Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-09-2021] Hai mươi lăm năm trước cuộc đời tôi rất mãn nguyện và hạnh phúc. Nhiều người ngưỡng mộ tôi. Tuy nhiên, vào những năm bốn mươi của cuộc đời, mọi thứ đã thay đổi. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và không dám cử động khi bệnh tật tấn công mình. Nếu tôi cử động, tôi sẽ nôn. Tôi bắt đầu bị đau dạ dày và đổ mồ hôi rất nhiều. Tôi mất ngủ trong nhiều năm.
Tôi được chẩn đoán thoát vị đĩa đệm vào năm 1995 và đã được điều trị ở các bệnh viện lớn, nhưng không tác dụng gì. Tình trạng của tôi trở nên tệ hơn. Tôi không thể làm bất kỳ việc nhà nào hay chăm sóc con cái. Thay vào đó tôi cần được chăm sóc và mang tới nhiều phiền phức cho gia đình mình. Tôi cáu kỉnh và thường xuyên mất kiểm soát. Tôi cảm thấy phiền muộn, giận giữ và khóc rất nhiều. Cuộc đời trở nên vô nghĩa.
Thời điểm gia đình tôi đã gần như tan vỡ thì một người bạn đến thăm và nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tôi thực hành Pháp Luân Đại Pháp một tháng, bệnh đau dạ dày và hoa mắt chóng mặt của tôi đã biến mất. Chứng thoát vị đĩa đệm mà đã tra tấn tôi trong sáu tháng cũng đỡ nghiêm trọng hơn. Tôi có thể đi lại được và có thể chăm sóc con cái và gia đình! Tôi bật khóc vì xúc động và khấu đầu lạy tạ Sư phụ, thể hiện lòng tôn kính của mình. Xin cảm tạ, Sư phụ, vì đã ban cho con một cuộc đời thứ hai. Tôi nói với bất kỳ ai tôi gặp rằng Pháp Luân Đại Pháp rất kỳ diệu và thần kỳ.
Công khai thoái ĐCSTQ
Vì tật đố và bất chấp sự phản đối của hàng trăm triệu người, cựu Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc vào năm 1999.
Một hôm Bí thư Đảng của công ty tôi đưa cho tôi một tờ giấy trong đó viết rằng tôi là một người tốt, tôi đã hoàn thành tốt công việc như thế nào và tôi đã làm việc chăm chỉ ra làm sao. Đoạn cuối viết rằng các lãnh đạo đã nói chuyện với cả hai vợ chồng tôi vài lần về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ sẽ lại nói chuyện với tôi ngày tiếp theo. Vì không đủ từ bi và có tâm tranh đấu, tôi đã trở nên kích động. “Hoàn toàn vớ vẩn,” tôi nói. Điều này làm bà bí thư đảng nổi giận. Bà ấy không nói gì. Tôi chất vấn bà ấy: “Chị nói chuyện với tôi lúc nào vậy? Chị nói với chồng tôi khi nào? Sao chị lại nói với chồng tôi vì anh ấy có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đâu?“ Bà ấy không nói được gì. Là một quan chức trong hệ thống của ĐCSTQ, bà ấy đã công khai nói dối để duy trì quyền lực của mình.
Ngày tiếp theo các lãnh đạo đã nói chuyện với tôi và cảnh báo tôi rằng tôi sẽ bị giáng chức và Đảng tịch của tôi có thể sẽ bị huỷ nếu tôi không từ bỏ đức tin của mình. Tôi được yêu cầu phải lựa chọn. Tôi biết chắc Đại Pháp trân quý như thế nào. Tôi không động tâm và nói không chút lưỡng lự: “Tôi chọn Pháp Luân Đại Pháp!” Bí thư Đảng tức điên và chỉ trích tôi cứng đầu. Tôi đã bị hạ xuống cấp thấp nhất.
Tôi là một đệ tử Đại Pháp và sẽ không làm ô uế Đại Pháp. Với trái tim cứu chúng sinh và tống khứ chấp trước vào nỗi sợ mất mặt, tôi đi làm với sự thoải mái. Tôi coi nơi này như là một cơ hội tu luyện to lớn và là một nơi để cứu chúng sinh. Tôi cảm thấy những người làm việc ở đó như là thành viên gia đình mình. Tôi đã kể với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng mỗi khi có cơ hội.
Một hôm tất cả các đồng nghiệp của tôi có mặt ở trong văn phòng. Họ đã hỏi tôi nhiều câu hỏi. Sư phụ hôm ấy đã khai mở trí huệ cho tôi nên các câu trả lời đã bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi. Chúng tôi đã nói chuyện cả buổi chiều. Sau cuộc chuyện trò đó, ba đồng nghiệp đã đọc Chuyển Pháp Luân và hai người đã đắc Pháp và trở thành các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực thụ.
Sau khi bài “Chuyển Luân hướng thế gian” của Sư phụ được đăng tải, các học viên đã giúp tất cả các nhân viên tại nơi làm việc của chúng tôi thoái ĐCSTQ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không hối tiếc về sự lựa chọn của mình. Mặc dù ở cấp thấp nhất tôi phải chịu đựng một chút, tôi đã giúp được hai người đắc Pháp và hàng chục người thoái ĐCSTQ.
Vượt qua khổ nạn gia đình
Những khổ nạn gia đình thì khó chịu đựng hơn. Chồng tôi là một người tốt, thẳng thắn và chu đáo. Anh ấy có ấn tượng tốt về Pháp Luân Đại Pháp khi thấy những thay đổi to lớn của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Anh ấy rất ủng hộ. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, hơn 30 học viên vẫn đến nhà tôi để học Pháp và luyện công. Anh ấy không phàn nàn chút nào. Anh ấy đã giúp lau dọn nhà cửa và xếp đệm trên sàn. Vào mùa hè anh ấy quét sân cho sạch sẽ và ngăn nắp cho chúng tôi. Các đồng tu ca ngợi và kính trọng anh ấy.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã hỏi anh ấy sẽ làm gì nếu anh ấy bị liên đới và mất việc. Anh ấy đáp: “Anh có thể tìm việc khác.” Tôi gần như đã cảm động rơi nước mắt.
Anh ấy đã thay đổi hoàn toàn sau khi tôi bị bắt giữ phi pháp. Anh ấy đã sợ đến nỗi không cho tôi học Pháp hay luyện công. Tôi thậm chí còn không thể nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy biết Đại Pháp đã bị đổ tiếng xấu, nhưng anh ấy cũng biết ĐCSTQ tà ác đến thế nào và anh ấy đã bị làm cho khiếp sợ. Khi các chương trình TV bôi nhọ Đại Pháp, anh ấy bắt đầu tranh đấu với tôi. Nhằm ép tôi từ bỏ tu luyện, anh ấy đã chửi rủa và đánh đập tôi. Anh ấy đã đánh tôi bằng thắt lưng mạnh đến nỗi cái thắt lưng đó đã bị đứt. Nhưng tôi không ghét anh ấy. Tôi biết anh ấy đã bị ĐCSTQ làm cho sợ hãi.
Một ngày nọ khi anh ấy cố ép tôi từ bỏ, tôi đã nói: “Em nhất định học Pháp này. Em chắc chắn sẽ luyện công này. Em chắc chắn không thể từ bỏ được. Nên anh muốn làm gì thì làm!” Nghe vậy, anh ấy đã cười. Anh ấy không còn can nhiễu tôi nữa. Đôi khi anh ấy còn giục tôi dậy sớm để luyện công vào buổi sáng. Cuộc sống của tôi trở lại bình thường. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này bằng sự quả quyết của mình.
Tầm quan trọng của việc giảng chân tướng
Một ngày nọ một người bạn tốt của chồng tôi đã đến thăm chúng tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho người bạn này. Chồng tôi đã sợ hãi và cố gắng ngăn tôi lại. Anh ấy nói rằng bạn của anh là một ứng viên cho vị trí Bí thư Đảng. Tôi đã ứa nước mắt sau khi anh ấy rời đi. Phần biết của tôi có thể đã biết điều gì đó sẽ xảy đến với anh ấy. Vài ngày sau chúng tôi được biết anh ta trở nên ốm yếu và rơi vào trạng thái thực vật. Tôi nói với chồng rằng anh đã sai lầm và việc này có thể đã không xảy ra đối với bạn của anh nếu anh đã không ngăn cản em giảng chân tướng cho bạn mình. Chồng tôi đã ân hận và không còn can thiệp vào việc giảng chân tướng của tôi cho mọi người nữa.
Một trong các đồng nghiệp của chồng tôi thường đến thăm chúng tôi. Không hiểu sao tôi lại chưa giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy được cử đến một thành phố ở phía Nam để tham dự các khóa đào tạo. Trong một cuộc họp, anh ấy đột nhiên bị ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép và co giật. Anh ấy chẳng khá lên chút nào sau khi được nhập viện. Chồng tôi nhận được điện thoại từ một đồng nghiệp khác nói rằng bệnh viện đã thông báo bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi thấy buồn khi nghe thấy thế. Sao tôi lại không giảng chân tướng cho anh ấy nhỉ? Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con đã không làm tốt. Xin Ngài có thể cho con một cơ hội khác và cho người này một cơ hội khác được không? Nếu anh ấy khá hơn, con chắc chắn sẽ giảng chân tướng cho anh ấy và các đồng nghiệp của anh ấy.”
Cái từ “viêm màng não” lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi nói với chồng tôi rằng đồng nghiệp của anh ấy mắc viêm màng não và đề nghị anh ấy nói với bác sỹ để có điều trị phù hợp. Nhưng một đồng nghiệp khác nói với chúng tôi rằng bác sỹ nói rằng đơn thuốc mà anh ấy đã uống có thể đã gây bệnh cho anh ấy. Bác sỹ đã đưa ra một thông báo bệnh trọng khác và lại một thông báo thứ ba vào buổi tối. Tôi bảo cô ấy nói ngay với bác sỹ để điều trị bệnh viêm màng não cho anh ấy.
Sáng hôm sau người đồng nghiệp đó đã gọi điện và nói rằng cuối cùng anh ấy đã được chẩn đoán bệnh viêm màng não. Sau điều trị anh ấy đã khá hơn và đã được ra viện mười ngày sau đó. Bác sỹ nói rằng hiếm khi thấy bất kỳ ai hồi phục nhanh như thế. Người đồng nghiệp đó đã đến thăm tôi trước tiên sau khi anh ấy về nhà và rất biết ơn tôi. Tôi nói anh ấy hãy tạ ơn Sư phụ của chúng ta vì Sư phụ đã yêu cầu tôi cứu anh ấy. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy và đưa cho anh một bản Chuyển Pháp Luân. Anh ấy đã ôm chặt lấy cuốn sách này.
Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi và nhiều người khác. Họ đã biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đang cứu chúng sinh.
Giải thể các phụ thể bằng chính niệm
Chồng tôi là một người tốt bụng và kính ngưỡng các vị Phật. Nhưng anh ấy không biết rằng các chư Phật không còn ngự trên các bức tượng Phật. Trong không gian khác cáo, chồn, quỷ, rắn và những thứ vớ vẩn bẩn thỉu khác đã chiếm hữu các tượng Phật rồi. Một hôm anh ấy cứ nhất định rằng anh ấy sẽ thỉnh một tượng Phật về nhà. Tôi đã cố gắng ngăn anh ấy.
Khi tôi đang học Pháp vào tầm khoảng 10 giờ sáng ngày 26 tháng 12, ngay trước thềm năm mới theo Tết cổ truyền Trung Quốc. Chồng tôi hoan hỷ bước vào vác theo một tượng Phật vào nhà. Một người đàn ông và một phụ nữ đi theo anh ấy. Họ đặt bức tượng vào một chỗ đẹp đẽ. Người phụ nữ dùng một chiếc gương để khai quang, còn người đàn ông thì thì thầm một vài từ hướng vào tượng Phật, nói với bức tượng rằng nó phải nghe lời ĐCSTQ.
Họ đang nói về cái gì vậy? Tôi không cho phép những thứ bẩn thỉu này ở trong nhà mình được. Tôi đi đến phòng khác và phát chính niệm. Tôi cầu Sư phụ và các chính Thần gia trì cho tôi và thanh lý những thứ bất chính đó. Tôi phát chính niệm trong năm phút. Tôi nghe thấy người đàn ông hét lên kêu gọi sự giúp đỡ. Tôi rất ngạc nhiên và không muốn ai chết trong nhà mình. Tôi ngừng phát chính niệm và đi vào một căn phòng khác. Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt. Cô ta nằm trên sàn với đôi mắt nhắm nghiền và mồ hôi túa ra. Chồng tôi đứng chết lặng. Khi tôi nhìn vào mắt anh ấy, anh ấy đã hiểu tất cả.
Sau một lát người phụ nữ tỉnh lại. Chúng tôi giúp cô ấy ngồi lên ghế. Các học viên đều biết rằng những phụ thể trên cơ thể cô ấy sẽ không thể chống lại được chính niệm của tôi. Sau khi các phụ thể đó bị tống khứ đi, cô ấy đã trở lại bình thường. Tôi đã nói với họ Pháp Luân Đại Pháp là gì và Phật là thế nào. Tôi đã giải thích rằng Phật Pháp do Thích Ca Mâu Ni truyền đã được khoảng hơn hai nghìn năm trong khi ĐCS mới chỉ tồn tại trong vài thập kỷ. Sao Phật lại có thể nghe lời ĐCS chứ? Tôi đã giảng chân tướng cho họ trong nửa giờ đồng hồ. Họ dần dần đã hiểu ra.
Không bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng
Mẹ tôi sống ở tầng 15. Khi bà đang chuyển đến một nhà khác thì có sự cố mất điện đột ngột. Nhiều thứ được chất trong hành lang, nhưng chúng tôi phải dừng lại. Người phụ nữ ở căn hộ đối diện đến. Bà ấy trông ốm yếu và nói với tôi bằng một giọng yếu ớt: “Chị có thể vui lòng sang nhà tôi và xem hộ tôi cái máy điều hòa được không? Nó không chạy.” Tôi phát hiện rằng cái máy điều hòa đó không thể đóng lại được vì mất điện rồi.
Bà ấy rất hiếu khách, kéo ghế và bảo tôi ngồi cạnh bà ấy. Chẳng phải đây là một cơ hội Sư phụ đã tạo ra cho tôi để nói với bà ấy về Pháp Luân Đại Pháp hay sao? Nên tôi đã nói với bà ấy mọi người trên toàn thế giới tu luyện Đại Pháp như thế nào, tại sao vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là lừa đảo, Đảng Cộng sản là gì, tại sao Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và tại sao người ta cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã nói rất trình tự. Bà ấy chăm chú nghe tôi nói và trông bà ấy càng lúc càng khá hơn.
Cuối cùng bà ấy nói: “Đêm qua tôi mơ thấy một vị Thần to lớn đến cứu tôi. Hẳn vị thần vĩ đại đó chính là chị!” Bà ấy đã vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó rồi cảm ơn tôi mãi từ tận đáy lòng. Tôi bảo bà ấy hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, vì Sư phụ đã an bài mọi việc. Bà ấy nói một cách nghiêm túc: “Con xin tạ ơn Sư phụ,” hai lần.
Sau đó lại có điện. Con xin tạ ơn Sư phụ vì đã tạo cơ hội này để cứu người.
Chồng tôi
Trong hai mươi năm qua cảnh sát đã nhiều lần đến quấy rối tôi ở nhà. Chồng tôi đã thấy Chủ nghĩa Cộng sản khủng khiếp như thế nào và dần dần khởi được chính niệm. Một cảnh sát đã gọi chồng tôi vì họ không thể tìm thấy tôi trong thời gian diễn ra Olympic Bắc Kinh 2008. Chồng tôi đã quở trách họ một cách gay gắt. Cảnh sát không bao giờ liên lạc với anh ấy nữa.
Một hôm một viên cảnh sát đã cố bắt một học viên nhưng đã để mất dấu cô ấy. Anh ta đã quyết định đến nhà tôi để xem thử. Khi anh ta đang bước vào khoảng sân của chúng tôi, chồng tôi quay lại và hỏi tôi anh ta là ai thế. Tôi hét lên rằng anh ta là một cảnh sát và muốn lục soát nhà chúng tôi. Chồng tôi nổi cáu và mắng anh ta: “Anh là ai? Tên anh là gì? Sao anh đến nhà chúng tôi?” Viên cảnh sát nói rằng anh ta cảm thấy không phải lúc và vội rời đi.
Chồng tôi và bạn anh ấy mở một tiệm trà nhỏ. Một đêm anh ấy về muộn và nói rằng anh ấy đã kể với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy thường nói về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã thay đổi để tốt hơn như thế nào sau khi tu luyện. Anh ấy thậm chí còn đưa một máy thu âm có các bài giảng của Sư phụ và nhạc luyện công cho một cựu học viên và giục cô ấy quay lại tu Đại Pháp.
Chồng tôi thường tham dự các bữa tiệc và nói về Pháp Luân Đại Pháp và Đại Pháp đã đem lại lợi ích cho gia đình mình như thế nào. Một vài công chức chính phủ và gia đình họ có tổ chức tiệc và đã mời chồng tôi. Anh ấy đề nghị tôi đi cùng anh ấy. Tôi không muốn tham gia chỉ để ăn và vui thú-nhưng anh ấy cố nài tôi đi. Một công chức đã nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta hỏi con người đến từ đâu, mục đích đến thế gian này là gì, và người ta đi về đâu sau khi chết. Tôi đã trả lời từng câu hỏi của anh ấy theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp.
Anh ấy cũng đề cập đến triết học. Tôi nói với anh ấy rằng Newton, một khoa học gia vĩ đại, là một tín đồ Cơ đốc sùng đạo và rằng Einstein trong những năm cuối đời cũng tín Thần. Tại sao? Khi khoa học đến giới hạn của nó rồi, nó không thể lý giải được mọi điều vì khoa học là bị giới hạn. Chồng tôi nói rằng những gì tôi nói đều đúng. Mọi người quanh bàn đều giơ ngón cái với tôi. Tôi đã nói về việc thoái ĐCSTQ sau khi dùng bữa xong và tặng họ vật lưu niệm có những từ về Đại Pháp. Chồng tôi nói rằng tôi đã đến đó không vô ích và gợi ý rằng tôi nên tham dự nhiều bữa tiệc hơn.
Tôi đã tham dự một bữa tiệc khác không chút do dự. Khi Pháp Luân Đại Pháp được đề cập đến, chồng tôi đã kể với họ hai câu chuyện về tôi chẩn đoán bệnh và tôi đã giúp thanh lý một phụ thể như thế nào. Mọi người đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là uy lực. Tôi nói với họ rằng Sư phụ của chúng tôi đã làm, không phải tôi.
Tôi nắm lấy cơ hội này để giảng chân tướng cho ba người, tặng họ quà lưu niệm và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một công chức cảm ơn tôi mãi. Tôi cảm thấy hạnh phúc cho họ và cảm ơn chồng tôi vì đã đem lại cho tôi các cơ hội và giúp tôi giảng chân tướng. Anh ấy chỉ cười.
Một hôm tôi gặp một bạn cũ cùng lớp làm việc ở một cơ quan chính phủ. Trong khi tôi nói chuyện với anh ấy, chồng tôi đã giúp tôi và nói: “Đúng rồi, hãy thoái ĐCSTQ. Hiện nay đang là một xu hướng đấy.” Được chồng tôi khích lệ, người bạn cùng lớp đó đã đồng ý thoái ĐCSTQ không chút do dự.
Chồng tôi đi cùng tôi khi tôi phát tài liệu chân tướng. Anh ấy đã tặng các bạn mình thẻ mã QR và vật lưu niệm và đề nghị họ tìm thêm thông tin trên mạng bằng cách đột phá tường lửa của ĐCSTQ. Một số người đã quét mã ngay.
Các học viên địa phương nói rằng chồng tôi trông trẻ ra và đầy năng lượng. Một số nói rằng mặc dù anh ấy không tu luyện, nhưng anh ấy đã ở trong trạng thái tu luyện rồi. Tôi đề nghị anh ấy thực hành Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đáp rằng anh ấy có sứ mệnh của riêng mình. Tôi hiểu rằng anh ấy có ý nói cựu thế lực sẽ không bức hại anh ấy vì anh ấy không phải là một học viên. Sứ mệnh của anh ấy là bảo vệ tôi.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/27/-430086.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/9/196520.html
Đăng ngày 27-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.