Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-06-2011] Hàng năm mỗi khi đến những ngày đặc thù của Pháp Luân Đại Pháp, gồm ngày 25 tháng Tư, ngày 13 tháng Năm và ngày 20 tháng Bảy, những học viên Pháp Luân Công bị bắt giam bất hợp pháp tại trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia luôn tìm kiếm cơ hội để chứng thực Pháp bằng cách thực hiện những việc như là hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Các quan chức và cảnh sát ở trại cưỡng bức lao động rất sợ chứng kiến cảnh này và vì vậy đã giám sát trại chặt chẽ hơn trong những ngày này. Vào năm tôi bị bắt giam tại Mã Tam Gia, khi ngày 20 tháng Bảy sắp đến, tôi đã suy nghĩ làm cách nào để treo biểu ngữ giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp để chứng thực Đại Pháp.
Để làm được biểu ngữ thì tôi cần có vải. Tôi đã kiếm được một tấm ga trải giường màu xanh nhạt và may thành một tấm biểu ngữ dài 2m, rộng hơn 30cm. Rồi làm sao tôi có được bút và màu vẽ đây? Các viên chức ở đây quản lý rất chặt bút và giấy để ngăn cản học viên Pháp Luân Công phơi bày ra bên ngoài những tội ác của họ và để sao chép truyền lẫn nhau các bài giảng Pháp Luân Công. Không ai ngoại trừ một vài cảnh sát có thể có bút hoặc giấy.

Sau đó tôi tìm kiếm một cảnh sát trại giam mà có thể lấy được bút và sơn. Bởi vì những học viên Pháp Luân Công luôn thực hành theo nguyên lý Chân – Thiên – Nhẫn, đối xử tốt những người bảo vệ trại giam và giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho họ biết, rất nhiều người trong số những cảnh sát ở đây đã biết được là Pháp Luân Công là tốt. Cuối cùng một nữ cảnh sát đáng mến đã đưa tôi hai chiếc bút và một ít sơn. Nhìn những chiếc bút và sơn trong tay, tôi thực sự cảm động. Đó là nhờ sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và sự từ bi hồng đại của Sư Phụ mà tôi đã có được những thứ này và nhận được sự giúp đỡ của một cảnh sát tại một nơi tà ác như ở đây.

Để mọi thứ dễ sử dụng và bảo vệ, trong suốt giờ nghỉ trưa, tôi chia bút và sơn ra để cất. Tôi ngồi quay lưng ra phía cửa, bóp sơn vào một chai thuốc nhỏ bằng nhựa và không để ý một cảnh sát đã bước vào phòng giam và đứng cạnh tôi. Cô ấy hỏi “Chị đang làm gì thế?” Ban đầu tôi hoảng sợ và hơi mất bình tĩnh một chút nhưng ngay lập tức tôi phủ nhận tư tưởng sợ hãi và hỏi lại “Thế chị ở đây làm gì?” Cô ấy trả lời “Cho tôi ít giấy vệ sinh.” Vì sơn dính ở hai tay nên tôi bảo cô ấy “Ở trong túi của tôi. Chị hãy tự lấy đi.” Sau đó cô ấy lấy giấy vệ sinh và rời đi. Cô ấy đã nhìn nhưng lại không thấy gì cả. Tôi biết đó là nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ.

Sau khi dụng cụ đã sẵn sàng, tôi băn khoăn làm cách nào có cơ hội sơn lên tấm vải. Phòng giam của tôi có rất nhiều người, hơn nữa lại có cả cảnh sát, lính canh tuần tra ở ngoài hành lang. Tối ngày 10 tháng Bảy, khi những người khác đang nói chuyện với nhau, tôi chọn một lối đi giữa hai chiếc giường để trải mảnh vải ra. Tôi đặt khăn giấy xuống dưới mảnh vải để màu vẽ không thấm xuống sàn nhà rồi sau đó bắt đầu viết. Ban đầu, vì sợ những người khác để ý nên tôi nghĩ trong đầu rằng để an toàn tôi chỉ viết một chữ. Tuy nhiên, sau khi viết chữ đầu tiên, nỗi sợ trong tôi biến mất. Tôi nhẩm trong đầu cầu xin Sư Phụ gia trì để những người khác không để ý đến việc tôi đang làm. Khi viết, tôi dùng giấy thấm từng chữ rồi cuộn lại. Cuối cùng tôi cũng viết xong tất cả các chữ trong một lần. 14 chữ lớn “Pháp Luân Đại Pháp Hảo; Trời diệt Trung Cộng; Tam thoái bảo bình an.” được viết rõ ràng bằng sơn đỏ tươi trên tấm vải xanh. Sau khi mọi người đã ngủ, tôi trải tấm biểu ngữ dưới giường để cho sơn khô. Ngày hôm sau, trước khi mọi người dậy, tôi cuộn tấm biểu ngữ và buộc lại một cách cẩn thận. Ngày thứ ba, tôi làm 2 cái que từ bìa cứng và buộc chúng lại với nhau bằng sợi dây thừng nhỏ.

Biểu ngữ đã sẵn sàng, tôi cần phải giấu chúng ở đâu đó. “Ngày 20 tháng Bảy” là ngày rất nhạy cảm với tất cả mọi người, kể cả các lính canh, viên chức trại giam và các nhân viên cảnh sát. Để ngăn những học viên Pháp Luân Công chứng thực Đại Pháp, các viên chức trại và lính canh đã khám xét tất cả các phòng giam, chăn đệm, và túi đựng đồ mỗi ngày. Vì vậy, tôi đã giấu tấm biểu ngữ trong hộp dụng cụ ở nơi làm việc. Một ngày, đột nhiên có hai viên chức đến xưởng làm việc khám xét chúng tôi và các hộp dụng cụ. Tôi hồi hộp tới mức cảm giác không khí như đông cứng lại, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi kêu trong tâm “Sư phụ, xin hãy giúp con! Đừng để họ nhìn thấy tấm biểu ngữ!” Và họ đã không tìm thấy biểu ngữ.

Khi càng gần đến ngày 20 tháng Bảy, nhân viên và bảo vệ trại giam lục soát thường xuyên hơn. Tôi chuyển tấm biểu ngữ trở lại phòng giam. Mỗi ngày tôi đều phát chính niệm để các viên chức và lính canh không thể nhìn thấy tấm biểu ngữ. Đồng thời, tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân trân quý cơ hội mà Sư phụ đã ban cho tôi để có thể treo tấm biểu ngữ thành công. Từ ngày 16 tháng Bảy trở đi, họ khám xét chúng tôi, phòng giam và xưởng làm việc mỗi ngày. Ngày 19 tháng Bảy, chúng tôi bị khám ít nhất là 3 lần. Nhưng dù họ có khám xét thế nào thì tấm biểu ngữ vẫn được an toàn.

Sáng ngày 20 tháng Bảy trời mưa, vì vậy tôi không treo biểu ngữ. Chiều tối, những tia nắng hoàng hôn chiếu vào phòng. Tôi nghĩ, ngày mai sẽ là ngày đẹp trời và tôi sẽ treo biểu ngữ. Ngày hôm sau, vào khoảng 4 giờ sáng, tôi nghe thấy một tiếng gọi lớn ở trên đầu khiến tôi đột nhiên tỉnh giấc. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đã đánh thức tôi dậy để nắm bắt lấy thời cơ. Một lính canh đứng ở ngoài hành lang, theo dõi chúng tôi từ cửa sổ. Tôi xuất niệm đầu để cô ấy đi khỏi đây ngay lập tức. Và rồi cô ấy đã đi sang những phòng khác. Tôi nhanh chóng cầm tấm biểu ngữ đi về phía nhà vệ sinh nhưng một lính canh khác lại đang ở đó theo dõi các học viên. Tôi tiếp tục phát chính niệm yêu cầu cô ấy rời đi. Và đúng như mong đợi, cô ấy đã đi khỏi đó. Sau đó tôi nhanh chóng mở cửa sổ nhà vệ sinh và buộc tấm biểu ngữ vào thanh sắt ở bên ngoài cửa sổ. Tấm biểu ngữ mở ra và treo ở đó để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Tấm biểu ngữ treo ở bên ngoài tầng 3 trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia trong 30 phút, và điều này đã gây chấn động đối với các viên chức trại. Giám đốc trại giam và đại đội trưởng lính canh đã tập trung khám xét trong 7 ngày mà không về nhà. Họ không thể hiểu làm thế nào mà một tấm biểu ngữ dài 2m được viết vẽ cẩn thận và chuyên nghiệp như thế lại có thể được tạo ra và treo ở một nơi được bảo vệ và giám sát nghiêm ngặt như thế. Nhất là sau khi họ đã khám xét rất nhiều lần! Họ không dám để lộ thông tin này ra ngoài và đã từ bỏ mà không truy cứu gì nữa.

Thông qua việc làm và treo biểu ngữ, tâm tôi đã thay đổi từ lo lắng, run sợ sang ung dung và không còn sợ hãi. Đó là nhờ ơn Sư phụ đã cho tôi cơ hội này để chứng thực Đại Pháp và chứng kiến sự kỳ diệu và siêu thường của Phật Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/6/21/在马三家劳教所挂真相条幅的经历-236916.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/7/4/126490.html
Đăng ngày 14-7-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share