Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-11-2021] Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005, tôi là người sống nội tâm. Tôi đã vượt qua tính nhút nhát của mình và vào năm 2006, tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Sự từ bi của tôi đã khiến nhiều người cảm động, họ đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cảm nhận được sự cấp bách của việc cứu người và đã khuyến khích các đồng tu giảng chân tướng cho nhiều người hơn.

Một lần khi tôi đi taxi, người lái xe tướng mạo rất hung dữ, nhưng tôi vẫn nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy nói: “Đừng nói với tôi về điều này. Tôi không muốn nghe.” Tôi nói: “Huynh đệ à, tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp là đang mạo hiểm mạng sống của mình. Tôi cảm thấy rằng tương lai nếu quả thật đại nạn xảy ra, cậu đi theo ĐCSTQ và bị liên lụy, vậy thì tôi sẽ cảm thấy mình có lỗi. Vì vậy tôi muốn nói với cậu biết tại sao mọi người đều nên tránh xa nó.“ Cậu ấy đã rơi nước mắt khi nghe tôi nói và đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ mà cậu ấy đã tham gia.

Giảng chân tướng tại nơi làm việc

Tôi làm việc tại một doanh nghiệp quy mô vừa với hơn 1.000 nhân viên. Ngay sau khi cuốn Cửu Bình Cộng sản Đảng được xuất bản và bản chất thực sự của ĐCSTQ bị phơi bày, nhiều người Trung Quốc đã bắt đầu thoái đảng. Tôi hiểu nhiệm vụ của tôi là cứu người, vì vậy tôi đã giảng chân tướng cho mọi người ở tất cả các cấp mà tôi làm việc cùng, bao gồm cả kỹ thuật viên, thanh tra, quản lý và người dọn dẹp. Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi tôi chuyển đến làm việc cho một xưởng sản xuất khác, tôi cũng có nhiều cơ hội nói chuyện với mọi người hơn. Trong vòng vài năm, hầu hết mọi người trong công ty của tôi đều đã thoái khỏi ĐCSTQ.

Một lần tôi giảng chân tướng cho một đồng nghiệp mới tên là Vương. Cậu ấy nói: “Tôi sẽ không thoái xuất khỏi ĐCSTQ vì hầu hết mọi người trong gia đình tôi đều là đảng viên.” Tôi nói chuyện với anh ấy sáu hoặc bảy lần, nhưng anh ấy vẫn từ chối thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên của ĐCSTQ. Tôi vẫn không bỏ cuộc. Một ngày nọ, tôi viết một lá thư cho anh ấy. Sau khi đọc xong, anh ấy nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao bạn khuyên mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bạn đang cứu người chứ không phải tham gia chính trị. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên.” Tôi rất ngạc nhiên và muốn đặt hóa danh cho anh ấy, nhưng anh ấy kiên quyết nói: “Tôi muốn dùng tên thật của mình.” Ngày hôm sau, qua thiên mục, tôi nhìn thấy thân thể của anh ấy thanh khiết như bạch ngọc. Tôi rất vui vì anh ấy đã chọn một tương lai tươi sáng.

Tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn trong công việc và cố gắng trở thành một người tốt hơn. Các đồng nghiệp của tôi đều yêu quý và tôn trọng tôi. Họ luôn giúp đỡ tôi khi tôi giảng chân tướng cho những người khó chấp nhận chân tướng. Với sự giúp đỡ của họ, một vài người đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một ngày nọ, một viên thanh tra chất lượng hỏi tôi: “Bạn có phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi nói: “Đúng vậy.” Anh ấy nói: “Tôi là một Đảng viên. Bây giờ tôi đã biết rằng ĐCSTQ xấu xa. Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi nó.” Anh ấy là người đầu tiên tự nguyện đến tìm tôi nhờ giúp thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi làm việc với các đơn vị khác, tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ đồng nghiệp. Khi họ quên găng tay, tôi đã đưa găng tay của mình cho họ dùng. Tôi rất hòa đồng với mọi người. Sau khi một công nhân biết được chân tướng, anh ấy đã dẫn hơn 40 người đến gặp tôi để tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết mọi người đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi thường đọc cửu bình Cộng sản Đảng và thời báo Đại Kỷ Nguyên để nạp năng lượng cho bản thân. Trong thời gian giải lao tại nơi làm việc, tôi luôn tham gia cùng đồng nghiệp và trò chuyện với họ. Tôi kể cho họ nghe lịch sử cuộc bức hại người Trung Quốc của ĐCSTQ. Bởi vì ĐCSTQ che đậy nguồn gốc của mình và lịch sử của Trung Quốc, hầu hết mọi người không biết rằng ĐCSTQ đã chiếm đoạt quyền lực bằng cách sát hại hàng triệu người Trung Quốc. Họ rất thích nghe những câu chuyện ấy. Họ nói: “Hãy đến đây, anh Hoa, hãy kể cho chúng tôi nghe điều gì đó đi.”

Nói chuyện với tài xế taxi

Sau khi hầu hết các đồng nghiệp của tôi biết được chân tướng, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho những người khác. Tôi bắt taxi mỗi khi có cơ hội và nói chuyện với các tài xế. Ưu điểm của việc này là tôi không cần mất thời gian tìm kiếm người khác. Ngoài ra, tình huống này riêng tư hơn và ít bị can nhiễu khi ở trên xe nên tôi có đủ thời gian để giảng chân tướng cho các tài xế một cách thấu đáo. Hơn 90 phần trăm tài xế mà tôi đã nói chuyện đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số tài xế thậm chí còn rơi nước mắt. Một số còn không muốn nhận tiền của tôi khi họ biết tôi bắt taxi chỉ để nói cho họ biết sự thật.

Một lần, khi tôi bắt đầu giảng chân tướng, một người lái xe đã giận dữ nói với tôi rằng: “Đảng trả lương cho anh. Tại sao anh lại nói những điều chống lại Đảng?” Tôi nói: “Đảng lấy đâu ra số tiền này? Chúng ta là những người nuôi dưỡng nó! Các quốc gia khác chỉ có một chính phủ, còn Trung Quốc tại tất cả các cấp tổ chức đều có hai ban bệ là Đảng và chính quyền.”

Tôi nói: “ĐCSTQ đã hủy hoại đạo đức xã hội và tạo ra một môi trường nơi mọi người đều làm tổn thương lẫn nhau. Mọi thứ mà mọi người ăn đều có thể đã bị nhiễm độc khi nhà sản xuất sử dụng nguyên liệu rẻ tiền hoặc nguyên liệu giả để cắt giảm chi phí, từ sữa đến thuốc, thậm chí cả vắc xin cho trẻ em. ĐCSTQ đã làm gì cho người dân Trung Quốc chúng ta? Họ bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và dàn dựng một vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn. ĐCSTQ đã làm đủ mọi điều xấu. Nhiều người cảm thấy ĐCSTQ sắp sụp đổ. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đang mạo hiểm mạng sống để khuyên mọi người tránh xa nó để được an toàn.” Cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra sự thật và cảm ơn tôi.

Phân phát lịch có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp

Trang web Minh Huệ hằng năm đều xuất bản lịch với nhiều hình ảnh đẹp và những câu chuyện có thật đầy cảm hứng. Nếu người dân nhận lịch của chúng tôi, gia đình của họ cũng có thể biết được chân tướng. Tôi cảm thấy đó là một cách tuyệt vời để cứu người, vì vậy tôi đã bắt đầu phân phát lịch.

Tôi thường gặp trực tiếp và tặng lịch cho người dân. Sau khi tặng hàng trăm cuốn lịch cho đồng nghiệp, tôi nghĩ: “Mình không nên tiếp tục tặng chúng cho những người đã biết chân tướng, vì những người khác cũng cần biết chân tướng.” Vì vậy, tôi bắt đầu phân phát lịch ở các khu vực công cộng như công viên, siêu thị, bến xe buýt, trung tâm mua sắm, v.v. Tôi thường tặng lịch cho một đám đông vì những người xung quanh thường sẽ tới xin sau khi thấy một người được nhận. Gần đây, ngày càng có nhiều người nhận lịch của chúng tôi. Tôi đã phát 1.000 bản trong năm đầu tiên và đã phát hơn 4.000 bản trong năm nay.

Một ngày nọ, khi tôi đang phân phát lịch trong công viên, một người đàn ông lớn tuổi đến và nói: “Cuối cùng anh cũng đến.” Hóa ra anh ấy sống ở một khu dân cư khác và trước đó đã nhận lịch của chúng tôi. Anh ấy rất thích tờ lịch, vì vậy anh ấy đã đi dạo quanh các công viên ở các khu vực lân cận, tìm kiếm các học viên và hy vọng sẽ nhận được một cuốn lịch mới. Anh ấy đã tìm chúng tôi trong nhiều ngày. Tôi cảm thấy sự cấp bách của việc cứu người khi nhìn thấy sự vui mừng của anh ấy khi nhìn thấy tôi. Chúng ta không thể để những chúng sinh đang chờ đợi chúng ta thất vọng.

Tôi trân quý tất cả các tài liệu Đại Pháp, vì vậy tôi luôn nói với mọi người trên lịch có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp trước khi tôi tặng lịch cho họ. Một lần nọ, một người phụ nữ hỏi xin thêm hai cuốn lịch. Tôi hỏi cô ấy: “Tại sao chị cần nhiều như vậy?” Sau đó cô ấy nói với tôi: “Một cuốn dành cho gia đình tôi, một cuốn cho con trai tôi và cuốn thứ ba dành cho con gái tôi, vì chúng tôi không sống cùng nhau.”

Một lần, ở một trung tâm mua sắm, một người đã từ chối nhận lịch. Tôi nói với anh ấy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. ĐCSTQ đang tuyên truyền những lời dối trá. Tôi hy vọng anh có thể tìm hiểu thêm về sự thật này.” Một người khác tình cờ nghe được những gì tôi nói và bày tỏ mong muốn nhận được lịch. Do đó, nhiều người đã đến và mỗi người xin một cuốn. Rồi người trước đó từ chối lại quay lại xin một cuốn. Tôi rất hạnh phúc và đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một người có lịch nói: “Hãy cẩn thận! Đừng để những người xấu nghe thấy.“ Tôi nói: “Tôi phải nói trước với mọi người rằng cuốn lịch này có liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì tôi không muốn họ vì không biết mà vứt bỏ nó đi.”

Không dễ để cứu người trong môi trường đầy thù hận ở Trung Quốc. Một lần, khi tôi nói chuyện với một số thanh niên nhìn giống sinh viên, họ đã tấn công tôi bằng dao. Tôi đã bị thương nặng ở đầu.

Một lần khác tôi bị báo cảnh sát. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát địa phương. Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả các cảnh sát ở đó. Hai người trong số họ đã hiểu ra chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã được thả vào ngày hôm sau.

Việc giảng chân tướng ở Trung Quốc có thể rất rủi ro và đầy thách thức. Đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không thể ở nhà và nghỉ ngơi, vì cứu người là ước nguyện duy nhất của tôi.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/4/众生都得救是我最大的心愿-433223.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/23/196701.html

Đăng ngày 23-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share