Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-10-2021] Tôi là một học viên 86 tuổi. Nhiều năm trước tôi đã từng đi lính. Sau khi giải ngũ, tôi làm việc ở một công ty cung ứng và marketing địa phương. Năm 1984, tôi được đề bạt làm Phó Giám đốc một công ty khác và sau đó làm Tổng Giám đốc của một công ty mà đang đối mặt với việc bị phá sản. Tôi tăng tiền vốn của công ty bằng tiền của mình và mua một tòa nhà cho công ty. Công ty khó khăn đó đã trả được hết nợ trong vài năm và dần dần còn có lãi.
Tôi nhận được hàng tá giải thưởng của tỉnh vả thành phố cho những thành tựu của mình. Các lãnh đạo cấp cao đã cho tôi cơ hội xuất bản sách và những danh hiệu trong nghề để tôi được tăng lương. Tôi nghĩ đây sẽ là dùng quyền lực để có được lợi ích cá nhân giống như người tiền nhiệm của tôi làm nên tôi đã lịch sự từ chối.
Cuối cùng tôi đã nghỉ hưu vào năm 1996. Dưới sự cương quyết của ban lãnh đạo cấp cao, tôi đã làm thêm hai năm vượt quá tuổi nghỉ hưu. Tôi nghe đến Pháp Luân Đại Pháp khi tôi đến chơi nhà một đồng nghiệp vào ngày 4 tháng 3 năm 1997. Tôi cũng may mắn được tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý ở Tế Nam. Tôi đã rất phấn khích. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới mới, và tôi trở thành người tốt hơn.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ là người duy nhất trên thế gian này truyền chính Pháp. Tôi đã bỏ được nhiều thói xấu và tất cả bệnh tật của tôi đã khỏi gồm cả hội chứng Meniere, chấn động và loét.
Bị cầm tù trong trại cưỡng bức lao động
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vì thế nhiều học viên đã đến quảng trường Thiên An Môn để duy hộ Đai Pháp và yêu cầu trả lại danh dự cho Sư phụ. Các quan chức thành phố địa phương đã cố lừa tôi xuất hiện trên Tivi, nhưng tôi đã từ chối. Tôi đã vượt qua nhiều trở ngại và đến quảng trường Thiên An Môn vào 27 tháng 12 năm 2000.
Công an địa phương đã đưa tôi về quê và tôi bị giam giữ trong trại tạm giam của thành phố trong ba tháng cùng với các đồng tu khác mà cũng đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp. Phòng 610 và Cục An ninh Nội địa đã đưa tôi vào trại cưỡng bức lao động trong vòng một năm vì tôi đã đến Bắc Kinh để thực hành tự do đức tin của mình.
trại cưỡng bức lao động đã cử hai tù nhân giám sát mỗi học viên. Ngày đầu tiên tôi bị tống giam, lính canh đã ép tôi đọc các điều luật của trại và ký vào một bản cam kết sẽ tuân thủ theo các điều luật đó. Tôi đã từ chối. Sau đó, trại cưỡng bức lao động đó đã bật video vụ dàn dựng tự thiêu ở Thiên An Môn để tẩy não các học viên. Tôi nói với các lính canh: “Người đàn ông ở trong đoạn video này không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tư thế ngồi thiền của anh ta là sai. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ngồi song bàn khi thiền định, nhưng anh ta lại ngồi khoanh chân bình thường.” Khi tôi làm mẫu đúng tư thế song bàn thì các lính canh không thể cãi lại. Tuy nhiên, họ đã không bỏ cuộc và cho hai người đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào khuyên tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng không phối hợp với họ. Sức khỏe của một vài học viên bị suy sụp vì họ không được phép học Pháp, luyện công hoặc ngủ. trại cưỡng bức lao động đã tiến hành xét nghiệm y tế và tiêm các loại thuốc độc vào các học viên, và nói rằng các học viên được nhận điều trị y tế. Họ cũng tẩm độc vào thức ăn. Một vài học viên đã bị tra tấn đến chết.
Tính mạng của tôi cũng ba lần bị lâm vào trình trạng vô cùng nguy hiểm do bị bức hại. Mặc dù như vậy, tôi vẫn đối xử với cai ngục và các lãnh đạo ĐCSTQ bằng thiện tâm, tôi biết rằng họ mới là nạn nhân thật sự vì họ đàn áp các học viên. Tôi dùng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho các quản lý trại và tù nhân mà theo dõi tôi. Tất cả bọn họ đều nói rằng các học viên là người tốt. Một vài tù nhân đọc Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng họ muốn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn sau khi mãn hạn tù.
Thường hằng phát tài liệu giảng chân tướng
Sau khi được thả, mỗi ngày tôi học Pháp và luyện công rất nhiều và cơ thể tôi nhanh chóng phục hồi. Tôi cũng phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người.
Tôi nhận ra rằng tôi cần thêm nhiều tài liệu giảng chân tướng hơn là chỗ mà điểm sản xuất tài liệu địa phương có thể cung cấp cho tôi. Không lâu sau, Sư phụ từ bi đã dẫn một đồng tu từ một nơi khác không hề biết tôi tìm đến tôi. Anh ấy cung cấp cho tôi các loại tài liệu giảng chân tướng. Sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ vô tư vô ngã không hề sợ hãi của đồng tu đã khích lệ tôi tu luyện tinh tấn. Tôi phối hợp với các đồng tu địa phương để phát tài liệu giảng chân tướng ở những khu thành thị và nông thôn, không kể thời tiết nóng lạnh, ngày đêm hay ngày nghỉ lễ. Chúng tôi đạp xe quanh thành phố và thuê xe máy để về các vùng nông thôn phát tài liệu.
Trong suốt ba tháng đầu năm 2020, đỉnh điểm của đại dịch vi-rút Trung Cộng ở Trung Quốc, mọi người vô cùng hoảng sợ và các thành phố bị đặt vào tình trạng phong tỏa. Tôi đã treo hơn 300 tờ biểu ngữ: “Có một cách để thoát khỏi dịch bệnh.” Tôi cũng treo 1.000 tờ photo hai mặt “Pháp Luân Đại Pháp là hoàn toàn hợp pháp ở Trung Quốc” và “Chính phủ Hoa Kỳ thực hiện lệnh cấm vận đối với những người đàn áp Pháp Luân Công” ở cửa ra vào của nhiều tòa nhà.
Trong nhiều năm, tôi đã đến hầu hết các thị trấn và làng mạc địa phương và phát được hàng nghìn tài liệu giảng chân tướng. Thỉnh thoảng tôi treo được một hoặc hai tá biểu ngữ trong một đêm. Những thông tin ấy đã giúp xóa đi những hiểu lầm của người dân đối với Đại Pháp. Ngày càng nhiều người hiểu được chân tướng, thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và lựa chọn một tương lai tốt đẹp.
Quá trình giảng chân tướng và cứu người không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Thỉnh thoảng khi tôi bận rộn với các hạng mục giảng chân tướng nên tôi đã buông lơi việc học Pháp và luyện công. Cựu thế lực cũng lợi dụng việc này và bức hại tôi bằng nghiệp bệnh, chủ yếu là hình thức đột nhiên bị ngất và bất tỉnh nhân sự. Hết lần này đến lần khác chúng đều muốn lấy đi sinh mệnh của tôi. Tôi có sống hay chết là tùy thuộc vào Sư phụ, cựu thế lực không có quyền gì hết.
Các học viên là sứ giả của Thần và chúng ta là hy vọng được cứu độ duy nhất của con người thế gian. Chúng ta mang theo trọng trách và không có thời gian để buông lơi. Chúng ta phải thực sự chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tu khứ các chấp trước, và cứu thêm nhiều người và xứng đáng với sự gánh chịu vô hạn và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/11/432402.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/28/196768.html
Đăng ngày 28-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.