Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2021] Con xin kính chào Sư phụ. Xin chào các đồng tu.

Cả ba thành viên trong gia đình tôi đều tu luyện Đại Pháp. Chị họ tôi, cũng là đồng tu, đã đến ở với chúng tôi. Cô ấy ở tạm nhà tôi một thời gian rồi thuê một căn hộ chung cư.

Tôi và chị ấy phối hợp với nhau để giảng chân tướng, và chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Chúng tôi đồng thuận về nhiều điều, bao gồm cả cách tiếp cận để giảng chân tướng – và kết quả rất tốt.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn cả chị em. Khi việc này khiến người nhà tôi khó chịu, tôi lên án họ tật đố, nhưng tôi không hướng nội. Một đồng tu thậm chí còn chỉ ra: “Tôi thấy hai người có tình cảm sâu sắc.” Tôi không nghĩ về điều này, đến khi chị họ tôi bị cảnh sát Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt cóc, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.

Hướng nội, tôi nhận thấy mình có quá nhiều tình cảm với người chị họ. Tôi đã thảo luận nhiều vấn đề với cô ấy. Thời gian trôi qua, chấp trước người thường của tôi gia tăng. Đôi khi lời nói và việc làm của chúng tôi bị trộn lẫn với chấp trước người thường và không phù hợp với Pháp. Tôi đã trở nên quá phụ thuộc vào cô ấy. Khi cựu thế lực lợi dụng sơ hở và bức hại cô ấy, tôi đã rất hối hận. Sau khi tìm ra chấp trước, tôi đã chính lại bản thân mình. Nhưng chị họ của tôi vẫn bị giam giữ. Tôi đã lên kế hoạch thuê luật sư để giải cứu cô ấy.

Tu bỏ tâm lý phụ thuộc

Vì tôi chưa bao giờ tham gia giải cứu các học viên nên tôi không biết phải làm gì. Khi tôi lo lắng về việc tìm luật sư nhân quyền, một số đồng tu có kinh nghiệm trong việc giải cứu các học viên đã đề nghị giúp đỡ tôi.

Chúng tôi đã tìm thấy hai luật sư, một người tại địa phương chỉ chịu trách nhiệm gặp gỡ và chuyển thông tin cho chị họ tôi. Người còn lại là một luật sư nhân quyền từ một nơi khác và phụ trách bào chữa cho cô ấy.

Ngay khi xuất hiện, vị luật sư nhân quyền đã đến trại giam để gặp chị tôi và cùng chúng tôi đến sở cảnh sát để yêu cầu trả tự do cho cô ấy. Sau đó, anh ấy ít khi xuất hiện.

Một hôm, tôi gọi điện và hỏi anh ấy khi nào sẽ lại đến. Anh ấy bực mình và nói một cách giận dữ: “Chẳng phải cô vừa gọi hôm trước à? Tôi chưa nói cho cô sao?“ Tôi nói tôi không gọi cho anh ấy. Anh ấy thậm chí còn tức giận hơn và nói: “Làm sao cô có thể nói dối như vậy?”

Tôi thấy bối rối. Nhưng tôi nghĩ mình là một học viên thì không nên tự ái. Tôi đã không nói bất cứ điều gì. Sau đó, tôi biết một học viên khác đã gọi cho luật sư và hỏi khi nào anh ấy đến. Vị luật sư lại tưởng tôi gọi cho anh ấy.

Sau đó người luật sư lại đến. Nghĩ rằng trước đó anh ấy đã nóng giận, tôi cố gắng giải thích những gì đã xảy ra nhưng anh ấy không nói gì cả. Tôi không bị động tâm trước thái độ của anh, thậm chí còn cảm thấy tâm tính được đề cao một chút.

Sau đó, tôi ngộ ra vị luật sư đã thiếu kiên nhẫn vì chúng tôi gọi điện và mong anh ấy đến, và vì chúng tôi quá phụ thuộc vào luật sư. Nếu không có luật sư đi cùng, tôi không muốn một mình đến sở cảnh sát, viện kiểm sát hoặc tòa án. Vì vậy, không phải sự bực bội của anh ấy đã giúp tôi loại bỏ tâm phụ thuộc của tôi sao? Tôi nên cảm ơn anh ấy trong tâm.

Sau khi tu bỏ chấp trước này, tôi chủ động trao đổi với bộ phận thụ lý vụ án, và tôi đến viện kiểm sát và tòa án để hỏi về vụ án.

Chúng tôi cần sự hợp tác của người nhà của chị họ tôi. Nhưng gia đình cô ấy trách tôi không quan tâm đến cô ấy, dẫn đến việc cô ấy bị bắt giam. Sau khi phiên tòa bắt đầu, một người họ hàng khác đã phàn nàn về tôi trước mặt luật sư.

Luật sư cảm thấy không hay, và nói với tôi: “Thật là khó cho cô. Tôi khâm phục sự kiên nhẫn của cô.” Tôi nói mình đã làm chưa tốt và cần phải cải thiện tâm tính. Người nhà của chị họ tôi không phải là học viên, và tôi có thể hiểu cảm xúc của họ. Luật sư gật đầu tán thành.

Tu bỏ tự ngã và phối hợp với các học viên khác

Một số học viên đã tham gia quá trình giải cứu. Bởi vì có nhiều người hơn nên có thêm nhiều ý tưởng hơn. Tôi đã chăm chú lắng nghe đề xuất của từng học viên và tiếp nhận đề xuất của họ miễn là chúng tuân theo Pháp.

Nhưng mỗi học viên đều có ý kiến riêng của họ, và đôi khi trái ngược nhau. Tôi cũng có nhân tâm và cho rằng học viên này quá cực đoan hoặc học viên kia ích kỷ. Do vậy tồn tại những khác biệt và mâu thuẫn.

Khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ: vì chúng ta vẫn đang tu luyện nên chúng ta có nhân tâm, và chắc chắn chúng ta nghĩ và cố gắng giải quyết các vấn đề theo cách của người thường. Nhưng chúng ta phải nghiêm khắc với bản thân, và chúng ta đều phải tu luyện tâm tính của mình. Nếu tất cả chúng ta đều chấp vào ý kiến của mình, thì cựu thế lực có thể lợi dụng sơ hở của chúng ta và gây ra rắc rối. Điều đó không nên xảy ra. Tôi phải chú ý và không gia tăng sự khác biệt của chúng tôi.

Tôi nói với các học viên khác rằng mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình. Chúng ta nên bổ sung cho nhau, học hỏi lẫn nhau và phối hợp nhịp nhàng. Những chia sẻ từ trong tâm của tôi thực sự có tác dụng, và được mọi người đồng tình.

Mỗi học viên đã sử dụng thế mạnh của họ: Một số viết bài để vạch trần việc bức hại; những người khác giảng chân tướng thông qua tin nhắn văn bản; một số học viên từ quê hương của chị họ tôi gửi thư qua đường bưu điện; và một số đã đến gặp bố mẹ của cô ấy đang sống cách xa hàng trăm dặm. Tôi đã cùng gia đình chị họ đến sở cảnh sát để yêu cầu trả tự do cho cô ấy, đến viện kiểm sát để gửi đơn khiếu nại và đến tòa án để gửi đơn yêu cầu thẩm phán từ chối vụ án. Các học viên đã phối hợp tốt.

Giảng chân tướng cho Phó Giám đốc sở cảnh sát

Tôi và chị họ đã bị cảnh sát giam giữ phi pháp vào năm 2015 sau khi gửi đơn khiếu nại Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ đã khởi xướng cuộc bức hại. Sau khi được thả, tôi muốn tìm phó giám đốc đã tham gia vào việc bức hại để lấy lại máy tính và các vật dụng khác của chúng tôi.

Tôi không dám đi, vì vậy tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tâm sợ hãi của mình. Tôi cảm thấy tốt hơn và đến văn phòng của ông ấy. Tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy từ nhiều góc độ. Tôi đã giải thích lý do tại sao những người ủng hộ Giang Trạch Dân lại cố gắng bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và môn tu luyện này được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên thế giới. Tôi nói vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là được dàn dựng để chụp mũ Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy im lặng lắng nghe. Sau đó ông ấy nói: “Tất cả các chị đều là những người tốt. Sẽ rất tốt nếu Giang Trạch Dân chết — sau đó ông ta sẽ không bức hại các chị nữa.”

Tôi cũng nói với ông ấy về Cửu Bình về Đảng Cộng sản Trung Quốc và lý do hàng triệu người Trung Quốc đã thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy lập tức đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và cũng giúp vợ và con trai ông thoái. Ông cũng lưu lại hóa danh dùng để thoái. Tôi khuyên ông nên thay đổi công việc và ngừng tham gia vào việc bức hại Đại Pháp. Vài ngày sau, ông ấy trả lại máy tính, ổ cứng, điện thoại di động và các sách Đại Pháp đã lấy từ nhà tôi.

Lần này khi chị họ của tôi bị bắt, cảnh sát đã lấy một sổ tiết kiệm tiền gửi 80.000 Nhân dân tệ (tương đương 2.525 đô la Mỹ). Tôi lại đến gặp ông ấy và được khuyên là đến ngân hàng báo mất. Tôi đã làm theo. Sau đó, khi đơn vị thụ lý vụ án trả lại đồ không liên quan đến vụ án thì không có cuốn sổ tiết kiệm đó và cũng không giải thích gì. Nhờ sự giúp đỡ của phó giám đốc, chúng tôi đã không bị mất 80.000 Nhân dân tệ và tránh cho cảnh sát phạm thêm tội ác.

Vị phó giám đốc ấy cũng nhận được phúc báo cho những việc làm tốt của ông. Không lâu sau, ông được thăng chức từ sở cảnh sát lên chính quyền thành phố.

Vượt qua tâm sợ hãi và tham dự phiên tòa

Khi tòa bắt đầu xử vụ án của chị họ tôi, tôi dự định sẽ tham gia. Các đồng tu nhắc nhở tôi rằng nhân viên an ninh quốc gia sẽ theo dõi những người vào tòa và họ sẽ trả đũa trong tương lai. Tôi đã không sợ hãi.

Chỉ những người thân trong gia đình mới được phép dự phiên tòa đầu tiên. Tôi nghĩ mình phải vào tòa án, vì việc tôi làm là điều chân chính nhất trong vũ trụ. Vào tòa cũng là một sự khích lệ đối với chị họ tôi, và chúng tôi cũng cần biết những gì xảy ra trong phiên tòa. Khi tôi có niệm đầu này, Sư phụ đã giúp tôi bước vào tòa án một cách suôn sẻ. Bốn người bao gồm các thành viên trong gia đình đi vào. Sau phiên tòa đầu tiên này, các đồng tu đã được phép vào tòa án.

Trong một buổi tiếp dân của giám đốc tòa án, tôi đã trực tiếp nói chuyện với ông ta và nói rằng chị họ tôi không vi phạm pháp luật và nên được trả tự do. Tôi cũng nói với ông ta rằng thẩm phán phiên tòa đó đã trì hoãn phiên xét xử một cách vô lý mà không có chứng cứ phạm tội. Giám đốc tòa án cho biết ông sẽ thảo luận vấn đề này với những người khác trong tòa án. Tuy nhiên, trước sức ép của Công an tỉnh, chị họ tôi đã bị kết án tù.

Mặc dù không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng quá trình này đã giúp tôi tu bỏ rất nhiều chấp trước người thường – chủ yếu là tâm sợ hãi của tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ tham dự một phiên tòa nào, chứ đừng nói đến việc nói chuyện với giám đốc tòa án. Bây giờ tôi có thể đưa các đồng tu đến tham dự các phiên tòa, và nói chuyện trực tiếp với giám đốc. Qua quá trình này, tôi cũng tu bỏ được chấp trước vào danh, nóng vội và than vãn.

Thanh trừ can nhiễu

Vụ án của chị họ tôi đã được đệ trình lên Tòa án Trung cấp. Trong một thời gian dài không có phản hồi nào. Tôi định kiểm tra xem liệu tòa án có nhận được đơn kháng án hay không. Đêm trước khi tôi định đi, phần hông của tôi bắt đầu đau và tôi không thể cử động được. Thậm chí nằm nghỉ một lúc vẫn không được. Cuối cùng tôi cũng đứng dậy, đau đớn đi về phòng ngủ và nằm xuống. Thật khó để tôi trở mình. Tôi nghĩ: Nếu cứ tiếp tục thế này, ngày mai mình sẽ không thể dậy để đến Tòa án Trung cấp được. Tôi từ từ ngồi dậy và di chuyển đến mép giường. Tôi muốn đứng dậy, nhưng không thể do quá đau.

Chồng tôi thức dậy và thấy cửa phòng tôi đang mở. Anh hỏi tôi có sao không. Tôi nói tôi muốn luyện công nhưng không thể đứng dậy vì đau. Tôi nhờ anh giúp tôi nhưng anh không thể kéo tôi lên. Anh bảo tôi ngồi thiền. Tôi dựa vào giường và ngồi thiền. Sau một giờ, tôi đã có thể di chuyển và đứng trên sàn. Tôi luyện các bài công pháp đứng.

Sau khi tôi hoàn thành việc luyện công thì đã hơn 3 giờ sáng. Tôi đến cửa phòng chồng tôi và gọi anh dậy để luyện công. Khi nghe nói tôi đã không ngủ cả đêm, anh bảo tôi đi ngủ. Tôi nói tôi muốn luyện công với anh. Sau khi luyện hết năm bài công pháp, chúng tôi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng. Sau đó, tôi lái xe đến Tòa án Trung cấp.

Nếu tôi không đứng dậy để luyện công, tôi có thể đã không thể đứng dậy được nữa. Ai biết tôi sẽ nằm trên giường bao lâu? Tôi biết đây là can nhiễu của cựu thế lực, chúng đang cố gắng ngăn cản tôi đến tòa án.

Đối xử với người nhà của chị họ tôi bằng thiện tâm

Vì tôi không bị bắt cùng chị họ, nên gia đình cô ấy thấy khó hiểu và thậm chí còn phẫn nộ với tôi. Họ thường phàn nàn về tôi. Vì tôi không đồng ý với cách tiếp cận của họ để giải cứu cô ấy nên họ đã đe dọa tôi. Tôi nghĩ về vấn đề này từ góc độ của họ, và có thể hiểu được cảm xúc của họ. Tôi hướng nội tìm thiếu sót của mình và tu luyện bản thân.

Khi chúng tôi đến trại tạm giam để thăm chị họ, em gái cô ấy nói rằng muốn nói chuyện với cô. Con gái tôi đã nghĩ khác về điều này nên em họ tôi đã nói một số lời khiêu khích. Tôi im lặng nhưng con gái tôi không kìm chế, do vậy hai người cãi nhau.

Tôi lập tức bảo con gái mình đừng nói gì, và tôi giải thích cho người em họ. Cô ấy bình tĩnh lại. Tôi bảo con gái mình: “Làm sao con có thể thô lỗ với dì của con như vậy chứ? Con mau xin lỗi dì đi.” Con gái tôi không muốn nhận lỗi nhưng vẫn xin lỗi và mời cô ấy đi ăn tối.

Sau đó, tôi nói chuyện riêng với con gái về vấn đề này. Chúng ta là người tu luyện, không nên cãi nhau với người thường. Nhưng con gái tôi không muốn nghe và nói rằng cháu cảm thấy bị đối xử sai. Cháu cảm thấy gia đình chúng tôi đã làm rất nhiều để giải cứu người họ hàng, đã tốn tiền và làm những việc nhỏ khác.

Khi người nhà của chị họ tôi đến thăm cô ấy, chúng tôi đã đón họ bằng ô tô và tiêu rất nhiều tiền cho việc ăn uống và ở. Họ không cảm ơn chúng tôi – thay vào đó họ phàn nàn. Con gái tôi thấy khó chịu trước những hành vi của họ, vì vậy tôi tránh nói về vấn đề này.

Tôi học Pháp với cháu hàng ngày, và chúng tôi không nói gì nhiều sau khi đọc. Vài ngày sau, khi tôi đề cập lại chuyện đó, con gái tôi mới nhận ra mình đã sai. Sau đó, người em họ của tôi lại đến thăm chị cô ấy, con gái tôi đã ân cần đón và mời cô đi ăn tối. Em họ tôi cảm thấy xấu hổ về cách hành xử của mình.

Trong khi chị họ tôi ở trong trại tạm giam, con gái cô ấy đã hỏi xin tiền tôi hai lần. Tôi biết cô bé đã ương bướng từ nhỏ. Trong gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy mà cháu lại đòi tiền. Có vẻ như cháu đang muốn chọc tức tôi. Mẹ của cháu đã bị bắt cóc trước mặt tôi. Khi thấy tôi vẫn ổn, cháu cảm thấy chạnh lòng.

Vì vậy tôi đã đối xử với cháu tử tế và thông cảm cho cháu. Tôi nấu ăn cho cháu và đưa tiền cho cháu. Có lần, tôi đưa cho cháu hai nghìn tệ. Dần dần, cháu cũng thay đổi và tôn trọng tôi hơn. Tôi biết tâm từ bi của các học viên đã ảnh hưởng đến cháu. Trong quá trình này, tôi đã buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân và mở rộng tấm lòng của mình. Tôi thể ngộ sâu hơn rằng một phần của tu luyện là khiêm tốn.

Sau khi chị họ tôi ra tù, tôi đã đến thăm cô ấy, nhưng tôi không đề cập đến việc con gái cô ấy đòi tiền tôi. Sau đó, cô ấy biết chuyện này từ người nhà và rất cảm động. Cô nói cha cô đã khen ngợi tôi và bảo rằng tôi rất tốt bụng. Em gái cô ấy nói rất khó gặp được một người tốt như tôi. Anh họ của tôi nói với họ rằng chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp mới tốt như vậy.

Tôi có một thể ngộ sâu sắc về điều này: Các học viên phải đặt ra những yêu cầu cao đối với bản thân trong từng lời nói và hành động trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp.

Khi nhìn lại việc tu luyện của mình, tôi nhận ra mình vẫn còn nhiều thiếu sót. Một số điều tôi vẫn chưa nhận ra, một số khác tôi chưa sẵn sàng buông bỏ hoặc chúng liên tục xuất hiện. Nhưng cho dù tình huống như thế nào, khi Chính Pháp của Sư phụ sắp kết thúc, chúng ta không thể để chấp trước chi phối được. Thời gian rất eo hẹp, tôi thực sự muốn tu luyện bản thân càng sớm càng tốt và trở thành một đệ tử đủ tiêu chuẩn.

Con xin tạ ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Pháp hội chia sẻ tâm đắc tu luyện của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/20/433264.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/21/196673.html

Đăng ngày 08-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share