Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-06-2011] Tôi đã tu luyện được hơn mười năm, buồn vui đều đã nếm trải; đã trải qua cả những lúc thuận lợi lẫn khó khăn. Tôi đã trải nghiệm được bản chất tinh tế của Đại Pháp qua những bước thăng trầm của quá trình tu luyện, và tôi rất biết ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ tôi. Tôi cũng cảm thấy hối tiếc vì đã không đủ tinh tấn. Tôi muốn chia sẻ hai sự kiện xảy ra sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công.

1. Nhiều gia đình hạnh phúc đã bị ly tán khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Đại Pháp và các học viên. Khi tôi chuẩn bị cưới vợ thì ĐCSTQ bắt giữ tôi và gia đình bạn gái tôi dựa trên những tội danh không có thật. Họ tra hỏi chúng tôi trong vài ngày. Sau khi được nhiều người giúp đỡ, bạn gái tôi, bố của cô (không phải học viên), và tôi được thả ra. Tuy nhiên, mẹ của cô bị kết án bất hợp pháp. Bạn gái của tôi rất yếu đuối, và khiếp sợ trước sự bức hại của ĐCSTQ. Cô ấy cũng nhớ mẹ. Sau đó cô ấy trở nên bất ổn về mặt thần kinh và không thể nhận biết được ai nữa, kể cả tôi và người thân của cô. Ai nhìn thấy cô ấy cũng cảm thấy tiếc thương và oán trách ĐCSTQ vì sự bức hại nhẫn tâm của họ.

Tôi hiểu rõ rằng mỗi học viên đều có những khổ nạn cần vượt qua. Giữ được chính niệm xuyên suốt những can nhiễu của tà ác và theo Sư phụ trở về là điều mà học viên cần phải làm. Tôi cố sắp xếp thời gian giữa công việc và việc chăm sóc cho bạn gái tôi. Tôi cũng làm một số việc Chính Pháp. Tôi cảm thấy rằng những khó khăn quá lớn, và đôi khi tôi rơi nước mắt khi  nhìn ảnh của Sư phụ, và xin Ngài “Xin Sư phụ hãy cứu lấy Tiểu Bảo (tên thường gọi của bạn gái tôi)!” Vào lúc đó, tôi không biết nhiệm vụ trọng yếu của các học viên Đại Pháp thời kỳ Chính pháp là gì. Tôi phải trụ vững đến lúc cuối cùng với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, và với chính niệm. Tôi cũng nghĩ, “Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi phải tu luyện đến cuối cùng. Tôi phải cùng Tiểu Bảo vượt qua những can nhiễu của tà ác (Tôi đã không biết được rằng những can nhiễu là do đám hắc thủ và lạn quỷ gây ra). Tôi phải giúp mẹ của Tiểu Bảo bớt lo lắng và vượt qua những khổ nạn này.”

Với sự giúp đỡ của các học viên khác, tôi đọc những bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp cho Tiểu Bảo nghe hàng ngày, giúp cô ấy học thuộc những bài kinh văn của Sư phụ, và hướng dẫn cô ấy tập công, và cô ấy dần dần ổn định tinh thần hơn. Sau đó một điều kỳ diệu xảy ra. Một ngày, một đồng tu chỉ cho cô ấy xem ảnh của Sư phụ và hỏi, “Tiểu Bảo, đây là ai?” Tiểu Bảo không trả lời. Học viên đó liền nói, “Đây là Sư phụ! Hãy nói ‘Sư phụ’!

Tiểu Bảo trả lời, “Sư phụ.” Người học viên đó nói, “Đúng rồi! Đấy là Sư phụ của chúng ta. Cô có nhớ Luận Ngữ không? Hãy cùng đọc lại cùng nhau nhé?” Tiểu Bảo nói, “Được…” Họ bắt đầu đọc lại “Luận Ngữ, ‘Phật Pháp tinh thâm nhất…”

Sau khi cùng nhau đọc được vài từ, Tiểu Bảo đột nhiên dừng lại. Mắt cô mở to, và cô nói, “Bạn (tên) là.” Người học viên kia nói, “Đúng rồi! Cô nhớ ra tôi. Hãy nhìn những người khác và xem cô có nhận ra họ không.” Tiểu Bảo nhận ra và nhớ lại tên của những đồng tu khác có mặt ở đó. Họ đều khóc vì vui mừng.

Khi chúng tôi chia sẻ nhận thức, chúng tôi đọc lại những bài kinh văn của Sư phụ và ngộ được rõ hơn tính nghiêm túc của việc tu luyện. Không có đường tắt trong tu luyện. Chúng ta phải tu từng bước vững chắc, không để tà ác lợi dụng. Chúng ta cần phủ nhận tất cả những gì cựu thế lực an bài và hành xử như những người tu luyện. Chúng ta nên làm tất cả những gì Sư phụ dạy, và giữ chính tín vào Sư phụ và Đại Pháp, điều đó giúp chúng ta tránh đi đường vòng và theo kịp tiến trình Chính Pháp.

2. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, tôi không còn được đối xử như một nhân viên chủ chốt trong công ty nữa. Những người quản lý sợ rằng tôi có thể gây ra rắc rối cho công ty, nên họ từ từ giảm bớt trách nhiệm của tôi, ngay cả khi tôi là một trong những thành viên sáng lập ra công ty. Cổ phần của tôi cũng trở nên vô giá trị. Cuối cùng, tôi bị đuổi việc, nhưng tôi rời khỏi công ty với một nụ cười. Tôi không bao giờ hối hận vì chọn theo Đại Pháp. Của cải thế gian là thứ mà nhiều người trẻ tuổi mơ ước có được. Tôi cũng từng ước muốn một cuộc sống sung túc, nhưng tôi đã quyết tâm từ những ngày đầu tiên khi bắt đầu tu luyện rằng, sẽ không từ bỏ tu luyện Đại Pháp chỉ vì những lợi ích vật chất trước mắt.

Vài ngày sau khi tôi đi, những điều tồi tệ bắt đầu xảy ra ở công ty. Người thay thế vị trí của tôi bị tai nạn ô tô, trong đó một người khác bị chết. Nó không những gây ra tổn thất tiền của cho công ty, mà còn ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày. Mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Công ty phải đóng cửa hai khách sạn. Mảng kinh doanh chính của họ (mà trước đây tôi phụ trách) biến thành một văn phòng nhỏ, và tất cả những mảng kinh doanh truyền thống đều biến mất. Tôi không muốn nói về vấn đề này để không làm cho người khác nghĩ rằng tôi vui sướng trên sự bất hạnh của người khác. Tôi là một học viên Đại Pháp, và tu thiện. Tôi hy vọng rằng chúng sinh đều hạnh phúc. Tuy nhiên, có quan hệ nhân quả đằng sau những sự kiện này, và chỉ có người tu luyện là hiểu được điều này. Khi tôi gia nhập công ty này, nó chỉ là một cửa hàng nhỏ với hai bàn thanh toán. Sau khi chúng tôi làm việc cật lực, công ty phát triển lên với thu nhập vài triệu nhân dân tệ, đó là một trong những công ty tốt nhất trong vùng. Điều đó có được là nhờ có một học viên làm việc chăm chỉ cho nó (Tôi sẽ không  kể chi tiết về những đóng góp to lớn bởi các học viên). Kết quả là công ty phát triển nhanh và kiếm được nhiều lợi nhuận. Một khi công ty mất đi lương tâm, hay thậm chí đứng về phía ĐCSTQ, chư Thần lập tức lấy đi vận may của nó. Trong những năm đó, các nhân viên nghe được sự thật về Pháp Luân Công, nhưng họ không những không tin mà còn bôi nhọ. Con người phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Việc này cũng là minh chứng cho thuyết nhân quả.

Sau khi tôi rời khỏi công ty, cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn vì tôi không được nhận trợ cấp hay lương hưu. Sự thay đổi từ một công việc khá tốt đến thất nghiệp quả là khá thách thức đối với một người đàn ông trẻ tuổi. Tôi tìm việc trong một thời gian dài, nhưng không thể tìm được việc gì. Tôi chán nản và đôi khi nghĩ rằng thật bất công, nhưng sâu trong tâm, tôi biết rằng những vấn đề này là khảo nghiệm tạo nên bởi cựu thế lực. Mục đích của chúng là kéo tôi xuống và buộc tôi làm điều sai trái để kiếm sống. Làm sao tôi có thể bị lừa như vậy chứ? Tôi củng cố chính tín của tôi trước ảnh của Sư Phụ. Dù tình hình có xấu thế nào, chúng ta cũng phải tuân theo yêu cầu của Sư Phụ để làm tốt ba việc. Không khó khăn hay chướng ngại nào có thể ngăn tôi tu luyện. Tôi quyết định không hối tiếc điều gì. Trước đây tôi có rất ít thời gian làm ba việc, nhưng giờ tôi có rất nhiều thời gian, nên chẳng phải đây là thời gian dành cho tôi để trợ Sư Chính Pháp sao?

Để giúp giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho người khác, đôi khi tôi dành cả buổi tối chuẩn bị tài liệu. Khi tôi mệt, tôi tập các bài công pháp và sau đó quay lại làm tài liệu. Khi tôi buồn ngủ, tôi chỉ ngủ gục xuống bàn một lát. Ngày nào tôi cũng bận rộn, hoàn toàn cống hiến cho Đại Pháp. Thật là đầy ý nghĩa và vui sướng. Tôi hoàn toàn quên rằng tôi đang phải đi tìm việc.

Một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ Giám đốc điều hành của một công ty lớn. Ông ấy nói rằng có một vị trí còn trống và hỏi xem tôi có muốn thử không. Đây giống như một món quà từ trên trời rơi xuống. Tôi không thể tin được đó là sự thật. Những gì xảy ra sau đó khá đơn giản; cuộc phỏng vấn, gia nhập công ty, và làm việc – tôi lại có việc làm, và với một công ty nổi tiếng có mặt trên sàn chứng khoán. Công việc của tôi tốt gấp mấy lần công việc trước, và thu nhập cũng vậy. Nó như một giấc mơ thành sự thật.

Tôi bình tĩnh lại và đánh giá việc này dựa trên Đại Pháp. Không điều gì một học viên gặp phải là ngẫu nhiên. Tôi cần phải cẩn thận nhìn vào trong liên quan tới tình huống này và đạt được nhận thức mới dựa trên Pháp.

Sư Phụ giảng,

Bây giờ chư vị đã tu luyện rồi, chư vị hãy tu luyện một cách đường đường chính chính, buông bỏ hết thảy, chỉ quản việc tu luyện thôi, [thế thì] điều gì cũng có thể giải quyết, là vì chư vị là người tu luyện. Nếu chư vị chỉ nghĩ vì giải quyết việc này mà luyện công, thế thì không được, là vì chư vị không phải người luyện công, người tu luyện, chư vị vẫn còn thành phần ‘vì giải quyết việc đó mà luyện công’ ở trong đó, chư vị có một chút ở đó, [thế thì] chư vị chưa hoàn toàn coi mình là người luyện công” — Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999]

Theo tôi hiểu thì chúng ta gặp phải những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống khá là thường xuyên trong quá trình tu luyện, như là triệu chứng của bệnh tật, thử thách trong công việc, khổ đau về tình cảm, v.v. Có những khảo nghiệm để xác định xem học viên đã từ bỏ những chấp trước căn bản chưa. Chúng ta vì thế phải tập trung vào tu luyện và học Pháp nhiều hơn, vì Pháp có thể phá vỡ hết thảy mọi trở ngại. Đặc biệt trong thời gian này khi tà ác vẫn bức hại Đại Pháp và các học viên, chúng ta cần giữ vững chính niệm rõ ràng, làm tốt ba việc, và cứu độ chúng sinh. Bất kể khó khăn gì chúng ta vấp phải, tất cả thử thách đều được giải quyết nếu chúng ta chỉ có Pháp trong tâm. Một khi chúng ta đặt toàn tâm vào Chính Pháp, vượt qua trở ngại không phải là việc khó!

Trên đây chỉ là những nhận thức của tôi. Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/10/心系正法-万难不难-242240.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/28/126306.html
Đăng ngày: 24-07-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share