Theo phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-05-2011] Bà Trịnh Quế Hương và chồng bà, ông Vương Thụ Vũ, ở trấn Hoành Đầu Sơn, huyện Hoa Xuyên, thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, cả hai đều là học viên Pháp Luân Công. Từ lúc cuộc đàn áp Pháp Luân Công xảy ra, gia đình họ đã bị lục soát nhiều lần. Họ còn bị bắt và bị tống tiền. Dưới đây là sự thật về cuộc bức hại liên quan đến hai vợ chồng bà Trịnh:
Tên tôi là Trịnh Quế Hương. Trước khi tập Pháp Luân Công, tôi đã bị nhiều bệnh như đau dạ dày, có vấn đề về đĩa đệm thắt lưng và đau vai. Tôi cũng có một tính khí xấu. Ví dụ, tôi đánh chồng mình và quát mắng mẹ chồng với nhiều lý do. Thêm nữa, tôi cũng có nhiều thói quen xấu như cờ bạc và uống rượu. Chồng tôi, ông Vương Thụ Vũ, cũng bị nhiều bệnh, như bệnh tim, đau dạ dày, và bệnh lao. Ông đã đến bệnh viện và được bác sĩ nói rằng bệnh của ông không thể chữa khỏi.
Mùa đông năm 2005, hai vợ chồng tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tất cả bệnh của chúng tôi đều đã biết mất khi tập công và học Pháp. Tôi sống theo các nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt. Kết quả là, tính tình của tôi đã thay đổi và tôi không còn quát mắng gia đình nữa. Mẹ chồng tôi nói: “Pháp Luân Công có thể thực sự thay đổi được con người. Con dâu tôi đã thực sự thay đổi!”
Nhìn thấy được những thay đổi đó, người dân ở thôn cũng nói: “Bà Trịnh đã thay đổi. Bà ấy không còn uống rượu hay chơi cờ bạc nữa. Bà ấy đối xử tốt với mọi người và gia đình bà thật hạnh phúc. Nếu Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không đàn áp Pháp Luân Công, thì chúng tôi cũng muốn tập luyện.”
Một buổi tối trong tháng 4 năm 2009, trong lúc đang treo các bảng hiệu giảng rõ sự thật, tôi và chồng tôi đã bị Vương Huấn Kiệt, trưởng Phòng công an trấn Hoành Đầu Sơn và tài xế của ông ta, Thiệu Hồng Vĩ bắt giữ. Khi Vương hỏi về xuất xứ của các tấm bảng hiệu, tôi đã từ chối nói cho ông ta biết. Công an Phạm Mãnh đã đe dọa tôi và cố bắt tôi ký vào một thư bảo đảm. Sau đó, họ đẩy chúng tôi vào xe công an và đưa chúng tôi về trại giam ở Phòng công an huyện Hoa Xuyên.
Chúng tôi bị giam ở đó trong 15 ngày. Lính canh Dương Hiểu Đông đã bắt chúng tôi lao động nặng nhọc như gọt khoai tây và tỏi tây. Ông ta cũng ép chúng tôi giặt nhiều ga trải giường và quần áo. Vương Huấn Kiệt thường đến trại giam để gây áp lực buộc chúng tôi ký vào thư bảo đảm, nhưng cả hai chúng tôi đều từ chối hợp tác.
Vào bữa trưa ngày 19 tháng 12 năm 2010, Vương Huấn Kiệt và hai công an khác là Đổng Hồng Sinh, Cổ Hữu đã lục soát nhà tôi. Thiệu Hồng Vĩ đợi trong xe công an ở bên ngoài. Cổ Hữu đã vào trong một phòng nhỏ và lấy đi ảnh Sư Phụ cùng một máy MP3. Vương Huấn Kiệt đã lấy toàn bộ đĩa Thần Vận (Shen Yun), hai bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân, và hơn 200 tấm thiếp chỉ dẫn cách vượt qua rào cản Internet. Đổng Hồng Sinh đã quay phim lại hết toàn bộ.
Sau đó, chị dâu tôi đến. Bà đã hỏi công an: “Em trai và em dâu tôi không làm gì sai! Tại sao các ông lại ở đây? Tập Pháp Luân Công là thể hiện sự tự do tôn giáo” Đổng Hồng Sinh đã đặt máy quay xuống và xông vào đánh chị tôi.
Công an đã đẩy vợ chồng tôi vào xe công an và đưa về đồn. Chúng tôi bị giam ở các phòng khác nhau. Đổng Hồng Sinh và Vương Huấn Kiệt cùng thẩm vấn tôi. Họ đe dọa đưa tôi đến Trại giam phòng công an Hoa Xuyên nếu tôi không hợp tác. Ư Mộc Xuân đã lấy máu tôi và quay phim. Vương Huấn Kiệt và Đổng Hồng Sinh nói tôi ký vào biên bản thẩm vấn, nhưng tôi từ chối. Họ đã lấy được vân tay của tôi, đó là điều tôi không muốn. Sau đó, chúng tôi được thả.
Vương Huấn Kiệt và Đổng Hồng Sinh đã tống tiền gia đình tôi 5,500 nhân dân tệ. Họ cũng dọa nạt chúng tôi, nói rằng: “Đừng có nói với những học viên Pháp Luân Công khác về việc này hoặc tiết lộ nó trên mạng Internet”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/28/佳木斯市郑桂香、王树宇夫妇受迫害事实-241587.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/11/125957.html
Đăng ngày 23-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.