Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-09-2021] Trong khi giải cứu các học viên bị bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi đã vượt qua hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác khi giảng chân tướng cho các quan chức địa phương và cảnh sát. Chúng tôi đã nói cho họ nghe về những người mà họ quen biết bị quả báo vì tham gia bức hại và việc đó có hiệu quả răn đe họ.

Mặc dù vẫn còn một học viên bị giam giữ, và tôi tin rằng việc này có liên quan đến trạng thái tu luyện của anh ấy, tuy vậy chúng tôi không bỏ cuộc. Chúng tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho gia đình anh và tất cả những người mà chúng tôi gặp.

Ngay sau khi cảnh sát bắt giữ người học viên này, chúng tôi đã đến thăm gia đình anh rất nhiều lần để yêu cầu họ hợp tác với chúng tôi trong việc giải cứu anh. Lần nào đến họ cũng mắng mỏ chúng tôi và làm chúng tôi nản lòng. Nhưng chúng tôi đã không bỏ cuộc. Cuối cùng sự kiên trì của chúng tôi đã khiến họ cảm động và họ đã đồng ý phối hợp với chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu bằng cách cho họ đọc thông tin về cuộc bức hại và khuyến khích họ viết thư cho các quan chức chính phủ. Sau khi họ có ý thức về công lý, chúng tôi đã đưa họ đến văn phòng chính phủ để yêu cầu trả tự do cho vị học viên này.

Sư phụ giảng:

“Hơn nữa trong số hơn 100 triệu người ấy, có ai mà không có gia đình con cái, bạn bè thân quyến; hỏi đó có còn là vấn để chỉ của 100 triệu người hay không?” (Một chút cảm tưởng của tôi, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Trong nhiều năm qua, chúng tôi đã không thể khiến gia đình của các học viên tham gia phản bức hại. Họ đã không khởi được tác dụng tích cực mà họ nên làm. Thay vào đó, chúng tôi đã để tà ác khai thác thái độ miễn cưỡng của họ và tuỳ ý bức hại các học viên.

Chúng tôi gặp sự việc trong đó người thân của một học viên bị bắt đã đe dọa cảnh sát để chúng tôi có thể giảng chân tướng.

Các học viên cùng với một số thành viên trong gia đình của người học viên bị bắt đã đến viện kiểm sát địa phương để yêu cầu trả tự do cho người học viên này. Một nhân viên cố gắng từ chối họ, nói rằng người phụ trách vụ việc không đến ngày hôm đó. Một thanh niên trẻ nói: “Học viên Pháp Luân Công sao? Bắt hết họ đi!”

Bất chợt, một trong những người thân đã đập bàn và nói: “Anh thử xem. Tôi đã phạm luật gì? Chẳng phải đây là Viện Kiểm sát Nhân Dân sao? Tại sao chúng tôi đây là nhân dân lại không được vào? Tại sao anh không làm việc cho mọi người? Mà thay vào đó lại bắt nạt người dân. Chủ tịch Tập nói rằng tất cả mọi người dân có quyền tự do tín ngưỡng nhưng anh đã bắt người thân của tôi vì tín ngưỡng của anh ấy. Anh đang làm việc cho ai?”

Người thanh niên đã im lặng như một con chuột. Tiếng ồn đã khiến mọi người ra khỏi văn phòng của họ, ngay cả mấy người trên lầu. Các học viên đã nhân cơ hội này để phát tài liệu có thông tin về những người địa phương đã chịu quả báo vì bức hại Pháp Luân Công. Mọi người đều nhận tài liệu và một số đồng ý thoái ĐCSTQ.

Những gì đã xảy ra là điều mà chúng tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được, và tất cả là nhờ người thân của vị học viên bị bắt giữ. Sư phụ đã an bài sự việc này và cách thực hiện sẽ tùy thuộc vào chúng tôi. Chúng tôi có nhiều chính niệm và đã giảng chân tướng một cách lý trí và sáng suốt.

Những cánh cửa đã được đóng chặt trước đó đã mở ra một con đường để cứu người dân địa phương và ngăn chặn cái ác.

Cảnh sát thường lái ô-tô có gắn còi báo động đến nhà của các học viên mà không có lý do chính đáng. Họ bắt giữ và tống giam các học viên, đồng thời lục soát nhà của họ mà không tính đến hậu quả. Họ không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra cho các học viên và gia đình của họ. Các vụ bắt giữ đã khiến học viên và gia đình họ mang tiếng xấu.

Nhiều cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương đã phải chịu quả báo, trong đó có hai bí thư nổi tiếng của Ủy ban Chính trị và Pháp luật của thành phố.

Sau khi các học viên tổng hợp thông tin rồi đem phân phát cho cảnh sát và người dân, kể từ đó các vụ bắt bớ và sách nhiễu cũng thưa dần. Hầu hết các vụ bắt giữ hiện tại do Văn phòng An ninh Nội địa thuộc sở cảnh sát thành phố thực hiện.

Các thành viên trong gia đình của các học viên bị bắt cũng đã nộp đơn tố giác tội phạm và thư khiếu nại về hành vi sai trái của cảnh sát. Đôi khi, các nhân viên cũng cho các gia đình một mẹo nhỏ về những người có thể giúp đỡ họ tốt nhất trong trường hợp của họ.

Viện kiểm sát đã trả lại hồ sơ của một học viên cho sở cảnh sát. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Sau đó gia đình của học viên này đã đến viện kiểm sát và khiếu nại rằng nhân viên an ninh trong nước vẫn từ chối thả học viên và đang tiếp tục tìm kiếm bằng chứng để buộc tội anh ấy. Điều chúng tôi dự định làm tiếp theo là khích lệ gia đình gửi đơn khiếu nại lên Văn phòng An ninh Nội địa.

Có lần đã có một học viên từng đưa một thành viên gia đình đến văn phòng thị trưởng. Cảnh sát đặc nhiệm ở tòa thị chính sẽ không cho họ vào vì đại dịch. Anh ta thậm chí còn từ chối giúp họ chuyển các tài liệu của họ, trong đó có một lá thư khiếu nại, một đơn tố cáo tội phạm và thông tin về các trường hợp bị trừng phạt. Gia đình được yêu cầu đến Văn phòng Kháng cáo.

Khi gia đình và học viên này đến Văn phòng Kháng cáo, nhân viên tiếp tân đã từ chối nhận tài liệu của họ. Khi họ rời đi, một cảnh sát đặc nhiệm tại tòa thị chính thành phố đã lái xe đến Văn phòng Kháng cáo trên một chiếc xe cảnh sát và nói với người thân của học viên rằng: “Hãy đưa chúng cho tôi. Tôi sẽ chuyển các tài liệu cho bạn.“

Không có chuyện gì xảy ra là tình cờ. Trong những năm gần đây, người cảnh sát đó cũng tham gia bắt giữ. Anh ấy đã thức tỉnh khi thấy cấp trên của mình phải chịu quả báo khi ra lệnh và thực hiện bức hại.

Ngẫm lại những nỗ lực giải cứu vừa qua, tôi đi đến kết luận rằng các học viên ở Trung Quốc phải có một lượng kiến thức pháp luật nhất định. Ngay cả khi họ chưa có, họ cũng không nên nghĩ rằng luật pháp ở Trung Quốc là vô ích. Điều đó có nghĩa là rơi vào bẫy của cựu thế lực. Cựu thế lực không muốn các học viên biết luật để có thể bức hại họ theo cách họ chọn.

Hãy suy nghĩ về điều đó. Thủ phạm chính là Giang Trạch Dân, ông ta cuối cùng sẽ bị xét xử công khai. Ông ta không cần phải bị xét xử dựa trên luật pháp sao? Bây giờ chúng ta có thể sử dụng luật một cách đúng đắn để ngăn chặn bức hại. Chúng ta cũng đang chuẩn bị xét xử Giang và những người khác đã tham gia bức hại trong tương lai. Tôi khuyên các học viên nên truy cập trang web Diễn đàn Công lý để tìm hiểu và đặt các câu hỏi pháp lý. Tôi cảm ơn các học viên đã tạo ra trang web đó.

Những chia sẻ trên đây dựa trên những nhận thức Pháp hiện tại của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/19/430913.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/28/196359.html

Đăng ngày 21-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share