Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-09-2021] Mặc dù trong quá trình tu luyện của mình tôi đã từng vấp ngã, nhưng tôi chưa bao giờ chểnh mảng trong việc làm ba việc mà Sư phụ Lý yêu cầu. Hiện nay tôi đã 77 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996.

Tôi đặc biệt biết ơn ân cứu độ của Sư phụ khi xem danh sách dài tên của những người quyết định làm tam thoái.

Chồng tôi qua đời cách đây đã lâu. Ba đứa con trai của tôi sau khi lập gia đình đều dọn ra ở riêng. Sau khi nghỉ hưu tôi phải sống một mình.

Một ngày của tôi thường bao gồm luyện công vào buổi sáng, ra ngoài giảng chân tướng và học Pháp nhóm vào buổi chiều. Tối đến, tôi đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ và tuần báo Minh Huệ. Tôi được tự do làm những gì mình muốn.

Mất môi trường thoải mái

Tuy nhiên, việc này chỉ kéo dài được vài năm. Năm 2003 khi cô cháu gái đầu tiên của tôi ra đời, cuộc sống và tu luyện của tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì cả hai vợ chồng của con trai tôi đều đi làm, nên chúng muốn tôi trông cháu. Do đã nghỉ hưu, tôi nghĩ mình nên đảm nhận việc này.

Nhưng những trách nhiệm của tôi có vẻ ngày càng nhiều lên. Không những phải trông cháu, mà tôi còn phải nấu cơm cho cả nhà và làm việc nhà. Cả ngày quay cuồng trong công việc và không có cơ hội nghỉ xả hơi, tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, huống chi là học Pháp, luyện công và làm tốt ba việc. Tôi tự hỏi, mình đang làm gì vậy? Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Tôi biết mình đắc Pháp khó khăn như thế nào và tôi nên trân quý cơ hội này. Tôi đã không từ bỏ tu luyện khi tôi bị giam trong một đồn cảnh sát, trại tạm giam hay trung tâm tẩy não. Sao tôi lại cho phép công việc trông cháu và công việc nhà ảnh hưởng tới tu luyện của mình?

Sư phụ giảng:

“Nếu như Đại Pháp tu luyện tại xã hội người thường, mà số người theo là lớn, thì nhất định phải tu luyện phù hợp với xã hội người thường với mức độ tối đa” (Đại Pháp viên dung, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi môi trường của tôi thay đổi, tôi nhận ra rằng tôi phải thay đổi. Tôi lặng lẽ nói với con trai mình rằng tôi cần phải về nhà vào buổi tối để tôi có thể nghỉ ngơi. Tôi cam đoan với con rằng tôi sẽ đến sớm và về trễ. Sau này, khi đến giúp các con khác trông cháu tôi cũng làm theo thói quen này và trở về nhà vào buổi tối.

Sáng nào tôi cũng dậy sớm để luyện công. Sau khi phát chính niệm xong lúc 6 giờ sáng, tôi mang theo một túi lớn đựng tài liệu giảng chân tướng và đến nhà của con trai. Trên đường đi tôi ghé vào các toà nhà trong khu dân cư nơi con trai tôi ở và phát chúng. Thi thoảng khi gia đình của con trai nghỉ trưa, tôi ra ngoài phát các cuốn tài liệu Đại Pháp. Tôi cũng có mang theo một ít sticker và dán chúng lên bất cứ chỗ nào tôi nhìn thấy phù hợp. Trong khi chờ xe buýt để về nhà, tôi thường dùng thời gian này để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Sau đó tôi học Pháp vào ban đêm và đi ngủ sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm.

Giảng chân tướng

Tôi có thể nói chuyện với rất nhiều người khi tôi đi lại bằng xe buýt. Tôi đã nói về sự tham nhũng của các quan chức ĐCSTQ, ĐCSTQ bức hại các học viên kiên định tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn, và tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp còn sống, đã bị các chính phủ trên thế giới lên án.

Tôi nói cho họ nghe về tảng đá ẩn chứa thiên cơ rằng Trời sẽ diệt ĐCSTQ. Các đảng viên, đoàn viên và đội viên là một phần của ĐCSTQ, nên nếu họ chọn không làm tam thoái, họ sẽ được coi là một phần tử của ĐCSTQ và phải chịu trách nhiệm cùng với nó.

Nhưng miễn là họ tuyên bố tam thoái và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện–Nhẫn hảo!” Họ sẽ được Thần Phật bảo hộ, và an toàn của họ sẽ được bảo đảm.

Nhà của tôi cách nhà con trai ba dặm (~5km). Tôi đã tranh thủ phát tờ rơi cùng bùa hộ mệnh trên xe buýt và có thể giúp hơn 10 người thoái ĐCSTQ mỗi ngày.

Dạy dỗ cháu nội

Tôi ngộ được rằng tất cả những đứa trẻ sinh ra trong gia đình tôi đến để đắc Pháp. Kể từ khi chúng còn rất nhỏ, tôi đã cho chúng nghe các bài giảng của Sư phụ và các bài hát Đại Pháp, xem các video Đại Pháp. Khi cháu trai lớn nhất của tôi được ba tuổi, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân thành tiếng cho cháu nghe trong lúc cháu đang chơi đùa. Một lần nọ khi tôi đang đọc:

“Lên cao rồi lại rớt xuống, nẩy lên nẩy xuống tưng tưng, làm cả chăn đắp cũng rớt xuống đất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đọc xong đoạn này, cháu trai của tôi bước đến chỗ tôi và thốt lên “Sao cơ!?” Sau đó cháu đã lặp lại lời của Sư phụ: “làm cả chăn đắp cũng rớt xuống đất.” Cháu đã lắng nghe từng chữ mà tôi đã đọc!

Khi các cháu nội của tôi biết nói, tôi bắt đầu dạy chúng học thuộc lòng thơ Hồng Ngâm và các bài hát Đại Pháp. Khi chúng được ba tuổi, chúng đều có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm và mỗi ngày chúng đều sẽ đọc thơ khi đang trên đường đến trường. Từ khi còn nhỏ, các cháu đã được đắm mình trong Phật Pháp và Sư phụ đã khai mở trí huệ cho chúng. Khi học ba đứa trẻ đều là những học sinh xuất sắc.

Từ khi đi nhà trẻ cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, chúng đều giúp tôi phát tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi không bỏ sót một hộ gia đình nào. Nếu lần đầu tiên có cuốn tài liệu không được để hợp lý, chúng sẽ quay lại để chỉnh cho đúng. Chúng nói: “Cái này là để cứu người!”

Ba đứa con trai của tôi sống ở ba quận khác nhau trong cùng một thành phố, ba quận này đều là quận lớn với mật độ dân cư đông đúc. Tôi đã dẫn từng cháu của tôi đến các chung cư khác nhau và phát tài liệu cho từng hộ gia đình ở đó. Nói chung, chúng tôi đã bao phủ mọi tòa nhà ở những quận này nhiều lần.

Những trải nghiệm của các cháu nội

Khi tôi đưa cháu gái lớn nhất của mình đi chơi, chúng tôi lên một chiếc xích lô. Cô bé đã hát “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và người lái xe đã khen cháu có giọng hát hay.

Cháu đã cảm ơn ông ấy và nói: “Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Cháu muốn tặng ông một chiếc bùa hộ mệnh, nó sẽ giữ ông được an toàn.” Khi người lái xe nói lời cảm ơn, cô bé đã vui mừng vỗ tay và quay sang tôi nói: “Bà nội ơi, cháu đã biết cách cứu người rồi.”

Một lần nọ, khi cháu gái tôi tan học, chúng tôi đi ngang qua trung tâm dành cho người lớn tuổi, ở đó tôi trông thấy có khoảng chục người đang trò chuyện với nhau. Tôi hỏi cháu: “Cháu nghĩ sao nếu chúng ta ghé vào đó giảng chân tướng cho các ông bà cao niên đó?”

Cháu đã bước đến từng người với tập tài liệu trên tay, cháu nói: “Bà ơi, cháu có thể tặng bà cuốn sách nhỏ này để bà đọc được không? Hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”

Một lần nọ khi tôi đưa đứa cháu trai lớn nhất đến nhà trẻ, cháu đột nhiên dừng lại và ngồi xổm xuống khi cháu trông thấy mấy con kiến đang bò trên đường. Cháu bắt đầu nói chuyện với chúng: “Đừng đánh nhau nha và hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ và ‘Chân–Thiện–Nhẫn hảo!’”

Có lần, cháu nói với tôi rằng: “Bà nội ơi, hôm nay ở nhà trẻ Sư phụ đã cho con một ít bánh quy. Khi con ăn mấy cái bánh này, chúng chạy xuống ngực con (cháu vỗ tay lên ngực) và cháu thấy mình ngày càng lớn.“ Khi cậu bé lên 5 tuổi, cháu nói với tôi: “Bà nội ơi, nếu mọi người trên thế giới đều có thể niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ khi ấy thế giới sẽ không còn tai họa nữa.”

Vì con trai tôi được chuyển đến sống ở một thành phố khác để làm việc trước khi cháu gái nhỏ nhất của tôi ra đời, nên tôi không thể trông cháu được. Năm nay cháu đã tròn năm tuổi. Chỉ khi tôi đến thăm, tôi mới có thể nói chuyện với cháu điều gì đó liên quan đến Đại Pháp. Mỗi khi tôi gọi điện cho cháu, cháu luôn bắt đầu bằng câu: “Bà nội, bà gọi điện cho con để nhắc con niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ phải không ạ?”

Có lần khi cháu đang luyện bài công pháp thứ hai với tôi, ngay khi cháu bắt đầu đưa tay lên tư thế “ôm bão luân”, cháu nói với tôi: “Bà nội ơi, Sư phụ đứng trên những đám mây lành và đi vào qua cửa sổ ở phòng anh trai của con. Ngài nhìn con và mỉm cười và con cũng mỉm cười đáp lại.”

Cháu cũng thích nhẩm đọc đoạn Pháp sau:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Cháu có thể đọc thuộc lòng những đoạn Pháp của Sư phụ nhiều lần trong ngày.

Bộ phim hoạt hình yêu thích của cháu là “tiểu càn khôn.” Cháu có thể hát tất cả các bài hát trong phim. Cháu nhìn thấy những đứa trẻ trong phim đến từ thiên thượng và nói: “Bà nội ơi, chúng ta đều đến từ thiên thượng, cả con nữa đúng không. Trái Đất có tốt đến đâu cũng không bằng nơi thấp nhất trên thiên thượng.” Cháu nói câu này khi cháu chỉ mới được 5 tuổi.

Thậm chí cậu cháu trai nhỏ nhất của tôi cũng biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Sống với Đại Pháp trong tâm

Tôi rất vui vì gốc rễ Đại Pháp đã ăn sâu vào trong các cháu của tôi từ khi còn nhỏ. Từ tháng 1 năm 2003, khi cô cháu gái lớn nhất của tôi chào đời, cho đến cuối năm ngoái, tôi đã trông nom bốn đứa cháu. Tôi luôn cố gắng kết hợp việc tu luyện vào cuộc sống hàng ngày của mình và coi việc cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu.

Hiện các cháu nội của tôi đã lớn, và tôi lại sống một mình. Tôi học Pháp và nói chuyện với mọi người về Đại Pháp mỗi ngày. Tôi thực sự hạnh phúc khi được đắm mình trong Pháp!

Tôi luôn ghi nhớ điều Sư phụ dạy:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi không bao giờ chọn người để giảng chân tướng. Cho dù họ là ai, miễn đó là người tôi gặp, họ đều là những người có nhân duyên với tôi, và là người mà Sư phụ đã an bài để đến nghe chân tướng.

Trong suốt những năm qua, tôi đã giảng chân tướng cho nông dân, sinh viên, người lao động, nhân viên y tế, công chức, binh lính, quan chức và cảnh sát.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/20/429423.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/2/196419.html

Đăng ngày 19-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share