Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-09-2021] Sau khi đọc bài chia sẻ “phát tài liệu giảng chân tướng bằng tâm từ bi” của một đồng tu, tôi nhớ lại một vài trải nghiệm cá nhân của mình và muốn chia sẻ chúng.

Giảng chân tướng cho những người dân làng không thân thiện

Vào một đêm tháng 12 âm lịch năm 2000, tôi cùng đồng tu Tiểu Hồng, chị gái của tôi, cùng hai cô con gái, tất cả đều là học viên đến một ngôi làng hẻo lánh để phát tài liệu giảng chân tướng. Vì đường xa nên tôi đã nhờ cháu gái của tôi chở chúng tôi đến đó.

Ban đầu chúng tôi phát tài liệu rất suôn sẻ, rồi chúng tôi đến một làng khác. Trên đường chúng tôi dừng lại ở gần một con mương. Tiểu Hồng và tôi quyết định băng qua con mương, và ném một ít tài liệu vào sân nhà. Gần như ngay lập tức, chúng tôi nghe thấy có ai đó hô lớn: “Các người đang làm gì vậy? Mọi người ơi, mau ra đây!”

Một nhóm khoảng 30 đến 40 người gồm cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em – chạy ra khỏi nhà của họ. Một số cầm trên tay nào mai, cuốc, gậy, liềm, dao làm bếp và chai bia vỡ rồi vây lấy tôi và Tiểu Hồng. Cùng lúc đó, có người hô lớn: “Xe ô-tô. Chúng đến bằng xe ô-tô. Gọi cảnh sát nhanh lên. Gọi 110 và đừng để chúng chạy mất.”

Tôi thực sự hoảng sợ khi chứng kiến cảnh một đám đông trên tay lăm lăm vũ khí vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp tình huống như vậy. Tim tôi đập thình thịch, chân run lên và một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào cổ họng làm tôi gần như muốn ói. Tôi cố gắng khống chế bản thân để không ói ra và bình tĩnh lại. Tôi nhớ ra mình là đệ tử Đại Pháp và việc tôi đang làm là việc chân chính nhất trên thế gian này, đó là cứu người. Tôi nghĩ từ tận đáy lòng mình: “Mình nên giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người này vào tối nay, dù họ là ai, thậm chí ngay cả khi cảnh sát đến và đứng trước mặt tôi, hay ai đó đặt dao lên cổ tôi hoặc dí súng vào đầu tôi.

Chúng tôi đến đây để cứu người. Chúng tôi đến đây vì họ.” Vì vậy Tiểu Hồng và tôi bắt đầu nói với những người này và nói cho họ biết sự thật về Pháp Luân Công.“

Hoá ra một số dân trong làng đã cãi nhau với người làng khác trong chợ vào buổi sáng hôm đó và họ sợ rằng tối hôm đó người làng bên kia sẽ đến trả thù họ. Họ nghĩ chúng tôi là người của làng bên kia và đến đây để gây rối.

Tiểu Hồng và tôi bảo họ nên đọc các cuốn sách nhỏ mà chúng tôi đưa và giải thích rằng nội dung của tài liệu là hướng dẫn mọi người trở thành người tốt và thực hành theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vài người trong số họ bước lại gần và dùng đèn pin để xem tài liệu. Một vài người trong nhóm dần nhận ra chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công và muốn thả chúng tôi đi. Nhưng người cầm đầu lại không tin chúng tôi. Anh này đã viết lại biển số xe của chúng tôi và muốn gọi cho cảnh sát.

Tiểu Hồng thường nói lắp mỗi khi bị lo lắng. Tuy nhiên tối hôm đó cô đã nói chuyện lưu loát. Cô nói với người cầm đầu rằng anh ấy có thể đến kiểm tra xe của chúng tôi. Nếu chúng tôi đến đây để gây rối, thì trong xe sẽ có đàn ông, tuy nhiên trong xe hiện chỉ có phụ nữ và trẻ em. Người cầm đầu đã nhìn vào xe và thấy không có người đàn ông nào, nên anh này đã đồng ý để chúng tôi đi.

Sau đó tôi hỏi Tiểu Hồng: “Chị có sợ không?” Cô ấy trả lời, lúc đầu cô ấy có sợ nhưng cô ấy nghĩ chúng tôi đến đó để cứu người nên chúng tôi phải nói cho họ nghe về Pháp Luân Công và môn tu luyện đã bị bức hại như thế nào. Thực tế hôm đó chúng tôi đã khá nay mắn. Ban đầu có một học viên nam muốn đi cùng chúng tôi, nhưng vào phút cuối anh ấy đã đổi ý. Tôi phàn nàn về sự vắng mặt của anh ấy nhưng sau đó ngộ ra rằng đây là an bài của Sư phụ. Nếu học viên nam kia đi cùng chúng tôi, sự có mặt của anh ấy sẽ làm tình hình phức tạp hơn.

Sư phụ đã an bài một cách tài tình. Nếu dân làng không lo lắng rằng có thể có người tìm đến để đánh nhau, họ sẽ không ra ngoài cả một nhóm lớn như vậy vào ban đêm. Tiểu Hồng và tôi đã nhân cơ hội này để giúp cho nhiều người trong số họ minh bạch chân tướng. Cô ấy và tôi thường không phải là những người nói giỏi nhưng chúng tôi đã giải thích sự thật một cách trôi chảy và rõ ràng cho mọi người nghe vào tối hôm đó. Mặc dù sự việc có vẻ rất đáng sợ, nhưng dựa trên Pháp tôi biết được Sư phụ luôn bên cạnh để bảo vệ chúng ta khi chúng ta xuất ra tâm thuần tịnh muốn cứu người.

Nói chuyện với một ông lão trong cửa hàng

Năm 2003, hôm đó tôi đến một cửa hàng nhỏ để mua nước. Khi bước vào tôi nghe thấy tiếng của một ông lão trong cửa hàng đang nói với ai đó về Pháp Luân Công. Ông này nói rằng em trai của vợ cùng cô em dâu của ông không dùng thuốc. Ngay khi nghe ông lão đưa tin gây hiểu lầm, tôi liền lập tức nói với ông rằng Pháp Luân Công dạy con người sống lương thiện, chân thật, nhân từ và khoan dung. Sư phụ Lý dạy chúng tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, trở thành người tốt, và đối xử tốt với mọi người. Pháp Luân Công có những tiêu chuẩn rất nghiêm túc. Với tư cách là học viên, chúng tôi không đánh trả khi mọi người đánh hoặc chửi mắng chúng tôi. Chúng tôi phải tu luyện theo tiêu chuẩn của Đại Pháp để đạt được sức khỏe tốt.

Ông lão nói: “Chị không biết đó thôi. Chị có thể hỏi vợ tôi về chuyện của hai vợ chồng em trai của bà ấy.” Nhận ra rằng ông lão này đã bị lừa dối bởi những thông tin sai lệch do tà Đảng Cộng sản Trung Quốc đưa ra, nên tôi quyết định giải thích sự việc cho ông một cách rõ ràng. Tôi nói: “Trong lớp học, sẽ có những học sinh giỏi đạt 100 điểm; nhưng cũng có một số học sinh không học bài và bị điểm 0. Vậy liệu ông có thể cho rằng vị giáo viên này đã dạy không tốt sao? Bản thân tôi là một ví dụ về việc một người được hưởng lợi từ việc tuân theo các nguyên lý của Pháp Luân Công. Trước khi tập, tôi bị tiểu đường, thiểu năng tuần hoàn máu não, thiếu máu cơ tim, thiếu máu do thiếu sắt, bệnh tim, bệnh dạ dày, đau đầu, ù tai, đau bụng và chân. Tôi không thể mặc váy vào mùa hè và cơ thể đau khắp cả. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công và tuân theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Trông tôi có giống một người bệnh không? Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt và đối xử tốt với mọi người. Tôi đang chăm sóc cho mẹ chồng của mình khi không ai trong số bốn người con trai và con gái của bà chăm sóc cho bà.”

Cuối cùng, ông ấy ra hiệu cho tôi dừng lại. Ông ấy giơ ngón tay cái và nói: “Tôi hiểu rồi. Bà thật tốt. Bây giờ, tôi đã biết Pháp Luân Công là tốt.”

Trên đây là chút nhận thức hữu hạn của tôi trong quá trình luyện. Nếu có điểm nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/30/432023.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/31/196395.html

Đăng ngày 28-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share