Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2021] Vài năm trước, có một học viên đã nhờ tôi đi mua giúp một chiếc thẻ điện thoại để gọi điện giảng chân tướng, và cô ấy cũng nói cho tôi biết nơi để mua nó.

Ngày hôm sau tôi đi mua thẻ điện thoại, nhưng lại không chú ý đến việc phát chính niệm. Lúc đến cửa hàng, tôi nhìn thấy một camera an ninh và trong đầu nảy ra một tư duy phụ diện: “Tốt hơn hết phải cẩn thận để không làm lộ danh tính của mình”. Tôi bỗng rùng mình nhưng không phủ nhận ý nghĩ đó ngay lập tức. Kết quả là khi học viên đó thực hiện cuộc gọi giảng chân tướng, cô ấy đã bị báo cảnh sát.

Các nhân viên từ Đội An ninh nội địa và Phòng 610 đã kiểm tra đoạn phim của camera và thấy rằng tôi là người mua thẻ. Sau đó hai người đàn ông đã đến nhà tôi và đập cửa.

Họ la lối, đập cửa và dùng hết sức mạnh để giật tay nắm cửa kim loại để vào trong nhằm lục soát nhà và bắt giữ tôi, đây là những gì họ đã làm khi đưa tôi vào trại lao động cưỡng bức trong lần trước đây. Một người trong số họ là một cảnh sát đã nhiều lần bức hại các học viên. Tôi không bị động tâm, chỉ lặng lẽ đứng sau cánh cửa và phát chính niệm. Cuối cùng họ đã rời đi.

Sau đó, họ đến văn phòng của một thành viên trong gia đình tôi (cũng là một đồng tu) để lấy chìa khóa nhà của chúng tôi và cưỡng chế đưa người nhà tôi đến đồn cảnh sát. Bốn người đàn ông cầm chùm chìa khóa mà họ đã giật được và quay trở lại nhà tôi. Họ nở nụ cười đắc ý và cố gắng mở cửa căn hộ. Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng dù cố gắng đến đâu, họ vẫn không thể mở được cửa. Họ lại bắt đầu chửi bới và la hét rằng họ sẽ nhờ một thợ khóa mở cửa. Sau đó thì họ rời đi.

Sau khi họ rời đi, tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa, và ký ức về những lần bị tra tấn trong trại lao động trước đây lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sợ bị bức hại một lần nữa, cảm giác lo lắng, bất lực và những tư duy phụ diện mạnh mẽ nảy sinh trong tâm trí, khiến tôi mất đi sự bình tĩnh. Dù tôi cố gắng áp chế chúng xuống thế nào cũng không hiệu quả. Trạng thái này của tôi không còn phù hợp với Pháp, và tôi đã nghĩ đến việc bỏ trốn khỏi nhà một thời gian.

Người nhà của tôi trở về nhà và lắng nghe những gì tôi đang suy ngẫm. Anh ấy nói: “Có thể có các sĩ quan mặc thường phục trong khu dân cư hoặc ở lối vào của khu dân cư, vì vậy chị không thể rời đi ngay bây giờ. Hơn nữa, những người đó vẫn chưa chắc là chị có ở nhà hay không”.

Người học viên nhờ tôi mua thẻ điện thoại đã đến nhà tôi sau đó. Sau khi chia sẻ về sự việc mới xảy ra, chúng tôi đã trao đổi với nhau về thể hội tu luyện. Cô ấy khích lệ tôi dùng chính niệm phủ nhận cuộc bức hại và gửi thông tin về hành động phá cửa của Phòng 610 nhằm bắt cóc tôi lên trang web Minh Huệ.

Tin tức được đăng tải trên Minh Huệ Net vào ngày hôm sau đã vạch trần âm mưu của họ một cách kịp thời. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được sự gia trì bởi chính niệm của các đồng tu, giúp tôi có được sự khích lệ và tăng cường tín tâm.

Người nhà của tôi đã rời khỏi nhà rất sớm vào sáng hôm sau để cho tôi có nhiều thời gian học Pháp và phát chính niệm. Lúc 9 giờ sáng, có ít nhất sáu người đàn ông đến trước nhà tôi. Một người trong số họ gõ nhẹ vào cửa và nói nhỏ: “Xin hãy mở cửa cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ cần hỏi chị một vài câu hỏi và chúng tôi hứa rằng sẽ không làm hại chị”.

Tôi nghĩ: “Tại sao lại có nhiều người như vậy?” Tôi không trả lời và chỉ phát chính niệm. Họ vẫn tiếp tục gõ cửa trong nửa giờ. Người hàng xóm ở bên kia hành lang đang chuẩn bị rời đi, vì vậy họ đã chạy đến và hỏi cô ấy xem tôi có ở nhà không.

Người hàng xóm trả lời: “Đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy. Các anh ở đây làm ra sự việc ồn ào như vậy, thật là làm phiền người ta. Các anh có thấy mệt mỏi không?” (Thực ra hàng xóm của tôi đã nhìn thấy tôi và chúng tôi đã chào nhau một ngày trước đó).

Sau khi người hàng xóm đi xuống cầu thang, một trong những sĩ quan trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu dùng nắm đấm để đập cửa nhà tôi. Một sĩ quan khác thì gọi thợ khóa đến. Tôi lập tức phát chính niệm để ngăn anh ấy thực hiện cuộc gọi và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó tôi nghe thấy một người trong số họ nói rằng anh ta bị đau bụng và cần đi vệ sinh. Cuối cùng thì họ cũng rời đi.

Tôi đã rất cố gắng để trấn tĩnh bản thân và hướng nội tìm chấp trước. Ngoài suy nghĩ phụ diện xuất hiện trong đầu não khi đi mua thẻ điện thoại, tôi nhận ra rằng mình đã phóng túng việc luyện công và học Pháp, phát chính niệm lúc nửa đêm thì chủ ý thức bị mê mờ.

Mặc dù đã xác định được tất cả những vấn đề này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tôi cảm thấy mình bị bao bọc trong một thứ gì đó khi đang hướng nội. Tôi cũng cảm thấy có một tảng đá cứng đè nặng trong tâm.

Tâm tôi vô cùng khó chịu và sợ hãi đến mức cầu cứu Sư phụ. Trong suốt ngày hôm đó, tôi cảm thấy thời gian đặc biệt dài. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ được một chút vào ban đêm. Đêm đó, tôi đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ, tôi đang xếp bằng đả tọa thì có người ăn mặc giống như đạo sĩ dẫn theo một đám tà ác lao về phía tôi. Không xa phía sau tôi, Sư phụ đang nhìn tôi vô cùng từ bi và nghiêm túc. Đạo sĩ giơ ra móng vuốt giống như đại bàng để bắt tôi, nhưng cho dù ông ta cố gắng thế nào thì cũng không thể tiếp cận tôi.

Đồng thời, ông ta nhận thấy rằng lực lượng tà ác mà ông ta đang cầm đầu đang dần dần bị thanh trừ và tiêu hủy (đây nhất định là kết quả chính niệm của các đồng tu đã gia trì cho tôi). Đạo sĩ lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.

Tôi nói với ông ta: “Ông tu Đạo còn tôi tu luyện Đại Pháp, tôi đã cản trở ông tu luyện bao giờ chưa?” Với vẻ mặt gớm ghiếc, đạo sĩ ném một đống tài liệu giảng chân tướng mà các học viên Đại Pháp địa phương đã sử dụng để cứu độ chúng sinh, chẳng hạn như đĩa CD và các tập sách ngay trước mặt tôi.

Ông ta nói: “Lần này, ta sẽ dùng những thứ này là đủ để bắt cô!” Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta và nói: “Đây là những pháp khí mà các học viên Đại Pháp sử dụng để cứu độ chúng sinh theo yêu cầu của Sư phụ. Đó chắc chắn không phải là bằng chứng mà ông có thể sử dụng để bức hại tôi. Ông đã tham gia vào cuộc đàn áp và phá hủy các tài liệu cứu người. Tội ác mà ông gây ra là không thể tha thứ, vì vậy ông đã bị định sẵn kết cục sẽ bị giải thể và đào thải”.

Ông ta tức giận đến mức rên rỉ như một con thú và hất chiếc roi về phía tôi. Mỗi sợi râu của ông ta đều trở thành một con dao, và chúng lao vào tôi từ mọi hướng. Tôi sợ đến mức không ngừng hét lên cầu cứu Sư phụ. Sau đó tôi kinh hãi tỉnh dậy.

Tôi lập tức ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi cần phát chính niệm và học Pháp nhiều hơn. Tôi nhớ lại cái nhìn gớm ghiếc của đạo sĩ khi ông ta muốn đoạt lấy mạng sống của tôi, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng mình mang theo tâm oán hận đối với những kẻ tham gia bức hại tôi.

Tôi đã mong họ sẽ phải chịu quả báo chứ không cố gắng tu bỏ những tâm này. Tôi đã không tu xuất được tâm từ bi. Tôi chưa bao giờ nghĩ họ là những sinh mệnh đáng thương đang bị tà ác thao túng để tham gia vào cuộc bức hại.

Vì vậy vào đầu mỗi khung giờ, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những tâm bất hảo này và thanh lý trường không gian của bản thân. Khi cảm thấy đói, tôi sẽ ăn mỳ gói để tiết kiệm thời gian. Tôi cũng học Pháp lượng lớn. Ngay khi tôi bắt đầu học Hồng Ngâm III, Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và tôi đã viết một bức thư giảng chân tướng.

Trong quá trình này, sự từ bi của tôi đã xuất lai và tôi đã rơi nước mắt thương tiếc những người từng bức hại tôi. Tôi cảm thấy đáng thương cho họ vì họ đã hành ác tạo nghiệp và mất đi khả năng được đắc cứu. Tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã không tu luyện bản thân tốt, khiến cho cựu thế lực có cớ để bức hại tôi, liên lụy đến rất nhiều chúng sinh phạm phải tội ác như vậy. Từ tận đáy lòng, tôi chân thành hy vọng những người này có thể liễu giải chân tướng và được đắc cứu.

Tôi không còn sợ hãi nữa và toàn thân thể tôi được bao trùm trong một trường năng lượng thuần chính, cảm giác phi thường ấm áp và thoải mái. Tôi nghĩ rằng nếu họ gõ cửa nhà tôi một lần nữa, tôi sẽ đọc bức thư giảng chân tướng cho họ. Tôi tin rằng Sư phụ nhất định sẽ bảo hộ tôi. Tôi đặt một tấm đệm ở cạnh cửa để có thể phát chính niệm ở cự ly gần.

Sau đó tôi trở về phòng ngủ để đọc Chuyển Pháp Luân. Vào lúc tôi nhìn thấy Pháp tượng của Sư phụ, thì một lớp bại vật bỗng thoát rơi ra khỏi thân thể tôi, và tảng đá cứng, nặng khiến tâm tôi cảm thấy bế tắc đã biến mất. Một luồng nhiệt mạnh và ấm thông thấu từ đầu xuống đến ngón chân tôi. Tôi ngộ ra rằng âm mưu bức hại tôi của tà ác đã bị Sư phụ hóa giải, và những cảnh sát bị tà ác thao khống sẽ không đến tìm tôi nữa.

Đến ngày thứ ba, những cảnh sát đó không còn đến nữa. Sư phụ thấy tôi đã hướng nội và phù hợp với Pháp, buông bỏ tâm sợ hãi và tâm oán hận nên Ngài đã dùng phương thức từ bi giúp tôi hóa giải ma nạn này. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/4/430412.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/16/196187.html

Đăng ngày 16-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share