Bài của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-3-2011] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Với lòng từ bi và sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu trong suốt 13 năm tu luyện của mình.

Sư Phụ cho phép tôi nhìn thấy những chúng sinh trong thế giới của tôi

Tôi đã bị bắt và bị đưa tới một trung tâm giam giữ vào mùa xuân năm 2002. Các lính canh đã kích động những phạm nhân cùng phòng đánh đập tôi, làm gãy một số xương sườn của tôi. Tôi gần như đã chết vào lúc đó. Các lính canh sợ phải chịu trách nhiệm về những việc làm của họ và đã đưa tôi đến một bệnh viện.

Nhân viên bệnh viện chuẩn bị truyền IV cho tôi, nhưng tôi đã từ chối điều đó và yêu cầu được gặp gia đình tôi trước tiên. Tôi cũng muốn những kẻ bức hại bồi thường tài chính vì đã gây tổn thương nghiêm trọng do sự đánh đập tàn bạo của họ. Vào ngày thứ ba, tôi bắt đầu tập các bài công pháp và phát chính niệm. Nếu không phải là một người tu luyện, tôi sẽ không dám thậm chí nghĩ đến việc ra khỏi giường, trong khi tôi đã bị thương nặng đến thế. Tôi tập bài tĩnh công vào buổi tối và tập các bài công pháp đứng vào ban ngày. Những lính canh giám sát tôi đã cố gắng ngăn tôi lại, nhưng lại không muốn sử dụng bạo lực một cách công khai. Cuối cùng, lính canh chỉ đứng bên ngoài phòng của tôi và quan sát tôi từ cửa sổ.

Vùng xung quanh xương sườn bị gãy của tôi bắt đầu tiết ra một ít chất lỏng, và chảy vào trong lồng ngực của tôi. Các nhân viên y tế đã rất lo lắng và đã hút chất lỏng từ cơ thể tôi mỗi hai hoặc ba ngày. Các y tá đã cắm một cây kim lớn vào lồng ngực tôi từ sau lưng. Tôi đã rất bình tĩnh. Tôi biết điều mà một học viên có thể đạt được với sự giúp đỡ của Sư Phụ.

Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ công tại Sư Phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã từ chối tất cả những mũi thuốc gây mê. Tôi ngồi kiết già, thầm cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ, tôi không hề cảm thấy đau đớn trong suốt toàn bộ quá trình. Để tránh bất kỳ sự can nhiễu nào từ các thế lực tà ác, tôi đã thêm một niệm rằng tất cả chúng sinh trong thế giới của tôi cùng phát chính niệm với tôi. Ngay lúc đó Sư Phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Vô số, vô lượng chúng sinh trong thế giới của tôi ở khắp mọi nơi, từ các ngọn núi cho đến các thung lũng, từ bầu trời cho đến mặt đất, hết lớp này đến lớp khác. Quần áo họ mặc trông giống như những người từ thời nhà Tống. Hầu hết trong số họ đang ngồi kiết già và phát chính niệm, một số thì đang đứng. Những gì tôi nhìn thấy trong các không gian khác thực sự kinh ngạc và không thể nào quên được. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi. Tôi đã lập một lời thệ ước trong tim: Là một học viên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với các chúng sinh, theo Sư Phụ đến bước cuối cùng của Chính Pháp, đạt viên mãn và trở về cùng Sư Phụ.

Một ngày nọ, một người lính canh đặt tôi vào một chiếc xe lăn và đưa tôi xuống lầu để xét nghiệm. Thang máy không sẵn, vì vậy chúng tôi phải xuống ba đợt cầu thang, và chúng rất gập ghềnh. Tôi giữ bình tĩnh trong khi thầm cầu xin Sư Phụ giúp đỡ, sau đó tôi cảm thấy như mặt trời sắp đến gần tôi hơn. Toàn bộ cơ thể của tôi cảm thấy ấm áp, dễ chịu và thoải mái. Pháp thân của Sư Phụ xuất hiện trong thiên mục của tôi – cao lớn, lộng lẫy và tráng lệ. Không có từ ngữ nào có thể mô tả quang cảnh tuyệt vời đó. Tôi tan chảy trong sự từ bi vĩ đại của Sư Phụ. Tôi đã rất xúc động nên không thể kiềm chế mà thổn thức. Những thành viên gia đình đi thăm tôi trở nên lo lắng khi họ thấy tôi khóc và hỏi liệu tôi có quá đau khi xuống cầu thang không. Tôi lắc đầu, không nói nên lời, và vẫn khóc. Các lính canh nói rằng tốt hơn là chúng tôi không xuống tầng lần tới, và nên yêu cầu bác sĩ đến phòng của tôi để tiến hành việc xét nghiệm. Không ai biết lý do tại sao tôi đang thổn thức. Lòng từ bi vĩ đại của Sư Phụ đã chiếu sáng mọi ngóc ngách trong toàn bộ thế giới của tôi.

Ngày hôm sau, tôi yêu cầu được xuất viện. Các bác sĩ đã đưa gia đình tôi xem kết quả X-quang , và cảnh báo họ rằng nếu tôi xuất viện với xương sườn bị gãy, chúng có thể đâm thủng các cơ quan nội tạng của tôi. Tại thời điểm đó, cơ thể của tôi vẫn còn các vết thâm tím từ sự đánh đập lần cuối trong trại giam. Vị viên chức không muốn người khác nhìn thấy chúng, do đó, ông không cho phép tôi rời đi trước khi những vết kia biến mất. Tôi cuối cùng cũng được xuất viện sau mười tám ngày nằm viện. Hai ngày sau, tôi lái xe đến sở cảnh sát và nhận được bồi thường tài chính. Tôi đã có thể giúp đỡ làm các công việc vặt trong nhà vài ngày sau đó. Trải nghiệm của tôi là một minh chứng cho sức mạnh thần kỳ của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ.

Cảnh sát không thể nhìn thấy tôi dù chỉ cách vài bước

Vào một ngày mùa hè năm 2005, một học viên đang sắp xếp lại các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cùng với tôi, khi đó một nhóm cảnh sát bước vào sân nhà tôi. Tôi bảo bạn đồng tu ra bên ngoài để ngăn họ lại trong khi tôi nhanh chóng dọn dẹp lại phòng, và để tất cả các tài liệu ở một nơi an toàn. Sau đó, tôi bước ra khỏi phòng, cầu xin sự giúp đỡ của Sư Phụ để ngăn chặn những tư tưởng tà ác của những kẻ bức hại.

Người trưởng nhóm hỏi “Anh không mời chúng tôi vào trong sao?” Tôi đã dẫn họ vào một phòng khác. Tôi đã rất kiên định với những niêm đầu “Không bao giờ cho họ có cơ hội để bắt chúng tôi đi, không tạo áp lực cho các học viên địa phương, không cho phép ảnh hưởng tiêu cực đến Chính Pháp ở địa phương.” Với những tư tưởng đó, tâm tôi bình ổn.

Người trưởng nhóm nói rằng ông đã nhận áp lực rất lớn từ cấp trên để bắt tôi và rằng ông ấy đang cố gắng bảo vệ tôi. Trên thực tế, lời nói của ông ấy đối lập hoàn toàn với những gì thực tế ông ấy đã làm, vì ông ấy là một trong những người tích cực bức hại Pháp Luân Công nhất trong vùng. Tôi cảm thấy đáng thương cho ông ấy. Các học viên biết những gì ông ấy phải đối mặt trong tương lai sau khi bị các nhân tố tà ác thao túng để bức hại Pháp Luân Công. Ông ấy và những người tham gia bức hại khác mới là nạn nhân thực sự của cuộc đàn áp này. Tôi có thể cảm nhận cảm giác kinh khiếp và không thể nói ra lời mà ông ấy đã cố ẩn giấu trong tâm. Tôi biết Pháp thân của Sư Phụ ở bên tôi. Tôi nói thầm “Sư Phụ, con phải rời khỏi nơi này, đây là cách duy nhất mà con có thể nghĩ đến. Xin giúp đỡ và chỉ dẫn cho con” Không có sự sợ hãi và nghi ngờ trong tâm trí tôi. Tư tưởng thật kiên định, như thể nó có thể xuyên thấu toàn bộ vũ trụ. Người trưởng nhóm đột nhiên nói: “Anh hãy đi thay quần áo đi, sếp tôi cần nói với anh một số việc. Sẽ rất nhanh thôi, và tôi sẽ để anh về ngay sau đó.” Đó là một lời nói dối, tôi biết điều đó và mỉm cười một chút. Tôi đặt đôi dép của tôi sang một bên và đi một đôi giày thoải mái, và cảm thấy chắc chắn rằng tôi sẽ thoát đi nhanh chóng.

Toàn bộ sự việc diễn đã ra dưới sự kiểm soát của Sư Phụ. Khi chúng tôi bước ra khỏi sân, người trưởng nhóm ra lệnh tôi ngồi vào trong một trong hai chiếc xe hơi. Tôi đã quen thuộc với kiểu xe hơi này. Thông thường, hai người sẽ ngồi ở hai bên của tôi ở ghế sau, nhưng lúc này chỉ có một người ngồi ở phía sau với tôi. Một viên chức ngồi ở ghế hành khách bên cạnh người lái xe. Lúc đầu, hai chiếc xe đã đi theo hướng ngược nhau. Khi người lái xe nhận ra điều này, anh ấy phải đi một tuyến đường dài hơn để gặp chiếc xe kia. Tôi đã có thêm thời gian để quen thuộc với cảnh vật xung quanh dọc đường đi. Chúng tôi lái xe ra khỏi thành phố tới một khu dân cư. Có những ruộng bông ở cả hai bên đường. Có một ruộng ngô rộng bảy đến tám mét gần về phía bên phải của con đường, là nơi duy nhất tôi có thể ẩn nấp.

Những kẻ bức hại không có ý tưởng về điều tôi sắp sửa làm. Khi xe hơi tới gần ruộng ngô, tôi xoay người nhanh chóng, mở cửa và nhảy ra khỏi xe, mặc dù nó đang đi tốc độ 40 đến 50 dặm một giờ. Chỉ mất một hoặc hai giây. Tôi nhảy khỏi mặt đất và chạy vào ruộng bông. Điều đó sẽ có thể rất nguy hiểm đối với một người không phải là học viên. Tôi không hề cảm thấy đau khi tôi rơi xuống đất. Có những ruộng bông cao nửa mét ở hai bên của ruộng ngô. Viên cảnh sát trưởng ra lệnh cho hai chiếc xe tới bố trí ở hai đầu ruộng ngô.

Sau khi tới giữa ruộng ngô, tôi lên kế hoạch để đến phía đông của con đường, và sau đó vượt qua nó và trốn thoát. Thật ngạc nhiên, có một cái mương ở bên bờ của ruộng bông. Bờ của cái mương thậm chí còn cao hơn những cây bông cao nửa mét. Một số nhân viên cảnh sát đang tìm kiếm bên bờ mương và tìm thấy tôi khi tôi bò gần tới bờ của ruộng bông. “Ở đây!”, họ hét lên. Tôi nhìn thấy giày của một cảnh sát ở không xa tôi. “Ở đâu?” Tôi nghe một trong số họ hét lên và chạy về phía mình. Tôi xoay lưng và nằm ngửa trên mặt đất. Tôi nhìn lên và phát chính niệm, cầu xin Sư Phụ đóng băng tư tưởng của họ. Ngay sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Một cảnh sát đã thấy tôi trước đó chỉ cách một vài mét. Anh ấy có thể bắt tôi dễ dàng nếu như anh ta chỉ đi thêm một vài bước nữa. Những cây bông quá thấp, vì vậy tôi không thể đứng lên để chạy, và chỉ có thể bò trên mặt đất. Hành động bò đã làm cho những cây bông lay động, nhưng họ đã không thể tìm thấy tôi. Tôi phát chính niệm trong một thời gian dài và sau đó trốn thoát.

Khi tôi suy ngẫm lại sự việc này, tôi nhớ rằng mình đã không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc trốn thoát chỉ cho sự an toàn của bản thân, hay sự sợ hãi và căm hận đối với những người hành ác. Tâm tính của tôi lúc đó đã đồng hóa với Pháp.

Sư Phụ đã giảng:

“Nhưng trước hết chư vị [cần] chính niệm mạnh mẽ, không có tâm sợ hãi, không có chấp trước của con người cũng như tâm lo lắng hay cừu hận, trong trạng thái ấy mới hữu hiệu. Xuất niệm có hiệu quả tức thì.” (“Chính niệm ngăn chặn hành vi ác”)

Tôi đã chứng kiến lòng từ bi của Sư Phụ, huyền năng vĩ đại của Đại Pháp và sức mạnh của chính niệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/3/3/征文选登–近在咫尺-恶人看不见-236778.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/16/123838.html
Đăng ngày 01-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share