Bài viết của một đệ tử Đại Pháp Quảng Đông
[MINH HUỆ 19-11-2021]
Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!
Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay đã được 22 năm. Sư phụ vớt tôi từ địa ngục lên, tẩy tịnh tôi, rồi truyền thụ Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, lại đánh thức ký ức xa xưa của tôi. Sư phụ một mạch chăm sóc, gia trì, khích lệ tôi, biến tôi thành một sinh mệnh mới. Sư phụ dành cho tôi sự từ bi vô lượng, tôi thật không có cách nào biểu đạt được bằng lời, càng không thể dùng sinh mệnh này mà báo đáp nổi, chỉ biết cảm ân Sư phụ tự nơi thẳm sâu trong tâm!
10 năm kiên trì phát tài liệu giảng chân tướng
Tôi vừa bước vào tu luyện Đại Pháp chưa đầy một năm thì Giang Trạch Dân đã lợi dụng quyền lực trong tay và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà phát động cuộc bức hại tàn khốc chưa từng có đối với Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp. Tôi cũng như nghìn vạn đệ tử Đại Pháp khác trên khắp Trung Quốc bắt đầu bước vào giai đoạn vừa tu luyện cá nhân, vừa toàn diện giảng chân tướng, chứng thực Pháp. Mấy năm đầu ấy, phát tài liệu, treo biểu ngữ là phương thức giảng chân tướng chủ yếu của tôi, sau này thì thêm phát đĩa chân tướng và phần mềm vượt tường lửa, tặng bùa hộ mệnh chân tướng Đại Pháp, v.v.
Ngoài biểu ngữ và bùa hộ mệnh, tôi đã tự mình làm tất cả các tài liệu giảng chân tướng khác. Tôi thường chuẩn bị sẵn vào ban đêm, rồi đi phát ở gần nơi làm việc của tôi vào trưa hôm sau. Thỉnh thoảng, tôi cũng đến nơi khác để phát sau giờ làm việc thay vì trở về nhà ngay. Cuối tuần, tôi bắt xe buýt đến những nơi xa hơn một chút để phát tài liệu. Tôi chỉ có một suy nghĩ: cần phải phát nhiều tài liệu hơn để giúp nhiều người hơn hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và không bị mắc lừa trong những tuyên truyền của ĐCSTQ.
Chồng tôi chưa tu luyện Đại Pháp, nhưng anh biết Đại Pháp là tốt, và thường chở tôi đến những nơi xa để phát tài liệu. Sau khi phát hết mọi nơi trong thành phố của mình, chúng tôi chuyển sang các thị trấn và thành phố khác. Nếu phải đến nơi nào quá xa, chúng tôi sẽ ở lại khách sạn qua đêm và trở về nhà vào ngày hôm sau. Chúng tôi đã duy trì như vậy trong hơn 10 năm qua và mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Hồi đó, mặc dù trong hoàn cảnh căng thẳng, khổ cực như thế dưới áp lực của cuộc bức hại, nhưng đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi không hề thấy khổ, chỉ nhớ cảm giác hạnh phúc, ấm áp, bởi tôi luôn cảm nhận được Sư phụ ở ngay bên bảo hộ chúng tôi.
Mỗi lần đi ra ngoài, cho dù nghe có nơi tắc đường, nhưng hễ chúng tôi đến đó thì giao thông lại lưu chuyển tốt. Chồng tôi còn hỏi có phải đài phát thanh đưa tin nhầm không. Tôi bèn nói với anh: “Đều là Sư phụ đã an bài cho chúng ta đấy, chúng ta có Sư phụ bảo hộ mà” Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần nên rốt cuộc anh cũng tin.
Vì lý do an toàn, chúng tôi thường đi đường phụ. Khi hỏi đường dân địa phương, tôi lại tặng họ tài liệu hoặc đĩa DVD. Một lần khi tôi đang phân phát tài liệu trong một ngôi làng, một người phụ nữ nói, “Tôi vừa mới xem DVD mà chị đưa tôi — hay lắm!” Hóa ra, lúc trước, tôi đã đưa tài liệu cho cô ấy ở lối vào làng. Những lúc như thế, tôi lại thấy biết ơn Sư phụ vô hạn.
Thần kỳ nhất là, chúng tôi phát tài liệu xong, lúc chuẩn bị về nhà, thế nào cũng từ đường nhỏ ra là vào đến đường lớn luôn, rồi chẳng mấy chốc đã lên đường cao tốc. Có lúc từ thôn ra còn sớm, chúng tôi còn được ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên những cánh đồng bát ngát. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ luôn khích lệ và an bài cho tôi mọi điều tốt đẹp nhất.
Chứng thực Pháp tại nơi làm việc
Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, vì tôi mới đắc Pháp được vài tháng nên chưa biết phải làm gì. Tôi bèn đọc một lượt hết các kinh sách Đại Pháp, cảm thấy Sư phụ thật vĩ đại, Đại Pháp thật vĩ đại. Tôi liền xuất một niệm: bất luận xảy ra chuyện gì, tôi vẫn kiên định tu Đại Pháp đến cùng, từ trong ra ngoài đều đường đường chính chính, mới xứng với Đại Pháp vĩ đại thế này.
Vừa xuất ra niệm này, tôi liền cảm nhận được năng lượng cự đại. Tôi biết đó là do Sư phụ cấp cho. Bởi vậy, từ thời điểm đó trở đi, trong tâm tôi sinh xuất chính niệm mạnh mẽ: cho dù hoàn cảnh có thế nào, tôi đều phải đường đường chính chính chứng thực Đại Pháp. Tôi minh bạch rằng, là đệ tử Đại Pháp, tôi phải chứng thực rằng Đại Pháp là vĩ đại, là chính. Vậy thì tôi phải từ chính mình mà chứng thực.
Hồi đó, áp lực của tà ác rất lớn. Đôi khi đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, lời nói hữu ý hoặc vô ý khiến tôi thấy tổn thương. Có lần, công ty rất bận, tất cả mọi người đều được yêu cầu làm thêm giờ, trừ tôi. Bình thường tôi sẽ rất vui vì không phải làm thêm giờ, nhưng sự việc đó khiến tôi cảm thấy bị cô lập.
Đến thứ Hai tuần sau đó, khi tôi đi làm trở lại, mọi người coi tôi như không tồn tại, cứ thao thao về những điều thú vị của buổi làm thêm cuối tuần. Tôi nghĩ rằng đó không phải đơn giản là xa lánh tôi, mà là để tiêu diệt ý chí của tôi. Nhìn lại, tôi nhận ra các đồng nghiệp của tôi có thể không cố ý hành động như vậy, nhưng hồi đó, học Pháp không sâu nên tôi thấy bị tổn thương ghê gớm. Tôi nhớ còn có thời gian, cứ mỗi sớm thức dậy là tôi không muốn đi làm.
Tôi rất mừng vì lúc ấy có thể nghe lời Sư phụ, dù rằng trong tâm không thoải mái lắm, nhưng tôi gắng sức không để bị động tâm, mà bảo trì tâm thái bình hòa. Có lúc, trước khi đi làm, tôi lại đọc lại Pháp “Đề cao tâm tính” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân) để củng cố thêm chính niệm. Bề ngoài tôi toát lên vẻ đường đường chính chính, quả thực cũng thanh trừ được nỗi sợ trong tâm. Hồi đó, tôi chỉ có một niệm là “nghe lời Sư phụ”.
Tôi hướng nội vô điều kiện tìm xem mình có cái tâm không thoải mái ấy là gì, tìm được tâm nào, tôi liền trừ bỏ tâm đó.
Tôi đã tận sức hoàn thành công việc ở công ty. Khi không bận, tôi sẽ đeo tai nghe, nghe các bài giảng của Sư phụ. Cùng với quá trình buông bỏ nhân tâm, tôi cũng cảm thấy ngày càng dễ chịu, lại có thật nhiều thời gian học Pháp. Kỳ thực, tôi rất muốn từ chối nhận chức vụ này, nhưng không sao từ chối được. Đúng như Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).
Sau đó, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Lần đầu giảng xong, đồng nghiệp này nhìn tôi nói: “Nếu chị nói chị tu luyện Pháp Luân Công thì tôi công nhận là Pháp Luân Công tốt”, một người trong số họ nói. Tôi rất cảm động và được bao bọc trong một luồng năng lượng mạnh mẽ. Tôi biết đó là Sư phụ khích lệ tôi.
Sau này, còn có một đồng nghiệp bảo tôi: “Chị khác với những gì tivi nói.” Tôi bèn nói với cô ấy: “Những gì tivi nói đều là nói dối, là phỉ báng.” Lúc ấy, tôi hiểu rằng đệ tử Đại Pháp cũng có thể làm một hình tượng đại biểu cho Đại Pháp, bản thân chúng ta có thể chứng thực Pháp. Nếu như chúng ta đi cho chính thì bản thân có thể phá trừ những tuyên truyền dối trá phỉ báng Đại Pháp trên tivi. Hành vi của chúng ta có liên quan đến việc mọi người xung quanh có thể đắc cứu hay không. Bởi vậy, tôi minh bạch rằng đề cao tâm tính, tu tốt bản thân, giảng thanh chân tướng quan trọng biết nhường nào.
Có rất nhiều sự việc xảy ra với tôi, khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp và sự thần kỳ của tu luyện Đại Pháp, cũng thấy mình càng phải đường đường chính chính, chính niệm chính hành mà chứng thực Đại Pháp.
Chứng thực Pháp trong gia đình
Hồi cuộc bức hại mới xảy ra, chồng tôi tuy chưa từng phản đối tôi tu luyện, nhưng anh cũng bị ngấm đầy tuyên truyền lừa dối, bôi nhọ Đại Pháp. Tôi nghĩ, mình trước hết phải thật chính, nếu ngay người nhà của mình còn không nhìn nhận là Pháp Luân Đại Pháp tốt thì làm sao tôi có thể thuyết phục được ai tin đây?
Tôi liền bắt đầu giảng chân tướng cho chồng. Vì hồi đó, cảnh giới của tôi còn nông cạn, nên tôi hễ giảng chân tướng cho anh thì thường là sẽ đi đến tranh cãi. Sau này, ngộ Pháp sâu hơn, tôi giảng cho anh nhiều hơn, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn kết thúc bằng những cuộc tranh luận.
Tôi bắt đầu hướng nội để đề cao bản thân và đề cao phương diện thiện và nhẫn của mình. Sau này, tôi thấy, mặc dù anh vẫn tranh cãi với tôi, nhưng anh đã nghe theo những gì tôi vừa nói với anh. Nhưng khi tôi giải thích cho anh ấy những nhận thức mới của mình, anh ấy lại tỏ ra khó hiểu và lại bắt đầu tranh luận với tôi. Tôi thấy anh dần thay đổi cùng với quá trình tôi đề cao trong tu luyện. Đến giờ, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn tranh luận khi tôi chia sẻ với anh những thể ngộ mới về Pháp.
Kết quả là, môi trường gia đình của tôi nhìn chung đã thuận. Chồng tôi thậm chí còn nói với mọi người rằng anh ấy không hề thấy ở tôi có gì như những tuyên bố lệch lạc của ĐCSTQ về Đại Pháp. Qua việc này, tôi thấy chồng mình cũng là người tốt, và tôi nhận ra uy lực của việc giảng chân tướng. Tôi cũng cảm tạ Sư phụ đã khích lệ tôi giảng chân tướng cho chồng tôi. Sau này, chồng tôi không chỉ đưa tôi đến những nơi xa để phát tài liệu mà còn giúp tôi bất cứ lúc nào tôi cần anh giúp.
Một hôm, một cảnh sát gọi đến nhà tôi, khiến tôi bị căng thẳng mất vài ngày. “Đừng lo. Em cứ để anh lo”, chồng tôi nói. Thường là sau những cuộc điện thoại như vậy, cảnh sát hoặc các quan chức cộng đồng địa phương sẽ đến nhà của các học viên để xác minh hộ khẩu hoặc kiểm tra điện nước gì đó. Chồng tôi thường xử lý những chuyến thăm như vậy.
Một số người ở ủy ban khu phố từng đến để xác minh hộ khẩu và thẻ căn cước. Chồng tôi cung cấp cho họ thông tin mà họ yêu cầu, nhưng họ lại quay lại ngay sau đó để chụp ảnh tôi. Và chồng tôi không cho họ chụp.
“Nếu anh không hợp tác với chúng tôi thì để cảnh sát đến”, một người trong họ đe dọa.
“Các vị muốn nói với ai thì nói”, chồng tôi vừa trả lời vừa đóng cửa. “Tôi không vi phạm luật gì hết, mà cũng không có thời gian cho việc này!”
Tôi cũng không nản lòng. Tôi hướng nội để xem liệu mình có còn sơ hở nào không. Những viên chức đó không bao giờ quay trở lại nữa. Trải nghiệm này đã cho cả tôi và chồng tôi tín tâm vào Đại Pháp. Niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp ngày càng mạnh mẽ hơn.
Tôi từng cùng một đồng tu khác ra ngoài để gỡ bỏ một áp phích phỉ báng, và chồng tôi đã cho chúng tôi đi nhờ xe. Khi chúng tôi đang gỡ áp phích, có người đã nhìn thấy chúng tôi và báo cảnh sát. Khi cảnh sát bắt giữ chúng tôi, tôi thấy chồng tôi trong đám đông đang mỉm cười với tôi như thể nói: “Đừng lo lắng”. Tôi rất cảm động trước sự ủng hộ của anh ấy.
Tại đồn cảnh sát, tôi tiếp tục phát chính niệm và biết mình không thuộc về nơi đó. Tôi nói với Sư phụ trong tâm, “Sư phụ, con xin lỗi. Con đã không làm tốt. Con sẽ chính lại những thiếu sót của mình trong Pháp, nhưng con không thừa nhận bất kỳ sự bức hại nào lấy thiếu sót của con làm cớ. Xin hãy giúp con ra khỏi đây!”
Sư phụ đã giúp tôi và đồng tu kia bước ra khỏi đồn cảnh sát sau khoảng một giờ.
Ở bên ngoài nhà ga, tôi thấy chồng tôi. Anh đã bám theo xe cảnh sát và lên kế hoạch giải cứu tôi.
“Em làm sao mà thoát được ra thế?”, anh ngạc nhiên, vui mừng hỏi.
“Sư phụ giúp em đấy”, tôi trả lời. Tôi thực sự cảm nhận được sự che chở của Sư phụ.
Sau sự việc này, chồng tôi chưa bao giờ chỉ trích hay nhắc nhở tôi phải cẩn thận. Thay vì gây áp lực với tôi, anh còn trấn an tôi: “Chuyện qua rồi. Nếu có hậu quả gì, cứ để anh lo.” Tôi rất vui vì sự ủng hộ và nhận thức đúng đắn của anh ấy.
Thẻ gọi điện thoại
Kêu gọi mọi người giảng rõ chân tướng cũng là một cách hiệu quả nữa để giảng chân tướng. Tuy nhiên, vì lý do bảo mật, chúng tôi phải thay đổi thẻ điện thoại theo thời gian. Tôi bắt đầu tiến hành vào năm 2013 và làm nhiều hơn từ năm 2015.
Ban đầu, mỗi tháng chỉ có hơn 20 người thoái ĐCSTQ sau khi tôi nói chuyện điện thoại với họ. Sau đó, con số tăng lên từ 120 đến 200 mỗi tháng. Nhưng đến năm 2017, thẻ gọi điện thường xuyên bị chặn. Tôi không nản lòng và bắt đầu hướng nội xem tôi làm chưa tốt những gì mà dẫn đến tình huống thẻ gọi điện bị chặn.
Năm 2015 và 2016, thẻ gọi điện không đắt và nhiều học viên bắt đầu tham gia vào hạng mục này. Vì nạp lại thẻ cũng không hiệu quả lắm, nên chúng tôi thường bỏ thẻ sau khi đã sử dụng hết tiền trong đó. Tuy nhiên, vào cuối năm 2016, việc mua thẻ trở nên khó khăn. Tôi hướng nội và nhận ra mình chưa thật sự trân quý các tài nguyên do các học viên cung cấp khi vứt bỏ các thẻ, vì thế mà tạo áp lực lớn cho học viên cung cấp thẻ gọi.
Cuối năm 2017, một học viên đã mua cho tôi bốn thẻ gọi điện. Tôi đã sử dụng thẻ này để gọi điện trên hai điện thoại di động trong khoảng 7 đến 10 giờ mỗi ngày trong gần hai năm, trong thời gian đó tôi đã giúp 90-150 người thoái ĐCSTQ mỗi tháng.
Vào tháng 12 năm 2018, cả bốn thẻ đều ngừng hoạt động. Khi tôi hướng nội để xem mình có thể cải thiện ở đâu, tôi nhận ra rằng mình có tâm hoan hỷ, tự mãn và chấp trước vào sự thoải mái. Tôi đã liên lạc với chị gái, cũng là một học viên, ở một thành phố khác. Chị bảo, “Ở đây, người ta không bán thẻ nữa. Có lẽ em nên nghỉ một thời gian mà điều chỉnh một chút.”
Tôi tăng cường học Pháp, hướng nội tìm. Tôi nhận ra mình mượn cớ là để cứu người mà chấp trước vào điều mình muốn chứ không cải biến bản thân; đây cũng là vị tư. Tôi bèn hạ quyết tâm, bất kể trước đây mình làm tốt hay không tốt, mình đều phải buông bỏ, bắt đầu lại từ đầu.
Mấy hôm sau, chị gái tôi bảo chị đã mua thẻ mới cho tôi. Người bán hàng còn để cho chị tùy ý chọn thẻ. Lúc ấy, chị cảm khái trong tâm khi cảm nhận Sư phụ đã an bài mọi thứ tốt nhất rồi. Chúng tôi đều biết ơn Sư phụ vô hạn.
Sư phụ giảng:
“Chư vị làm tốt ba việc thì mới có thể trừ khử, mới có thể cải biến các loại tư tưởng trong văn hoá đảng, gồm cả tâm hoảng sợ.” (Giảng Pháp ở Pháp hội quốc tế Miền Tây Mỹ quốc năm 2013)
Sau khi đại dịch bùng phát, mọi người bị cách ly ở nhà và tôi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của họ khi tôi gọi điện và nói với họ cách giữ an toàn và sức khỏe. Tôi thường rơi lệ khi nghĩ đến lòng từ bi hồng đại của Sư phụ. Tôi cũng trân trọng khả năng mà Sư phụ ban cho tôi để có thể giảng chân tướng hiệu quả với mọi người.
Mỗi ngày, ngoài làm tốt học Pháp, luyện công và phát chính niệm, tôi dành thời gian còn lại để gọi điện thoại vì tôi thực sự cảm thấy sự cấp bách của việc cứu người. Có khi tôi gọi điện thoại đến 10h30 đêm vì có nhiều người nghe. Từ tháng 2 đến tháng 8 năm 2020, tôi đã có thể giúp khoảng 150 người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mỗi tháng. Ngay cả những người không thoái thì cũng nghe toàn bộ cuộc điện thoại.
Tôi còn có cơ hội đề cao thế này. Tháng 7 năm 2020, một trong những thẻ điện thoại của tôi gặp sự cố, nhưng tôi tìm cớ, không hướng nội nên để trôi qua. Khoảng một tháng sau, hai thẻ nữa ngừng hoạt động. Khi hướng nội, tôi thấy mình vẫn đang nuôi dưỡng chấp trước an nhàn và tự ngã. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy vẫn còn chấp trước sâu hơn.
Nhiều thẻ gọi điện của tôi đã bị chặn. Tôi bị động tâm, chìm trong cảm giác lo lắng và những suy nghĩ tiêu cực khác. Tôi phải ngừng gọi điện, một công việc mà tôi đã quen cứ đến giờ là làm hàng ngày. Sau đó, tôi nhận ra thói quen gọi điện thoại của tôi đã trở thành một chấp trước. Ý niệm này thực ra đã lóe lên trong đầu tôi khi tôi gặp vấn đề với chiếc thẻ điện thoại đầu tiên, nhưng tôi không thể nghĩ thêm. Tôi nạp sẵn thẻ trước khi gọi điện, nhưng rồi lại thấy càng nhiều thẻ hơn bị chặn. Tôi nhận ra chấp trước theo thói quen gọi điện thoại mà không trước hết tìm những chấp trước đã bị tà ác lợi dụng, vì thế mà tôi bị áp những suy nghĩ tiêu cực hơn. Mấy hôm đó, tôi cảm thấy mình bị đẩy vào ngõ cụt và rất buồn.
Sau đó tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:
“Kỳ thực hết thảy những gì tà ác làm, đều là hạ nhắm vào những chấp trước và tâm sợ hãi mà chư vị chưa vứt bỏ được; chư vị đang tiến đến [thành] các Giác Giả tương lai Phật Đạo Thần, không cầu những được mất nơi thế gian, nó là gì thì cũng nên vứt bỏ. Nếu như hiện nay chư vị không có tâm chấp trước vào viên mãn, thì tà ác không cách nào đào sâu vào khe hở cuối cùng ấy được nữa.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh tấn Yếu chỉ II)
Tôi bèn nghĩ mình phải từ bỏ mọi chấp trước và tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu như một học viên mới. Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra mình có tâm an dật và giải đãi. Tu luyện bao nhiêu năm qua, tôi đã làm được ba việc một cách suôn sẻ là bởi tôi tín Sư tín Pháp. Vậy tôi đã làm gì sai mà dẫn đến tình trạng thẻ gọi của tôi bị khóa như hiện nay?
Khi tôi miệt mài tìm chấp trước sâu hơn, một hôm, khi tôi luyện công, Sư phụ đã điểm hóa. Tôi nhận ra mình bị ảnh hưởng bởi các tiên tri về “Trời diệt Trung Cộng.” Thực ra, tôi còn bị cuốn vào hễ gặp tin tức liên quan đến điều đó. Khi tôi xem và đọc những điều đó, quan niệm người thường đã in sâu vào tâm trí tôi. Thực ra, nhiều năm trước, tôi đã tự nhủ đừng để bị lừa bởi những giả tướng nơi thế gian con người, nhưng tôi đã không làm tốt và vẫn bị cuốn theo khi chuyện này xảy ra.
Tôi thấy buồn vì đã khiến Sư phụ thất vọng, nhưng tôi cũng vô cùng biết ơn Sư phụ. Trải nghiệm này sẽ thúc đẩy tôi quy chính những thiếu sót của mình, trừ bỏ những chấp trước còn sót lại và cố gắng đề cao trong tu luyện. Bây giờ, tôi đã hiểu ra rằng, bất kể điều gì xảy ra nơi thế gian này, các học viên chúng ta cần phải tập trung vào tu luyện và đề cao bản thân. Đó là bởi vì cơ hội dành cho chúng ta là chưa từng có và chúng ta phải tận dụng tốt nhất. Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi được trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
(Pháp hội chia sẻ tâm đắc tu luyện của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục lần thứ 18 trên Minh Huệ Net)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/19/433153.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/20/196663.html
Đăng ngày 06-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.