiên, nó không biến mất. Các đồng nghiệp và người quản lý của tôi đều cố gắng thuyết phục tôi phẫu thuật. Tôi không lay động và cũng không giải thích. Tôi chắc chắn rằng Đại Pháp là siêu thường và tôi muốn lặng lẽ tu bản thân.

Năm 2020, tôi đi khám sức khỏe định kỳ hàng năm. Khối u xơ tử cung vẫn dài 17cm, và nhiều chuyên gia chăm sóc sức khỏe đã cố gắng thuyết phục tôi cắt bỏ nó. Tôi không động tâm. Tôi hướng nội xem mình đã sai ở đâu. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tôi có tâm oán hận rất lớn đối với chồng mình. Trong nhiều năm, tôi đã không buông bỏ được. Đôi khi tôi vẫn còn giận ông, nên khối u xơ cứ lớn dần lên.

Tôi cảm thấy mình đã tìm ra được nguyên nhân sâu xa. Vấn đề chính là tôi thường xuyên mất bình tĩnh. Tôi là một người tu luyện và nên từ bi. Oán hận có thể khiến người tu luyện mất đi sinh mạng. Đó hoàn toàn không phải là điều tầm thường. Tôi quyết định loại bỏ hoàn toàn chấp trước của mình, đề cao tâm tính và luôn nhìn mọi thứ một cách tích cực. Bây giờ tôi đối xử tốt với chồng mình và không tranh cãi – tôi kiểm soát những suy nghĩ của mình.

Tháng Ba năm nay, tôi nhận thấy bụng mình nhỏ đi nhiều và có thể mặc lại được nhiều quần áo cũ. Đồng nghiệp của tôi nhận ra và tự hỏi điều gì đã xảy ra. Tôi nói với họ rằng, vì tôi không tức giận và buông bỏ được tâm oán hận, nên tôi đã khỏe lại sau khi luyện công và chiểu theo các Pháp lý. Khi biết chuyện, tất cả mọi người đều tin tưởng Đại Pháp.

Năm 2021, khám sức khỏe định kỳ hàng năm cho thấy tôi bị cao huyết áp và tăng đường huyết. Người nhà yêu cầu tôi uống thuốc nhưng tôi từ chối. Tôi biết người tu luyện không có bệnh. Đó chỉ là khảo nghiệm. Sau hơn 5 tháng, tôi khỏe lại và không cảm thấy khó chịu nữa. Tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Các đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi sẽ không có cải thiện gì nếu không uống thuốc, nhưng hiện tại tôi đã ổn.

Tôi biết Sư phụ đang quản mình. Bất chấp mọi áp lực, tôi không đi bệnh viện, và bụng tôi nhỏ đi rất nhiều. Đó là lý do tại sao chúng ta nói rằng nếu một người tu luyện tu tốt, người đó đang chứng thực Pháp.

Đại Pháp là siêu thường và tiêu chuẩn là như nhau đối với tất cả mọi người. Tuy nhiên, những điều thần kỳ sẽ xảy ra chỉ khi một người thực sự tu Đại Pháp, và nó sẽ không có tác dụng nếu người đó không đạt tiêu chuẩn. Chúng ta không thể buông lơi tu luyện. Tâm chúng ta nhất định phải chính; nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Tôi đã quyết tâm trở thành đệ tử chân chính của Sư phụ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/16/432560.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/11/196955.html

Đăng ngày 07-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share