Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-12-2021] Trong 53 năm cuộc đời, bà Nghiêm Nhị Tân chỉ có một năm được sống hạnh phúc và bình an. Bà đã suýt mất mạng khi mới được ba ngày tuổi. Khi còn nhỏ, bà đã mắc những căn bệnh không rõ nguyên nhân. Năm 28 tuổi bà bị tai nạn và bị liệt. Bà đã từng muốn chấm dứt cuộc đời đau khổ của mình, nhưng một cuốn sách đã giúp thay đổi cuộc đời bà. Mặc dù cuộc đời bà đã trải qua nhiều đau khổ, song bà tin rằng mình là một trong những người may mắn nhất trên thế gian [khi tu luyện Pháp Luân Công].
Cuộc sống đầy gian nan trong những năm đầu đời
Bà Nghiêm sinh năm 1968. Khi mới được ba ngày tuổi, bà đã ngừng bú mẹ và mắt nhắm nghiền. Một cái nhọt ở mông bà vỡ ra và nước mủ đựng đầy cả cái bát. Cơ thể bà ngày càng lạnh đi. Mẹ bà cho rằng bà đã chết và nói với cha bà sẽ chôn cất bà vào ngày hôm sau. Ngày hôm sau, cha bà phát hiện người con gái vẫn còn hơi ấm và bà vẫn còn sống!
Từ thuở nhỏ bà Nghiêm đã có những nốt mụn nhỏ như hạt gạo trên người, chúng ngứa ngáy đến mức bà không thể ngủ được vào ban đêm. Cha mẹ bà đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau, bao gồm cả các phương pháp dân gian, nhưng đều không thuyên giảm. Khi bà lên 10 tuổi, bà đã nhiều lần ở bên bờ vực cái chết vào ban đêm, nhưng sau đó không hiểu sao bà vẫn qua khỏi. Cha mẹ đã đưa bà đến bệnh viện, nhưng các bác sỹ không kiểm tra không ra nguyên nhân của bệnh. Khi bà 17 tuổi, bà bị bệnh lao bạch huyết ở cổ. Bà đã phẫu thuật nhưng vết mổ lâu ngày không lành. Hai năm sau, bà lại bị bệnh lao phổi.
Chỉ đến khi bà Nghiêm kết hôn, sức khỏe của bà mới được cải thiện. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân không làm thay đổi số phận thống khổ của bà. Chồng thường xuyên bạo hành và đánh đập bà. Một lần khi họ đang ở cách nhà không xa, chồng bà đã đạp bà ngã xuống đất và cầm một chân bà để kéo lê bà về nhà. Quá tuyệt vọng, bà đã cầm lấy một chai thuốc trừ sâu toan để kết liễu cuộc đời. Khi bà vừa định uống thì bị chồng phát hiện và quẳng đi. Sau đó, chồng bà đã ngừng ngược đãi bà vì sợ bà sẽ tự tử.
Tuy nhiên, khổ nạn của bà vẫn chưa kết thúc. Đến tháng 7 năm 1997, khi bà đang giúp bố mẹ phun thuốc trừ sâu cho cây ăn quả, bà bị ngã từ trên một cành cây xuống và bị liệt. Bà đã phẫu thuật đặt bảy tấm thép vào cột sống và sau đó bị mất kiểm soát đại tiểu tiện. Bà phải nằm viện hơn hai tuần và tiêu tốn hơn 10.000 Nhân dân tệ.
Mẹ chồng bà cả ngày khó chịu, nói lời khó nghe, thậm chí còn giục chồng bà ly hôn. Chồng bà cũng rất buồn chán. Nếu không nhờ một người lớn tuổi tốt bụng thuyết phục chồng bà thì gia đình bà đã tan nát từ lâu. Trong khi bà nằm liệt giường, mẹ bà đã giúp bà giặt giũ và tắm rửa. Cô con gái 5 tuổi của bà ngày nào cũng trông và dọn dẹp giúp mẹ. Bà phải vật lộn để sống chỉ vì nghĩ tới đứa con của mình.
Một năm sau, bà Nghiêm đã dần bình phục và có thể đi lại bằng nạng. Bà có thể quỳ xuống để nấu những bữa ăn đơn giản. Sau đó, một khổ nạn khác lại ập xuống bà.
Vào một ngày của tháng 6 năm 1998, chồng bà không may bị ngã từ trên cây xuống, nhưng vết thương nhẹ. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, ông đã ra ngoài thành phố làm việc. Khi đang ngồi trên một chiếc xe ba gác có gắn động cơ, không hiểu sao ông ấy lại bị một cây cột điện đè lên khiến phần xương sườn mềm ở một bên người của ông ấy bị dập nát. Ông ấy không có tiền đến bệnh viện và đành phải cắn răng chịu đau.
Sự việc lần này là giọt nước tràn ly. Nhìn người chồng bị thương, đứa con thơ dại và bản thân phải đi lại bằng nạng, bà Nghiêm cảm thấy thống khổ, bi thương, tuyệt vọng đến cực điểm. Bà không thể chịu đựng thêm được nữa và yêu cầu chồng đưa bà về nhà mẹ đẻ.
Bước ngoặt của cuộc đời bà
Trước thái độ kiên quyết của bà, chồng bà đành miễn cưỡng đưa bà về nhà. Nhưng lúc đó mẹ bà không có ở nhà. Một người hàng xóm nói với bà Nghiêm rằng mẹ bà đã đến nhà của ai đó để xem các video bài giảng của Pháp Luân Công. Bà đã đi tìm mẹ và họ cùng nhau xem các băng video.
Bà đã xem xong toàn bộ chín bài giảng trong chín ngày, và mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Bà nói với mẹ mình: “Đây là công pháp Phật gia. Công pháp này quá tuyệt vời!“
Bà Nghiêm ở nhà mẹ mình trong hai tuần, đọc sách và luyện năm bộ công pháp của Pháp Luân Công. Bà đã hiểu căn nguyên đằng sau tất cả những khổ nạn mà bà đã trải qua và hiểu rõ về những gì bà nên làm trong tương lai.
Với tâm trạng vui vẻ, bà trở về nhà riêng của mình. Chứng kiến những thay đổi tích cực ở bà, chồng và con gái rất ủng hộ bà tu luyện Pháp Luân Công. Chồng bà đi làm còn một mình bà quán xuyến gia đình, ruộng vườn. Cuộc sống của họ tốt lên từng ngày.
Bà Nghiêm cảm thấy mình đúng là đại phú đại quý mới có thể có cơ hội đắc Đại Pháp tu luyện thượng thừa của Phật gia, và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Mẹ bà vui mừng nói: “Bây giờ mẹ đã có thể yên tâm rồi. Con đã được Sư phụ bảo hộ.”
Liên tục bị giam giữ và sách nhiễu vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công
Cuộc sống của bà Nghiêm lại bị đảo lộn sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999.
Một ngày trong tháng 2 năm 2000, ba nhân viên từ chính quyền thị trấn Thần Tinh đột nhập vào nhà của bà Nghiêm và lục soát khắp ngóc nghách ngôi nhà mà không có lệnh khám xét. Họ tịch thu bốn cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp, một băng nhạc các bài công pháp Pháp Luân Công, và một số tài liệu thông tin.
Vài ngày sau, hai cảnh sát khác đột nhập vào nhà và bắt bà đi. Triệu Ngọc Hà, đội trưởng Đội An ninh Nội địa, đã thẩm vấn và tát vào mặt bà cho đến khi mặt bà trở nên tê bì. Một cảnh sát khác đe dọa bà: “Nếu bà còn dám tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ trói bà vào ghế cọp.” Bà Nghiêm bị đưa đến một trại tạm giam ngay trong đêm.
Hai ngày sau, cảnh sát thẩm vấn và ghi hình bà. Một người hỏi bà tại sao bà lại tu luyện Pháp Luân Công và hứa sẽ trả tự do cho bà nếu bà từ bỏ đức tin của mình. Bà Nghiêm nói với họ trải nghiệm của bản thân và quyết tâm không từ bỏ tu luyện.
Một ngày khác, Triệu Ngọc Hà đến trại tạm giam và hỏi bà Nghiêm: “Bà có nhớ gia đình mình không?”
Bà trả lời: “Chắc chắn là nhớ rồi, đặc biệt là con trai của tôi. Nó mới chín tháng tuổi”.
Ngay sau khi bà nói xong, Triệu đã tát vào mặt bà hai cái. Bà Nghiêm đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại. Tám ngày sau, bà được trả tự do sau khi gia đình bà phải nộp 2.000 Nhân dân tệ, một nửa cho chính quyền thị trấn và một nửa cho trại tạm giam mà không hề có biên lai.
Sự sách nhiễu vẫn không dừng lại sau khi bà trở về nhà. Các nhân viên từ các cấp chính quyền khác nhau, bao gồm thị trấn, quận, thành phố, đến tỉnh, thường xuyên đột nhập vào nhà bà mà không có lệnh khám xét.
Năm 2015, bà Nghiêm đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, vì đã phát động cuộc bức hại. Ngay sau đó, hai quan chức từ chính quyền thị trấn đã đến nhà và uy hiếp bà không được nộp đơn kiện nữa.
Kể từ năm 2019, các cảnh sát và nhân viên chính quyền đã đến nhà bà hàng năm để ghi hình bà mà không được sự đồng ý của bà. Bà Nghiêm không thể lý giải nổi tại sao trước khi bà tu luyện Pháp Luân Công, dù cuộc sống của bà có khổ sở và khó khăn đến đâu, thì không một nhân viên chính quyền nào quan tâm đến bà. Giờ đây, sau khi bà có được sức khỏe và tận hưởng một cuộc sống gia đình hòa thuận, các nhân viên chính quyền lại liên tục sách nhiễu và cố gắng buộc bà từ bỏ đức tin của mình.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/2/434264.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/9/196927.html
Đăng ngày 30-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.