Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-07-2021] Nhìn lại chặng đường hơn 20 năm tu luyện theo Chân–Thiện–Nhẫn, vô luận là những lần vấp ngã hay mỗi một quan nạn mà mình đã vượt qua – tôi biết rằng tất cả đều là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay. Mỗi lần ngước nhìn Pháp tượng của Sư phụ, tôi lại thấy Sư phụ từ bi nhìn tôi và rơi lệ. Tôi cũng không thể ngăn được nước mắt của mình tuôn rơi.

Tôi muốn chia sẻ một chút những trải nghiệm trong quá trình tu luyện của bản thân để biểu đạt lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ.

Tu khứ tâm sợ hãi

Tôi đã bị giam giữ phi pháp hơn một năm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và khi được trở lại công tác giảng dạy, tôi đã không dám giảng chân tướng một cách công khai. Thông qua việc không ngừng học Pháp và chép Pháp, cũng như đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ Net và giao lưu với các học viện địa phương, tôi nhận ra mình phải đột phá tâm sợ hãi và giảng chân tướng cho các đồng nghiệp về cuộc bức hại và chứng thực Đại Pháp.

Vào một ngày sau khi kết thúc lớp học và còn lại một chút thời gian, tôi đã nghĩ cách để nói cho các học sinh về vẻ đẹp của Đại Pháp. Một học sinh thì thầm: “Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi liền hỏi: “Em có biết về Pháp Luân Đại Pháp không? Môn tu luyện này hiện đang bị chính quyền đàn áp. Nhưng em có biết tại sao chính quyền lại đàn áp Pháp Luân Công không?” Một học sinh trả lời: “Thưa cô, bởi vì tiếng nói của họ và chính quyền không giống nhau”.

Trái tim tôi như ngừng lại và nỗi sợ hãi trong tôi tan biến. Tôi bắt đầu giảng cho các học sinh về “Vụ Tự thiêu tại Thiên An Môn” đã bị ĐCSTQ dàn dựng để vu khống Pháp Luân Đại Pháp và lừa dối cả thế giới. Những học sinh ngồi đó với đôi mắt mở to và chăm chú nghe tôi giảng. Thỉnh thoảng nếu có một em gây gián đoạn, thì em khác sẽ nói: “ Đừng gây ồn, hãy lắng nghe cô nói”. Bằng cách này, tôi đã nói cho cả lớp chân tướng về vụ tự thiêu giả.

Một ngày sau giờ học, có một nhóm học sinh nam vây quanh tôi. Các em hỏi tôi một số câu hỏi học thuật và tôi đã kiên nhẫn trả lời cho từng em một. Mặc dù đó là thời gian ăn trưa, nhưng các em vẫn không chịu rời đi. Tôi nghĩ rằng chúng ở đây để nghe chân tướng và được cứu độ. Tôi đã phát chính niệm để thanh lý những nhân tố tà ác ngăn cản sự đắc cứu của các học sinh và thanh trừ tâm sợ hãi của bản thân.

Trong lúc tôi đang nghĩ làm thế nào để bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp thì một học sinh lên tiếng: “Cô ơi, hãy nói cho chúng em nghe về thứ gì đó ngoài lớp học đi ạ”. Tôi hỏi: “Các em đã bao giờ nghe nói đến tam thoái bảo bình an chưa?”

“Thưa cô, tam thoái là gì ạ? Em đã từng nhìn thấy nó ở Hồng Kông, có đúng là như vậy không ạ?”

Tôi kể cho các em nghe về những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra trong những năm qua: “Các em đã học lịch sử và biết rằng, khi mỗi một triều đại bắt đầu thì trước hết đều áp dụng chính sách hồi phục và đôi lúc thì đại xá thiên hạ.

“Nhưng ĐCSTQ thì ngược lại, nó liên tiếp phát động các cuộc vận động chính trị đẫm máu, trong đó phải kể đến vụ thảm sát sinh viên ở Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 năm 1989, phong trào dân chủ, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và nhiều nhóm người khác, dẫn đến cái chết của hơn 80 triệu người Trung Quốc — nhiều hơn tổng số người chết trong cả hai cuộc chiến tranh thế giới cộng lại.

“Có một câu cổ ngữ: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, ĐCSTQ đã giết rất nhiều người, và chắc chắn sẽ bị trời trừng phạt. Nếu các em tham gia vào các tổ chức của ĐCSTQ và trở thành một thành viên của nó, thì các em sẽ phải chịu chung số phận với nó. Vì vậy, các em phải tuyên bố rút khỏi các tổ chức đoàn, đội để bảo đảm an toàn. Cô sẽ tặng cho các em một hóa danh để các em có thể thoái xuất khói nó”.

Vừa nghe tôi nói xong thì các em đã rất nhanh nói ra tên của mình. Tôi đã viết ra từng cái tên một. Đúng lúc ấy, một giáo viên đi ngang qua cửa sổ, khiến tôi có chút sợ hãi. Nhưng chính thời khắc đó, khi đối mặt với những học sinh minh bạch chân tướng, tôi đã không còn sợ hãi nữa. Trong tâm tôi chỉ còn sự cảm kích đối với Sư phụ vì đã giúp tôi cứu những học sinh này.

Học sinh tốt nghiệp quay trở lại để được nghe chân tướng

Vào một ngày, có hàng chục cựu học sinh quay trở lại để thăm trường. Mặc dù tôi đã nói cho các em nghe một vài chân tướng khi còn dạy các em ở lớp nhưng lúc đó không một ai làm tam thoái cả.

Sau khi các em trò chuyện với các thầy cô cũ, tôi đi vào hành lang và các em đã vây quanh khi nhìn thấy tôi. “Cô ơi, cô còn nhớ chúng em không?” “ Đương nhiên là cô nhớ rồi.” Tôi đã nói ra tên từng người một. Các em rất vui vì tôi vẫn nhớ chúng và một trong số chúng hỏi tôi: “Cô ơi, cô đã dạy chúng em rất tốt. Nhưng tại sao cô không dạy chúng em tiếp năm thứ ba trung học ạ?”

“Cô xin lỗi vì đã không thể tiếp tục dạy các em, và các em đã phải học với một giáo viên mới”. Tôi giải thích tiếp: “Cô đã không có cơ hội nói cho các em tại sao. Bởi vì cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và hiệu trưởng đã yêu cầu cô từ bỏ đức tin của mình, nếu không thì ông ấy sẽ không để cô tiếp tục dạy học”.

Ngay sau khi tôi nói xong, một trong số học sinh đã nói: “Cô ơi, thầy hiệu trưởng đã không hỏi chúng em xem cô là một người giáo viên như thế nào, sao ông ấy có thể làm điều đó với một người giáo viên tốt như cô?” Tôi giải thích cho chúng: “Thực ra thì thầy hiệu trưởng cũng chịu áp lực từ phía trên. Phòng 610 chịu trách nhiệm đàn áp Pháp Luân Đại Pháp chắc hẳn đã gây áp lực lên ông ấy”. Ngay sau đó, những giáo viên khác và hiệu trưởng đi qua chúng tôi, từng người một đi theo lối vào căng tin. Tuy nhiên, tôi không hề sợ hãi khi nhìn thấy họ.

Tôi lo lắng rằng các em học sinh có lẽ sẽ quên những chân tướng mà tôi đã nói. Bởi vậy tôi đã giảng lại những chân tướng cơ bản của Pháp Luân Đại Pháp, nói với các em về tầm quan trọng của việc làm tam thoái và tặng mỗi em một hóa danh để thoái đoàn, đội. Các em liên tục nhắc lại tên mình và rời đi với những nụ cười nở trên môi. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng, vẫn còn một học sinh mà tôi chưa kịp giảng chân tướng. Tôi cảm thấy hối tiếc và nghĩ cách làm sao để liên lạc với em ấy.

Ngày hôm sau, nhân viên bảo vệ ở cổng trường gọi cho tôi và nói rằng có một học sinh đang tìm tôi. Tôi đi ra ngoài và nhận ra đó chính là em học sinh mà tôi chưa kịp giảng chân tướng vào ngày hôm trước. Sau khi đưa em ấy vào, em nói: “ Thưa cô, em có thể hỏi cô về những điều cô đã nói ngày hôm qua không? Lúc đó em đã không nghe thấy”.

“Vậy đó là lý do em quay lại để nghe chân tướng phải không?” Tôi mỉm cười hỏi em ấy. “ Vâng ạ. Em chính là quay lại để được nghe chân tướng”. Nội tâm tôi rất cảm động, tôi đã nói với em ấy những chân tướng Đại Pháp cơ bản và làm tam thoái. Sau đó, tôi đặt cho em một hóa danh để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, dường như lúc rời đi em ấy rất vui vẻ.

Quả thực Sư phụ đã an bài chu toàn mọi thứ, việc của chúng ta chỉ là mở miệng và đi làm mà thôi.

Đối mặt với tâm sợ hãi để tiếp cận một đặc vụ ngầm

Trong làn sóng khởi kiện Giang vào năm 2015, các học viên địa phương và tôi đã dùng tên thật của mình để đệ đơn kiện. Rất nhiều học viên tôi biết đã bị bắt sau đó. Khi tôi nghe tin, nỗi sợ hãi đã bao trùm tâm tôi. Tôi không biết phải gọi cho ai hay phải làm gì, chỉ biết khóc trước Pháp tượng của Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đồng tu của con đã bị bắt. Con biết mình nên đi giảng chân tướng cho cảnh sát, nhưng tâm tính của con chưa đạt đến đó nên con không dám đi làm. Con cầu xin Sư phụ giúp con cứu họ ra. Con xin tạ ơn Sư phụ!” Không lâu sau đó, một vài học viên bị bắt đã trở về nhà.

Mặc dù tôi không bị bắt, nhưng có một đặc vụ ngầm đang đứng bên ngoài căn hộ của chúng tôi. Anh ấy theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi. Khi chồng tôi nhìn thấy đặc vụ, anh ấy đã cãi vã với tôi khiến tôi càng hoảng sợ. Tôi tiếp tục học Pháp và phát chính niệm để thanh trừ tà ác và tâm sợ hãi của mình.

Tôi tự nói với chính mình và các chúng sinh: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí và chỉ quy về Sư phụ quản. Dù ta có làm gì sai thì cũng sẽ quy chính lại theo Pháp, sinh mệnh khác không được dùng bất cứ lý do nào để bức hại ta”. Tôi cũng nhẩm Pháp của Sư phụ trên đường đi làm. Nỗi sợ hãi của tôi dần dần tiêu tan.

Một ngày nọ khi tôi về đến nhà, tôi nhìn thấy viên sĩ quan đang nấp sau một cái cây đối diện với khu chung cư của tôi. Nỗi sợ hãi trong tôi lại dâng trào. Tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt. Ban đầu tôi định rẽ vào một con hẻm, nhưng sau đó, tôi tự nhủ: “Tâm sợ hãi này không phải là tôi, tôi phải giảng chân tướng cho anh ấy!” Vì thế tôi đã quay lại và tìm anh ấy.

Tôi đã không do dự và nói với anh ấy: “Anh đến đây để theo dõi tôi. Mục đích của anh khi theo tôi lâu như vậy là gì? ” Anh ta phủ nhận rằng anh ta đến đó để theo dõi tôi, nói rằng ông của anh ta sống ở gần đây. Tôi không bận tâm về việc anh ấy nói dối, và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng anh ở đây để theo dõi và giám sát tôi. Nếu đúng thì đừng làm vậy. Điều đó không tốt cho anh“.

Tôi nói với anh ấy rằng trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi rất kém ngay từ khi còn nhỏ. Tôi đã thử dùng thuốc Tây y, Trung y, thuốc dân gian; nhưng chúng đều không có tác dụng. Cuối cùng, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong vòng chưa đầy một tháng, các bệnh tật của tôi đều biến mất. Bệnh ngoài da, thoái hóa đốt sống cổ và viêm họng của tôi đã được chữa khỏi, và tính khí của tôi cũng được cải thiện.

Anh ấy hỏi: “ Nếu cô cảm thấy tốt thì hãy tập luyện ở nhà, tại sao cô phải nói về điều đó ở nơi công cộng?”

Tôi đã hỏi anh ấy: “Nếu người thân, bạn bè, đồng nghiệp hay hàng xóm của anh bị bệnh, và anh biết có một phương thuốc đặc biệt có thể chữa lành bệnh tật của họ, anh có nói cho họ biết không?” Anh ấy trả lời: “ Đương nhiên tôi sẽ nói”.

“Đúng vậy, tôi đã được thụ ích rất nhiều từ môn tu luyện tốt đẹp này, nên tôi sẽ nói cho những người thân, bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm của tôi biết”. Anh ta nói: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp các cô đang tham dự chính trị”. Tôi biết rằng anh ấy đang đề cập đến việc chúng tôi thuyết phục mọi người làm tam thoái. Sau đó tôi mô tả những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra trong nhiều năm qua.

“Kể từ thời điểm ĐCSTQ lên nắm quyền, đã có bao nhiêu người là địa chủ, tư bản và các nhà trí thức trở thành nạn nhân của nó. Trong sự kiện Lục Tứ năm 1989, nó đàn áp tàn bạo phong trào dân chủ của sinh viên. Sau này nó bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp và mổ cướp nội tạng của các học viên còn sống để bán trên chợ đen.

“Những học viên Pháp Luân Đại Pháp chiểu theo đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn để tu luyện. Chúng tôi không muốn nhìn thấy những người vô tội phải chịu thống khổ; vì vậy chúng tôi đã không màng nguy hiểm để thuyết phục mọi người làm tam thoái. Các học viên đang cứu người, đang làm một việc đại thiện! Anh không đồng ý sao? ”

Tôi cũng nói với anh ấy lý do tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp lại kiện cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân. Việc họ Giang tự ý bức hại Đại Pháp là không có cơ sở pháp lý. Và để kích động lòng thù hận của mọi người đối với các học viên, ông ta đã cố tình dàn dựng vụ “tự thiêu ở Thiên An Môn” và đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó, viên sĩ quan nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều này” và rời đi trước khi tôi có cơ hội làm tam thoái cho anh ấy. Sau đó tôi thấy anh ấy rẽ vào một con hẻm. Tôi muốn đuổi theo anh ấy, nhưng anh ấy đã biến mất, và tôi không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/26/427759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/20/196243.html

Đăng ngày 13-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share