Bài viết của một học viên từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-2-2011] Có lần vào năm 2006, khoảng 10h tối, hơn hai mươi cảnh sát đã bất ngờ xông vào nhà tôi. Họ đến từ Phòng 610, Phòng An ninh Nội địa, một trại giam, và công ty nơi tôi làm việc. Họ lục soát nhà tôi và bắt tôi, đưa tôi tới tầng 5 của Phòng An ninh Nội địa. Tôi bị nhốt trong một căn phòng cùng với hai cảnh sát đứng trông chừng tôi. Bên trong căn phòng, trên một cái bàn là những tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp mà họ đã lấy từ nhà tôi. Cảnh sát nói với tôi: “Đây là bằng chứng chống lại anh mà chúng tôi có. Hãy nói cho chúng tôi biết anh đã lấy chúng ở đâu?”. Họ chuẩn bị ghi chép trong khi nói chuyện với tôi.

Tôi đã không trả lời họ, vì vậy họ nói: “Nếu anh không nói cho chúng tôi biết thì ngày mai chúng tôi sẽ tống anh vào một trại giam.” Tôi nói với họ rằng: “Đó là nơi dành cho bọn tội phạm, không phải dành cho các đệ tử Đại Pháp. Tôi không thuộc về nơi đó” . Họ trả lời: “ Điều đó không phụ thuộc vào anh”. Tôi nói với họ: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Sư phụ tôi quản tôi. Chỉ những gì mà Ngài nói mới có ý nghĩa. Điều các anh nói không quan trọng. Tôi sẽ rời đi trước bình minh.

Anh sẽ rời đi bằng cách nào?” Một trong số họ hỏi tôi. “Anh không cần quan tâm tới điều đó”, tôi nói, trong khi lấy những chiếc khóa trên bàn và thử chúng vào ổ khóa cửa. “Anh đang cố gắng làm gì thế?”, họ hỏi. Tôi nói với họ: “Nếu tôi định rời đi, tôi cần phải tìm cách để mở khóa cửa.” Một trong số họ thực sự đã tới chỉ cho tôi cách sử dụng chìa khóa, bởi vì tôi đã nói với họ rằng có quả báo đối với những việc làm xấu xa và rằng họ nên dùng lương tâm của họ để xem xét xem liệu có đáng làm điều gì đó không.

Một lúc sau, một viên cảnh sát đã ngủ. Một người khác đang chơi trò chơi video. Trời sắp sáng, và tôi nghĩ “Tại sao tất cả các anh không đi ngủ nhỉ” và ngay sau đó họ đã đi ngủ. Tôi mở cửa tầng năm và đi xuống cửa trước của tòa nhà. Tôi nhận ra rằng nó cũng bị khóa. Những cảnh sát làm nhiệm vụ đã đi ngủ. Tôi đã không sợ hãi hay lo lắng gì. Tôi đặt lòng bàn tay mình ở vị trí Hợp thập và nói “Sư Phụ, con không thể ở đây vì con cần ra ngoài và cứu độ chúng sinh. Xin hãy giúp con mở cánh cửa này.” Khi tôi vừa nói xong, ổ khóa kêu lách cách và tự động mở ra. Nước mắt tôi chảy dài trên mắt khi tôi đi ra khỏi cửa. Trái tim tôi tràn đầy lòng biết ơn.

Sau khi rời khỏi đó, tôi về nhà và đồng thời bắt đầu phát chính niệm và xin Sư Phụ giúp đỡ. Khi tôi ở gần nhà mình, tôi thấy có nhân viên cảnh sát và một chiếc xe cảnh sát ở gần đó. Lúc đó là rạng sáng, và tôi không có chỗ để đi, vì vậy tôi đã đi về phía một quả núi, nghĩ rằng nó sẽ có ích khi có một cái hang động để ở lại. Tôi đã đến quả núi này nhiều lần trước đây và chưa bao giờ tìm thấy một hang động nào. Tuy nhiên lần này, tôi đã thấy một cái hang động không quá xa ở trong núi. Tôi có một cảm giác vô cùng ấm áp và biết rằng Sư phụ đang bảo vệ tôi.

Tôi đã tập công suốt cả ngày, đọc thuộc Pháp và phát chính niệm. Tôi không hề cảm thấy khát, đói hay mệt mỏi. Vào khoảng 8 giờ tối, tôi quyết định đi tìm một số bạn bè ở nơi làm việc của mình. Khi tới gần, tôi thấy một cảnh sát đang tra hỏi nhân viên bảo vệ tại nơi làm việc của tôi về tôi. Viên cảnh sát nói với nhân viên bảo vệ hãy báo cáo ngay lập tức nếu anh ấy nhìn thấy tôi. Người bảo vệ trả lời: “Vâng, tất nhiên rồi”. Trước tình hình đó, tôi quay lại núi. Lúc 10h, tôi đang ngồi gần một bụi cây và suy nghĩ về việc tôi nên làm gì tiếp theo. Đột nhiên, một vài cảnh sát đi về hướng của tôi. Đã quá muộn để rời đi mà không bị nhìn thấy. Tôi nói với bụi cây: “Bạn cũng là một sinh mệnh. Nếu bạn có thể che giấu tôi, bạn sẽ có phước lành vì đã bảo vệ một đệ tử Đại Pháp. Bạn sẽ trở thành một sinh mệnh trong thế giới của tôi.” Bụi cây đó đã tự mở ra và che phủ tôi.

Những cảnh sát đã tới gần bụi cây. Một trong số họ hỏi: “Mới vừa rồi tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một ai đó, nhưng không có ai ở đây.” Họ nhìn quanh trong hơn 10 phút nhưng không tìm được tôi. Tôi nghĩ đã đến lúc họ rời đi, để tôi cũng có thể rời đi. Sau đó, tôi nghe một người trong số họ nói: “Tốt hơn hết là chúng ta di chuyển lên trên” và họ rời đi. Tôi không chắc là tôi nên đi đâu và xin Sư Phụ chỉ dẫn. Sau đó tôi đã nảy ra một ý tưởng là tôi nên tìm một người biết sự thật của cuộc đàn áp. Tôi nhớ lại rằng có một người đồng hương ở ngôi làng lân cận biết về Đại Pháp, bởi vì tôi đã nói chuyện với anh ấy cách đây không lâu. Tuy nhiên tôi đã không nhớ địa chỉ của anh ấy.

Trời đã khuya khi tôi tới ngôi làng đó. Hầu hết mọi người đều đã đi ngủ. Có ánh sáng bên trong một căn nhà, vì vậy tôi đến đó và hỏi về người bạn mà tôi biết. Họ đã chỉ đường đến nhà anh ấy. Tôi có thể tới đó và giải thích cho bạn tôi về chuyện đã xảy ra với tôi. Họ nói rằng tôi có thể ở lại đó cùng họ bao lâu tùy ý và rằng họ biết các học viên là người tốt. Tôi nói với họ rằng là một học viên, mục đích của tôi là tiếp tục cứu độ chúng sinh. Họ cho tôi một số đồ ăn ngon và một chỗ ở qua đêm. Sáng hôm sau, họ mang cho tôi một ít quần áo ở cửa hàng của họ, cùng với một ít tiền. Tôi đã nói với họ hiểu thêm về Đại Pháp và dạy họ năm bài công pháp để cám ơn lòng tốt của họ. Họ sẵn sàng cho tôi ở lại, nhưng tôi nói lại với họ là tôi nên đi. Chủ nhà nói: “Trước khi rời đi, anh phải để chúng tôi giúp anh tìm một nơi an toàn để đi chứ.”

Vào buổi tối, họ tổ chức họp làng. Cảnh sát cũng tới buổi họp làng và đã rao phần thưởng là ba đến năm ngàn nhân dân tệ cho ai có thể tìm thấy nơi ở của tôi. Dân làng rất tức giận bởi lời đề nghị, vì họ nghĩ rằng hành động đó trái với đạo đức. Đêm thứ ba, họ nói rằng hướng an toàn cho tôi là đi dọc theo đường núi, vì cảnh sát ở trên tất cả các đường chính để tìm tôi. Trời đã khuya và tôi không thể phân biệt mọi thứ xung quanh tôi được tốt. Tuy nhiên tôi đã không lo lắng vì tôi có Pháp và Sư phụ giúp đỡ. Con đường rất gồ ghề và tôi đã vấp ngã nhiều lần. Một lần tôi rơi xuống một cái mương sâu hơn 2 mét. Như thể ai đó đang đỡ tôi, tôi lại leo lên đường mà không có một chút khó khăn nào. Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ bên cạnh tôi. Tôi tiếp tục đi khi tôi lau nước mắt trên mặt. Trời gần rạng sáng và tôi nghĩ rằng thật hay nếu tôi có thể hỏi đường ai đó. Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng của một chiếc xe máy đang đến. Đó là một chiếc xe ba bánh mà người dân dùng để chở hàng. Tôi hỏi đường và xin tài xế cho đi nhờ tới thành phố lân cận. Anh ấy đã đồng ý. Tôi đưa cho anh ấy tiền khi đến nơi nhưng anh ấy nói là anh ấy không có tiền lẻ. Tôi hỏi anh ấy liệu anh có sẵn lòng ghi nhớ một số từ không. Anh ấy hỏi “Những từ nào vậy?” Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy đã đọc thuộc hai lần và nói: “Tôi sẽ ghi nhớ chúng bây giờ, cảm ơn anh.” Sau đó chúng tôi chia tay, tôi có thể tìm được một chiếc xe buýt công cộng, rời khỏi quê hương tôi và trở thành một người vô gia cư để tránh bị bức hại thêm nữa. Bất kể là tôi ở đâu, tôi vẫn tiếp tục siêng năng làm ba việc, bởi vì bất cứ điều gì tôi có đều được ban cho bởi Sư phụ.

Ngày hôm nay tôi vẫn còn được an toàn là nhờ sự che chở của Sư phụ . Tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp mong muốn làm ba việc và cứu độ chúng sinh.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tầng thứ của tôi có hạn. Làm ơn chỉ ra những điều không phù hợp.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/19/征文选登–师父帮我打开了大铁锁-236391.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/16/123855.html
Đăng ngày: 18– 04 – 2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share