Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-10-2021] Tôi năm nay 76 tuổi và chỉ mới học 4 năm tiểu học. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã có thể đọc được tất cả chữ [tiếng Trung] trong các sách Đại Pháp.

Ban đầu tôi cảm thấy khó tập trung khi học Pháp và luyện công, nhưng nhờ học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi trở nên minh mẫn và tập trung.

Vào những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi chủ yếu phân phát các tập sách nhỏ giảng chân tướng và treo các biểu ngữ. Năm 2008, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện và phát đĩa DVD. Ban đầu tôi không dám giảng chân tướng ở những nơi có nhiều người tụ tập, nhưng dần dần, tôi đã vượt qua được tâm sợ hãi và đi đến những nơi đông đúc để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.

Tôi bắt đầu phối hợp với một học viên khác vào năm 2010. Chúng tôi chủ yếu đến bến xe hoặc ga tàu để giảng chân tướng. Hàng ngày, chúng tôi ra ngoài lúc 7 giờ sáng và học Pháp vào buổi chiều. Lịch trình của chúng tôi rất chặt chẽ.

Chúng tôi đặc biệt bận rộn vào tháng 12 âm lịch. Vào giữa trưa, chúng tôi bỏ bữa trưa, tìm một nơi để phát chính niệm. Sau đó tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người. Thường mãi đến 2:30 chiều chúng tôi mới về nhà.

Chúng tôi kiên trì với lịch trình này và chỉ nghỉ hai ngày trong một năm là Tết Nguyên Đán và Tết Dương lịch. Bất kể thời tiết có xấu đến mấy, chúng tôi vẫn không ngừng giảng chân tướng và chỉ nghĩ đến việc giúp Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cứu nhiều người hơn.

Tôi đang giảng chân tướng cho một cậu bé 13 tuổi ở ga tàu thì một tài xế taxi cố gắng ngăn tôi lại. Sau khi anh ấy rời đi, tôi tiếp tục nói chuyện với cậu bé, cậu ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, một trong những tổ chức thanh niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã đưa cho cậu ấy một tấm bùa hộ mệnh trước khi rời đi và sau đó tiếp tục nói chuyện với những người khác.

Một lúc sau, một chiếc xe cảnh sát chạy tới. Hai sĩ quan bước ra và kéo tôi vào xe của họ. Tôi chắc chắn rằng người lái xe taxi đã báo cáo tôi. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát. Một trong những sĩ quan hỏi tôi, “Các người có biết Pháp Luân Đại Pháp bị cấm ở Trung Quốc không?”

“Cấm sao!?”Tôi thốt lên. “Hãy cho tôi xem luật cấm Pháp Luân Đại Pháp nào. Không có cơ sở pháp lý cho cuộc bức hại này. Đại Pháp là chính Pháp. Có gì sai trong việc tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn không?”

Họ gọi cho Trưởng Phòng 610. Khi anh ta đến, tôi nhận ra anh ta vì tôi đã từng gặp anh ta trước đó. Anh ta nói gì đó với các sĩ quan và rời đi. Sau đó tôi giảng chân tướng cho các sĩ quan về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ, vụ dàn dựng “tự thiêu” ở Quảng trường Thiên An Môn, các phong trào chính trị gây hại mà ĐCSTQ đã phát động, nạn mổ cướp nội tạng sống từ các học viên Đại Pháp được ĐCSTQ bảo trợ, và phong trào kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ).

Cuối cùng, một người trong số họ nói, “Nếu các vị muốn nói về Pháp Luân Đại Pháp, thì đừng nói ở sân ga, vì đó là khu vực chúng tôi quản lý.”

“Nhưng có nhiều người ở đó,” tôi trả lời. “Chúng tôi chỉ muốn cứu nhiều người hơn. Nếu ai đó báo cáo chúng tôi, anh chỉ cần nói với họ rằng anh không quản các vấn đề về Pháp Luân Đại Pháp. Anh cần phải chừa lại một lối thoát cho chính mình.”

Họ hiểu tôi đang nói gì và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Trước khi rời đi, tôi đã nói với các sĩ quan hãy nhớ rằng, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” Họ đã cười.

Tôi chỉ phải ở đồn cảnh sát khoảng nửa giờ, sau đó tôi quay lại ga xe lửa. Tôi nhìn thấy người tài xế đã báo cáo tôi, trông anh ta có vẻ xấu hổ. Tôi bước lại gần anh ấy và nói, “Anh bạn trẻ này, tôi không ghét anh. Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc khi mọi người vẫn chưa hiểu sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu anh mà hiểu rồi, dù người khác có bảo anh báo cáo về tôi, anh cũng sẽ không làm vậy.“

Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy, và anh ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi còn nói với anh rằng: “Hãy nhớ đừng làm điều xấu. Chúng tôi đang cứu mọi người. Anh cần phải làm theo ý trời, chỉ như vậy anh mới có thể tự bảo vệ mình.”

Anh ấy đã xúc động và hét lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Những gì tôi đã làm vẫn còn chưa đủ. Tôi sẽ tinh tấn hơn và theo Sư phụ trở về nhà!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/5/430675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/17/196625.html

Đăng ngày 14-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share