Bài viết của Quy Chân, một học viên Pháp Luân Công tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-06-2011] Con trai tôi và tôi đắc Pháp vào mùa xuân năm 1998. Mùa xuân năm sau, vợ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trong quá khứ, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh và rất gầy ốm, chỉ khá hơn da bọc xương một chút. Vợ tôi từng bị chứng đau đầu, đau lưng, bệnh phụ khoa, cũng như những bệnh khác. Tất bệnh tật của chúng tôi đều biến mất sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cuộc sống của chúng tôi tràn đầy hạnh phúc.

Sau khi chế độ cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc đàn áp vô nhân đạo đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, chúng tôi đã kiên trì trong giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Tôi đã bị giam giữ phi pháp bởi Cục An ninh Nội địa vào năm 2003. Họ cũng cố gắng bắt cả con trai tôi. Khi tôi được thả, vợ chồng tôi và con trai đã rời khỏi thành phố để tránh bị bắt, và chúng tôi bắt đầu đi hết nơi này đến nơi khác. Trong bài viết này tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những kinh nghiệm của chúng tôi khi chứng thực Pháp trong khi phải lưu lạc.

Vào lúc đầu, chúng tôi không có chút tiền nào để sinh sống, do vậy chúng tôi đi đến một thị trấn nhỏ có mức sống rất thấp và bắt đầu việc kinh doanh nhỏ là bán cam. Chúng tôi kiếm được khoảng 10 tệ một ngày, đôi khi được 20 tệ. Chừng đó cũng đủ cho chúng tôi sống. Lúc đầu khi tôi bắt đầu kinh doanh, tôi đã không thể đề cao tâm tính tốt. Người dân làng có một thói quen: Khi mua cam, họ thường lấy thêm một ít sau khi đã trả tiền. Đầu tiên tôi nghĩ rằng như vậy là không đúng. Vào lúc đó chúng tôi kiếm được chỉ đủ sống, và thật khó khăn để chúng tôi có đủ bữa. Vì vậy, tôi đã chạy theo những người dân làng để lấy lại những quả cam, điều này dĩ nhiên dẫn đến nhiều mâu thuẫn. Thông qua những mâu thuẫn đó, tôi đã thật sự hiểu ra những lời Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Con người phải qua thực tế mà thật sự “ma luyện” bản thân mới có thể đề cao lên.” Khi học Pháp ban đêm, tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của tôi với vợ và con tôi. Cuối cùng, chúng tôi nhận ra rằng sứ mệnh của chúng tôi là cứu người, chứ không phải tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Sau khi đề cao tâm tính, tôi đã không còn động tâm nữa khi có người lấy thêm cam của tôi. Tôi bắt đầu tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho họ.

Một thời gian sau, một học viên đã nói với con trai tôi về một công việc giao hàng đến một thành phố lân cận. Con trai tôi chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc nào. Mỗi ngày sau khi đi làm về, nó rất mệt mỏi. Công việc chứng thực Pháp và giảng thanh chân tướng của nó đã bị ảnh hưởng. Do vậy, nó đã bỏ công việc và chúng tôi chuyển đến một thị trấn khác gần thành phố của chúng tôi.

Chúng tôi tìm được một chỗ để ở, nhưng nó thật là nóng bức vào mùa hè và lạnh lẽo vào mùa đông. Dù cho điều kiện rất khắc nghiệt, chúng tôi hiểu rằng đây là môi trường tu luyện của mình và đã định cư nơi đây. Người chủ nhà đã giúp đỡ tôi và vợ tìm một công việc sửa giày và lắp chảo nhôm, nhưng chúng tôi không thể kiếm đủ tiền để sinh sống. Sau đó tôi nghe được rằng một người giao sữa đã bỏ việc, do đó tôi đã nhận lấy công việc đó. Tuy nhiên, anh ấy đã quay trở lại sau một thời gian bởi vì không có khả năng tìm một công việc nào tốt hơn. Tôi rất nản bởi vì tôi lại bị thất nghiệp lần nữa.

Rồi tôi tìm được một công việc tại một nhà máy sản xuất gỗ. Một ngày tại chỗ làm, tôi bị một mảnh gỗ đập vào ngực. Nó rất là đau đớn, nhưng tôi ngay lập tức nhớ ra rằng tôi là một đệ tử Pháp Luân Công và rằng Sư Phụ đang bảo hộ tôi. Ngay khi tôi có ý nghĩ này, cơn đau đã chấm dứt.

Nhà tắm tại nhà máy cực kỳ bẩn thỉu, và không có ai cọ rửa nó. Trong thời gian rảnh của mình, tôi đã cọ rửa toàn bộ nhà tắm và nó đã không còn bốc mùi hôi nữa. Sau khi các đồng nghiệp biết được, họ đã nói những lời tốt đẹp về tôi. Tôi nắm lấy cơ hội này để nói với họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư Phụ đã dạy chúng tôi phải làm người tốt và biết quan tâm đến người khác trong mọi lúc. Sau khi những công nhân này hiểu sự thật, họ đã trở lên rất thân thiện; khi họ nhìn thấy tôi, đôi khi họ chỉ gọi tôi “Pháp Luân Công.” Một điều bất tiện khi làm việc tại nhà máy là nó rất xa nhà của tôi. Để có đủ thời gian cho việc học Pháp và tập công, sau này tôi đã bỏ công việc này và tìm một công việc bán đồ ăn sáng và rau quả trong làng.

Khi buôn bán ở trong làng, tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm tâm tính. Một vài người trong làng đã lợi dụng tôi và một vài người đã nói xấu tôi. Có một người đã nợ tôi 10 tệ. Trong một thời gian dài, ông ấy đã không trả tiền hay nói chuyện với tôi. Thoạt đầu tôi đã cảm thấy như vậy là không công bằng, nhưng khi tôi đo lường hành xử của mình bằng Pháp và hướng nội, tôi đã nhận ra rằng có thể tôi đã nợ ông ấy vài thứ trong những đời trước và rằng đây là lúc tôi trả nợ của mình.

Bởi vì những rắc rối tài chính kéo dài của gia đình, tôi đã phát triển một chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân. Tuy nhiên, tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mình là một đệ tử Pháp Luân Công và liên tục tìm kiếm cơ hội để từ bỏ chấp trước này. Thời gian trôi qua, tôi đã xây dựng được những mối quan hệ rất tốt với dân làng. Tôi nắm lấy mọi cơ hội để làm sáng tỏ sự thật với họ và nhiều người đã chấp nhận sự thật một cách rất tốt đẹp.

Trong suốt thời gian khi tôi không buôn bán, tôi đã làm một số công việc vặt, như là sửa chữa khóa áo quần hoặc là những thùng chứa bằng nhựa. Một vài người đã xem thường tôi, một vài người thì lợi dụng tôi, và một số người cười nhạo tôi. Tất cả những điều này xảy ra là để khảo nghiệm tâm tính của tôi.

Tôi nhớ lại đoạn giảng Pháp của Sư Phụ:

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã khơi gợi lòng tốt của những người đó bằng những hành động tốt, và tôi kiên trì giảng rõ chân tướng cho họ và thuyết phục họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới.

Ba học viên trong gia đình tôi đã thành lập một nhóm học Pháp nhỏ. Chúng tôi học Pháp vào buổi tối và cùng nhau tập công vào buổi sáng. Chúng tôi đã liên lạc được với các học viên ở một ngôi làng xa xôi trong năm thứ hai sau khi chúng tôi bắt đầu đi từ nơi này đến nơi khác. Các học viên tại ngôi làng đó đã liên tục phân phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người, và cần rất nhiều tài liệu. Bởi vì họ không có địa điểm sản xuất tài liệu, chúng tôi đã gánh lấy trách nhiệm ấy vì chúng tôi có ước nguyện cứu độ chúng sinh. Con trai tôi đã tải về những tư liệu và sắp xếp lại, vợ tôi phụ trách in các tài liệu và ghi đĩa, và công việc của tôi là cung cấp vật tư và giao tài liệu. Chúng tôi đã thực hiện công việc này trong năm năm và đã đem lại cho các học viên trong ngôi làng nhỏ đó đầy đủ tài liệu để phân phát.

Trong lúc ấy, con trai tôi đã tìm được vài công việc lương khá. Nó đã tự xem xét bản thân là một học viên và hoàn thành tốt công việc. Cấp trên và đồng nghiệp của nó đều đánh giá cao nó. Nó cũng đã tìm được một vài người bạn tốt với tâm rất tốt.

Vào những ngày khi tôi chứng thực Pháp từ nơi này đến nơi khác, tôi đã trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính. Qua những khổ nạn này, tôi đã vứt bỏ được nhiều tâm chấp trước. Dưới sự chỉ đạo của các Pháp lý, tôi đã đi con đường của mình với lòng quyết tâm. Tôi thực sự biết ơn sự bảo bộ từ bi của Sư Phụ tôn kính.

Bây giờ là giai đoạn cuối của Chính Pháp. Hầu hết tà ác đã bị thanh trừ, và môi trường ở thành phố quê tôi đã được cải thiện rất nhiều. Vào năm 2009, tôi đã trở về thành phố mình để chứng thực Pháp một cách đường đường chính chính.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/1/在谋生中闯出证实法的路-241678.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/8/125888.html
Đăng ngày **-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share